Lại nói Sở Phong và Lan Đình sau khi rời khỏi Tam Tinh Đôi, chuẩn bị trở về Thục đạo, khi sắp sửa đến một khu rừng cây nhỏ, phía sau đột nhiên vang lên hai tiếng cười quái dị:
- Các ngươi quả nhiên ở đây, tên Lạt ma kia cũng vô dụng thật, đi gạt chúng ta!
Sở Phong vừa nghe hai giọng nói này liền biết chính là hai lão quái vật Âm Dương nhị lão rồi. Hắn quay người lại, hai cặp mắt dâm tà của Âm Dương nhị lão đã nhìn chằm chằm lên người Lan Đình, quét tới quét lui, một bên cười xấu xa nói:
- Tiểu tử, ngươi thực sự là diễm phúc không cạn, lúc nào cũng có một đại mỹ nhân đi cùng bên người!
Sở Phong lạnh lùng nói:
- Ta thấy hai vị rất không vừa mắt, các ngươi tốt nhất là -- cút ngay!
- Khẩu khí thật lớn! Để xem nhìn ngươi đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh!
Nhị lão lao lên, một tả một hữu đồng thời xuất chưởng. Sở Phong không tránh né, vòng tay trái một vòng, tay phải dẫn, "Oanh" song chưởng của nhị lão cuối cùng bị hắn dễ dàng dẫn lại cùng với nhau, đều tự bị chưởng lực của đối phương đánh văng ra hai bước.
Nhị lão kinh hãi, sao mấy ngày không gặp, công lực của tiểu tử này lại tăng mạnh rồi. Cả hai bèn hét lớn một tiếng, nét mặt biến đổi, bốn chưởng biến ảo đan xen đánh ra, sử xuất Âm Dương Huyễn Sát!
Sở Phong cười lạnh một tiếng, thân hình tung lên, nhẹ nhàng xuyên qua giữa tầng tầng chưởng ảnh biến ảo, hai tay như kiếm đâm thẳng tới ngực hai lão, Âm Dương nhị lão hoảng hốt, vội vàng thối lui mấy bước, khó khăn lắm mới né được.
Hai người nhìn nhau, xem ra đã không phải là đối thủ của hắn.
- Nhị đệ, đệ cầm chân hắn, để ta đi bắt tiểu mỹ nhân này trước?
Nhưng nhị đệ lại không đồng ý:
- Đại ca cầm chân hắn đi, tiểu mỹ nhân cứ giao cho đệ!
Sở Phong giận dữ, thân hình như lưu quang lóe lên đã xuất hiện tại trước người nhị lão, song chưởng thình lình phát ra hai cỗ kình khí, tốc độ đánh ra như tia chớp. Nhị lão vội vàng giơ chưởng tương tiếp! Sở Phong lại đột nhiên hợp lại song chưởng, xuyên qua giữa hai chưởng của nhị lão, sau đó cẳng tay phân ra hai bên tách ra hai chưởng của Âm Dương nhị lão, tiếp theo song chưởng "Oanh", vỗ thẳng lên người nhị lão, chấn nhị lão lùi lại mấy bước!
Thân hình Sở Phong lại lóe lên, đã xuất hiện tại trước người nhị lão, hữu chưởng giống như một thanh kiếm lập lòe Thái Cực hoa quang đan xen vạch ra, từng đạo chưởng phong cực kỳ sắc bén chém về hướng nhị lão. Nhị lão vội vàng né tránh, tuy nhiên cho dù họ lăn hay bò thế nào cũng trốn không thoát chưởng phong của Sở Phong."Rẹt rẹt rẹt" từng đạo chưởng phong đã chém rách quần áo của nhị lão đến tả tơi, cũng đã để lại từng vết máu trên người họ! Hiển nhiên Sở Phong đã động chạm sát khí, nhưng lại không muốn họ chết một cách đơn giản!
Nhị lão vừa kinh vừa vội lại vừa sợ, hai mắt Sở Phong đã lóe lên vẻ hung ác, đang muốn hạ sát thủ thì đúng lúc này, ở phía sau Lan Đình chợt la lên "A". Sở Phong kinh hãi vội vàng xoay người lại, không biết từ khi nào, bên người Lan Đình đã đứng một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha, sa mỏng che mặt, thân như bông liễu, hai mắt gợi tình tiêu hồn thực cốt, chính là môn chủ Yên Thúy môn Huyền Mộng Cơ! Lan Đình hiển nhiên đã bị điểm huyệt đạo và không thể động đậy, mà bàn tay thon dài của Huyền Mộng Cơ thì đang đặt trên đỉnh đầu Lan Đình!
- Sở công tử tốt nhất đừng lộn xộn, công tử khẽ động thì cô ta sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Giọng nói uyển chuyển trong trẻo phát ra trong miệng Huyền Mộng Cơ, tựa như là yến ngữ đang nói với tình nhân.
Sở Phong không dám động, Âm Dương nhị lão chật vật không chịu nổi bò dậy từ mặt đất, quay về Huyền Mộng Cơ chắp tay nói:
- Đa tạ Yên môn chủ xuất thủ đúng lúc!
Sở Phong giật mình:
- Cô là môn chủ Yên Thúy môn?
- Ngày đó Sở công tử và Mộ Dung vô duyên vô cớ xông vào Yên Liễu cốc của ta, ta còn chưa có lãnh giáo với Sở công tử nữa đấy!
