Lại nói Vương đại nhân tại trong phòng khách của phủ Thừa tướng cứ như kiến bò chảo nóng, tuy nhiên nếu thừa tướng đã nói phái người đi tìm giúp thì hắn cũng chỉ có chờ đợi, đang lúc đứng ngồi không yên chợt thấy một bóng người lam sam đi vào, trên tay cầm một bức thêu nhìn qua vô cùng quen mắt. Người đến tất nhiên là Sở Phong, trước tiên hắn hướng về thừa tướng khom lưng, sau đó nói với Vương đại nhân:
- Vương đại nhân, đây có phải là bức thêu ngài đã bị mất hay không?
Vương đại nhân nhận lấy, vừa nhìn thì chính là [Hồi Loan Tàng Anh], không khỏi vừa mừng vừa sợ, nói:
- Chính là nó rồi! Đa tạ hiệp sĩ đã giúp hạ quan tìm về, hạ quan thật vô cùng cảm kích, không biết hiệp sĩ xưng hô như thế nào?
Sở Phong cười nói:
- Tiện tay làm thôi, đâu cần nhắc đến! Tại hạ chẳng qua là một vị bằng hữu của Cô Tô Mộ Dung mà thôi!
Vương đại nhân kinh ngạc:
- Nguyên lai là bạn của Mộ Dung thiếu chủ, thất kính thất kính!
Trong lòng thầm nghĩ: Nhân mạch của Mộ Dung thế gia thực sự là đông đảo, không ngờ ngay cả phủ Thừa tướng cũng có người của hắn.
Sở Phong lui ra ngoài, Vương đại nhân vội vã hai tay dâng lên [Hồi Loan Tàng Anh] cho Hoa thừa tướng nói:
- Đa tạ thừa tướng đã phái người tìm về giúp hạ quan!
Hoa thừa tướng tiếp nhận, xem qua một lần liền mở miệng khen:
- Nhiên châm pháp tinh diệu, phu nhân nhất định sẽ rất tán thưởng, Hoa Tuấn, mau mang cho phu nhân xem!
Hoa Tuấn liền tiếp nhận [Hồi Loan Tàng Anh] rồi đi vào hậu đường, cũng chưa đi thẳng vào nội đường mà đi vòng đến một gian phòng khác. Sở Phong và Lan Đình đã sớm thắp một ngọn đèn dầu chờ ở đó.
Sở Phong cầm lấy [Hồi Loan Tàng Anh] rồi cùng Lan Đình nắm lấy bốn góc của bức thêu, sau đó hơ lên ngọn đèn dầu ở bên cạnh, rất nhanh tấm lụa tràn ra vi hương nhè nhẹ, càng lúc càng nồng nặc, qua gần nửa canh giờ vi hương tràn ra trên tấm lụa mới dần dần yếu bớt, cuối cùng không có một tia vi hương nào tỏa ra nữa.
Sở Phong và Lan Đình nhìn nhau, mãi đến lúc này Sở Phong mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng không có phụ Mộ Dung nhờ vã, hắn thật cao hứng, loại vui vẻ này thật không cách nào dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
Hoa thừa tướng tại phòng khách hỏi han chuyện trò với Vương đại nhân hơn nửa canh giờ, Hoa Tuấn rốt cuộc mang [Hồi Loan Tàng Anh] trở về phòng khách trả cho Vương đại nhân:
- Phu nhân đã xem xong, quả thật khen không dứt miệng!
Vương đại nhân hết sức vui vẻ, cầm lại [Hồi Loan Tàng Anh], lần này phát giác nó ấm áp, nhưng cũng không tìm hiểu, cất vào trong người. Hoa thừa tướng nói:
- Thời gian không còn sớm, ngày mai Vương đại nhân còn phải hướng thiên tử báo cáo chức vụ, lão phu cũng không lưu Vương đại nhân lại, mời!
Vương đại nhân vội vã đứng lên khom người nói:
- Vậy thì hạ quan cáo từ trước!
Vương đại nhân đi rồi Sở Phong mới đi vào phòng khách, cúi người thật sâu với Hoa thừa tướng, nói:
- Đa tạ thừa tướng hỗ trợ!
Hoa thừa tướng loát râu mép:
- Mặc dù lão phu không biết dụng ý này của Sở công tử là gì, tuy nhiên ta biết Sở công tử tất có nguyên nhân, huống hồ phu nhân cũng quả thực rất thích xem Tô Tú!
Lúc này, Hoa phu nhân dắt tay Lan Đình, cùng một nhóm nữ quyến đi tới, cười nói:
- Thừa tướng, bức [Hồi Loan Tàng Anh] đó thực sự là thần diệu, tôi xem mà thiếu chút nữa còn không muốn trả lại cho Vương đại nhân đâu!
Thừa tướng nói:
- Phu nhân, sao bà lại dẫn cả đám người ra đây làm gì?
Phu nhân nói:
- Thừa tướng, ông đã quên rồi sao? Đêm nay kinh thành long trọng cử hành hội hoa đăng, tôi muốn cùng thừa tướng du ngoạn hội hoa đăng mà!
Hoa thừa tướng vỗ trán:
- Ôi chao, thiếu chút nữa tôi quên mất, nói đến thì cũng lâu rồi tôi chưa có cùng phu nhân du ngoạn hội hoa đăng!
Hoa phu nhân nói với Lan Đình:
- Lan nhi, hiếm khi kinh thành cử hành hội hoa đăng, con và Sở công tử cũng không nên bỏ qua!
Ngay sau đó mọi người theo Hoa thừa tướng, Hoa phu nhân ra phủ Thừa tướng, cùng nhau bước trên con đường cái. Oa! Chỉ thấy trên đường dòng người đã như thác nước, nơi nơi đều là giăng đèn kết hoa, treo đầy hoa đăng, hai bên đường bày rất nhiều hàng quán đủ loại kiểu dáng, có quán ăn, có quán trò chơi, có quán văn, có múa, trên mỗi hàng quán đều treo đầy hoa đăng, tỏa ánh sáng rực rỡ. Còn có không ít giang hồ nghệ nhân biểu diễn tạp kỹ hai bên, có nâng bát, có nhảy qua vòng lửa, có lộn nhào, có đùa giỡn với khỉ, có xiếc, có vẽ tranh chữ, có vẩy mực vẽ tranh sơn thủy, có đánh đàn, có kéo đàn nhị, thật khiến người nhìn không kịp mắt! Những vương tôn công tử, đại gia tiểu thư thì tụ tập thành tốp năm, tốp ba, người nào cũng trang phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, cảnh tượng vô cùng nhiệt náo. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Hoa phu nhân thì tươi cười hớn hở, nói:
- Đã lâu rồi kinh thành không có náo nhiệt như thế, may mà có Lan nhi chữa khỏi chứng ho khan của ta, bằng không thì chắc phải bỏ qua cảnh náo nhiệt như đêm nay mất?
Lan Đình nói:
- Phu nhân nhạc thiện đắc phúc, cho dù Lan nhi không đến, bệnh của phu nhân cũng sẽ có chuyển biến tốt mà!
Phu nhân cười nói:
- Lan nhi rất biết làm người khác vui!
Đoạn quay đầu nhìn sang thừa tướng:
- Thừa tướng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tai hội hoa đăng là như thế nào không?
Hoa thừa tướng loát râu mép nói:
- Đương nhiên nhớ kỹ, hội hoa đăng lần đó vào 30 năm trước tôi cùng phu nhân vừa gặp đã thương, tôi còn giải đố được cho phu nhân một miếng Thiên Thủ Ngọc Quan Âm, nghĩ đến miếng Ngọc Quan Âm này cũng thành tín vật đính ước cho tôi và phu nhân!
"Ôi!" Hoa phu nhân oán trách:
- Đã từng này tuổi đầu rồi mà còn nhắc lại chuyện cũ, không sợ bọn hậu bối nghe được chê cười sao?
Hoa thừa tướng cười ha ha.
Hoa phu nhân quay đầu nói với Lan Đình:
- Lan nhi, con và Sở thiếu hiệp ra ngoài chơi xung quanh đi, không cần đi theo chúng ta làm gì!
Sở Phong vừa nghe thì đúng hợp tâm ý, hắn còn rất sợ Hoa phu nhân đột nhiên lại cải biến chủ ý nên vội vàng kéo Lan Đình bỏ đi. Hoa phu nhân nhìn thân ảnh hai người, cùng Hoa thừa tướng nhìn nhau, gật đầu mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...