- Cô muốn thế nào?
- Muốn mượn công tử một mạng!
Giọng nói vẫn trong trẻo, không có chút sát ý, nhưng đã lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Âm Dương nhị lão cười hắc hắc nói:
- Tiểu mỹ nhân này cứ giao cho huynh đệ chúng tôi đi, tiểu tử này thì cứ do môn chủ tùy ý xử trí!
- Chờ một chút!
Sở Phong quát lên:
- Yên môn chủ, tính mệnh của tôi có thể cho cô, nhưng cô phải đích thân mang cô ấy đến Kiếm môn chỗ của Mộ Dung!
- Sở công tử, đừng...
Huyền Mộng Cơ khẽ điểm ngón tay một cái, Lan Đình ngay cả miệng cũng không mở ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Phong, che giấu không được sự kinh hoàng trên mặt!
Huyền Mộng Cơ điềm nhiên hỏi:
- Vị này chính là Thượng Quan Y Tử đại danh lừng lẫy phải không? Công tử thật là có diễm phúc!
- Cô có đáp ứng không?
Sở Phong lạnh lùng nói.
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
Âm Dương nhị lão ngẩn người, vội la lên:
- Môn chủ, ngươi...
Ánh mắt Huyền Mộng Cơ đảo qua hai người, nói:
- Ả đã nằm trong tay ta, tất nhiên là do ta quyết định!- Âm Dương nhị lão hình như đã ăn qua quả đắng của Huyền Mộng Cơ nên không dám mở miệng nói nữa.
Huyền Mộng Cơ lại chuyển nét mặt tươi cười nhìn sang Sở Phong, điềm nhiên hỏi:
- Nghe nói công tử một kiếm xuyên tim cũng không chết, ta cũng muốn nhìn thử xem, ta muốn công tử tự đâm vào ngực mình một kiếm!
Sở Phong trong lòng máy động, không ngờ được trong giọng oanh thanh yến ngữ của ả ta lại bao hàm tâm tư hung ác như vậy.
- Ta chỉ đếm ba tiếng!
Tay Huyền Mộng Cơ đang đặt ngang trên đầu Lan Đình đột nhiên hóa thành hình trảo, mỗi một ngón tay cũng giống như một cương trảo chỉ vào đỉnh đầu Lan Đình.
- Một...
Ả vừa mới nói xong, Sở Phong đột nhiên "Cheng" rút ra trường kiếm cổ, đâm thẳng xuống ngực mình, "Xẹt" trường kiếm cổ đã đâm thủng ngực xuyên thẳng ra sau lưng. Huyền Mộng Cơ thì lại ngẩn người, không ngờ được Sở Phong đột nhiên lại xuất kiếm.
- Thả...thả cổ ra!
Sở Phong đè chặt lại ngực mình, nhưng máu vẫn thấm qua những ngón tay hắn.
Huyền Mộng Cơ nhìn Lan Đình, nhẹ giọng nói:
- Thực sự là tuyệt sắc giai nhân, thảo nào công tử thương hương tiếc ngọc như vậy!
- Thả cổ ra!
Sở Phong nhìn thẳng vào Huyền Mộng Cơ, hầm hầm giống như muốn ăn thịt người.
Huyền Mộng Cơ lại cười đến càng lộng lẫy, nói rất chậm:
- Sở công tử thật là quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi!
- Cô...không nói tín nghĩa?
- Nói tín nghĩa?
Giọng điệu mềm mại của Huyền Mộng Cơ đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình:
- Yên Thúy môn ta chính là bởi vì nói tín nghĩa nên mới khiến 500 năm trước bị hai nhà Đường Môn, Mộ Dung diệt môn, nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt trợ giúp cho chúng, tự tìm đường chết!
- Đây cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cô ấy!
- Ta cũng không muốn làm khó cô ta, có điều...
Giọng điệu của Huyền Mộng Cơ lại trở nên vô cùng ngọt ngào:
- Ai bảo ả tuyệt sắc như vậy, ngay cả tiểu nữ tử cũng thầm sinh đố kị, ta không chỉ không đưa ả ta đến Kiếm môn, còn muốn giao ả cho hai vị nhị lão, tùy ý hai vị nhị lão xử trí!
- Cô... Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
- Đa tạ Yên môn chủ!
Bốn mắt của Âm Dương nhị lão phát sáng, không kiêng nể gì cả nhìn quét qua trên người Lan Đình. Hai mắt Sở Phong hầu như muốn phun ra lửa, hắn biết người đàn bà trước mắt này tuyệt đối nói được làm được, tuy nhiên hắn đã không có cách nào, thân thể bắt đầu chậm rãi ngã về phía trước, bên tai lại vang lên tiếng cười như tiếng chuông của Huyền Mộng Cơ. Nhưng mà tiếng cười chợt khựng lại, ngay khi thân thể Sở Phong sắp sửa chạm đất, cả người đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang phút chốc lướt tới trước mấy bước, bàn tay phải vốn đang ôm ngực chợt "Thình thịch" vỗ mạnh lên bụng Huyền Mộng Cơ, đánh cả người ả bay ra sau mấy trượng, sau đó một tay ôm lấy Lan Đình phi thân lướt vào trong rừng cây.
Âm Dương nhị lão nhìn nhau, cũng không quản Huyền Mộng Cơ chết hay sống, đồng loạt phi thân đuổi theo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...