Nửa đêm, Sở Phong cảm thấy đầu đau nhức, hắn từ từ mở mắt ra, thấy mình đang đắp chăn nằm ở trên giường, cửa sổ để mở, chợt một cơn gió lạnh thổi vào, bỗng dưng hắn cảm thấy sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn ớn lạnh, đúng lúc này một chùm kiếm quang xuyên qua cửa sổ trùm tới, nhằm thẳng hướng Sở Phong đang nằm ở trên giường, nhanh đến nỗi khó có thể tưởng tượng.
Tránh cũng không còn kịp nữa, Sở Phong theo bản năng túm lấy chiếc chăn tung về phía trước ngăn cản kiếm quang đang trùm tới, đồng thời lăn mình rơi xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng "rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt..." liên tiếp vang lên, vô số kiếm phong xuyên qua tấm chăn chém lên trên giường, hai chân Sở Phong quét mạnh vào hai chân người nọ, người nọ sau khi đánh một chiêu không trúng, không đợi thân hình rơi xuống đất, điểm mũi kiếm xuống giường hất cả người bay ngược ra ngoài cửa sổ, cựu kỳ nhanh nhẹn. Sở Phong bật người dậy, phi thân qua cửa sổ, bên ngoài chỉ thấy bóng cây trùng trùng, gió thổi xào xạc, nhưng không hề thấy một bóng người nào, không biết là đã trốn ở dưới bóng cây hay là đã rời đi, nói chung thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, từ đầu đến giờ Sở Phong cũng chỉ nhìn thấy một bóng đen, một miếng vải đen che mặt cùng với đôi mắt màu xám đen.
Biệt viện của Đường môn rất lớn, bốn phía đều là bóng cây đong đưa trong gió, một khung cảnh yên lặng vắng vẻ. Sở Phong đi dưới bóng cây, bỗng nhiên dừng lại, trực giác cho hắn biết đang có một đôi mắt đang nhìn mình ngay trong bóng cây, nhưng hắn không có cách nào biết được đó là chỗ nào.
Trực giác Sở Phong không hề sai, người vừa đánh lén hắn hiện đang giấu mình dưới tán cây nhìn thẳng vào hắn, hơn nữa đã từ từ nâng kiếm lên, mũi kiếm nhắm ngay vào ngực Sở Phong. Đúng lúc này, một thân ảnh từ gian phòng sát phòng của Sở Phong bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Sở Phong, một bộ áo choàng tử sắc tung bay trong gió, chính là Mộ Dung. Người ở dưới tán cây lập tức thu hồi kiếm, sau đó vội vàng rút đi.
- Sở huynh, có phải là có chuyện gì không?
Giọng Mộ Dung khẩn trương, chắc là do vừa rồi hắn nghe được tiếng động lạ phát ra từ phòng Sở Phong. Sở Phong thấy Mộ Dung một thân tử y, còn khoác tấm áo choàng tử sắc kia nữa, không nhịn được cười, nói:
- Mộ Dung huynh, huynh mặc quần áo thực sự là nhanh kinh người!
Mộ Dung nhíu mày, Sở Phong chợt nén giọng nói:
- Mộ Dung huynh hãy dẫn đệ tới phòng của Tây Môn Phục ngay lập tức!
Hai người đi qua sân rồi tới trước gian phòng của Tây Môn Phục, trong phòng đèn vẫn còn sáng, Sở Phong gõ hai cái lên cửa, cửa mở, Tây Môn Phục mặc một bộ quần áo xám trắng ló ra, tay trái cầm một quyển sách, nhìn thấy ngoài cửa là Mộ Dung và Sở Phong thì hơi kinh ngạc:
- Thì ra là Mộ Dung huynh và Sở huynh, hai vị đêm khuya đến...
Sở Phong cười nói:
- Không có gì, ta cùng Mộ Dung huynh đang đi dạo ban đêm, vừa lúc đi ngang qua đây thấy phòng Tây Môn huynh còn sáng đèn, cho nên mới tới xem sao.
Tây Môn Phục mỉm cười nói:
- Để Sở huynh chê cười rồi, ta có thói quen đọc sách đêm khuya, cho nên vẫn chưa đi ngủ! Hai vị, mời!
Sở Phong cũng không khách khí đi vào phòng, thấy trên bàn đốt một ngọn đèn dầu, bên cạnh bày một tách trà vẫn còn đang bốc hơi nóng. Hắn tiện tay nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, Tây Môn Phục có phần ngạc nhiên, ngay cả Mộ Dung cũng ngạc nhiên nhìn Sở Phong, Sở Phong vội vàng đặt trà xuống, lúng túng nói:
- Ta ngửi hương trà, không nhịn được nên nếm một ngụm, quên mất đây là tách trà của Tây Môn huynh, mong Tây Môn huynh đừng trách móc!
Tây Môn Phục cười nói:
- Đây là Nhị Cô Tiêm Mao Phong của Lư Giang Thang Trì, Sở huynh đã thích như vậy thì để ta pha cho huynh một tách?
- A, không dám quấy rầy Tây Môn huynh, Tây Môn huynh cứ tiếp tục đọc sách đi, ta cùng Mộ Dung huynh tiếp tục đi dạo!
Sở Phong kéo Mộ Dung bước ra ngoài, Tây Môn Phục cũng khép cửa lại.
- Sở huynh, chuyện gì xảy ra vậy?
Mộ Dung hỏi.
- Có người đánh lén ta!
Sở Phong liền đem chuyện vừa rồi mình bị đánh lén nói lại, Mộ Dung nói:
- Ngươi nghi ngờ là Tây Môn Phục?
Sở Phong nói:
- Thanh Bình Quân mặc dù hận ta, nhưng hắn khinh thường chuyện đánh lén, còn với tính cách của Tống Tử Đô hắn cũng sẽ không bao giờ đánh lén, khả năng duy nhất chính là tên Tây Môn Phục âm trầm này!
- Vậy vừa rồi Sở huynh thấy hắn có phát hiện sơ hờ gì không?
- Không thấy gì, khả năng không phải là hắn!
Mộ Dung im lặng, Sở Phong hỏi:
- Huynh nhìn ra điều gì hả?
Mộ Dung nói:
- Cửa sổ phòng hắn không đóng!
Sở Phong nói:
- Điều này thì có gì là lạ, cửa sổ phòng đệ cũng mở đó thôi!
Mộ Dung nói:
- Ngươi có để ý hay không, ngọn đèn trên bàn của hắn không có chụp đèn!
- Vậy thì làm sao?
- Ngọn đèn để trước cửa sổ, tối nay lại hơi có gió, nếu như cửa sổ vẫn mở không đóng thì ngọn đèn rất dễ bị gió thổi tắt!
- Huynh nghi ngờ cửa sổ phòng hắn là vừa mới mở, hoặc là vừa rồi mới đốt đèn lên, cố ý ra vẻ chong đèn đọc sách?
Mộ Dung nói:
- Giả như hắn là người đánh lén, một đòn không trúng lập tức trở về phòng, hắn cũng sẽ nghĩ tới việc huynh sẽ nghi ngờ hắn, cho nên lập tức thay quần áo, thắp đèn lên, tiện tay cầm lấy một quyển sách, ra vẻ như đang đọc sách đêm khuya, nhưng vội quá nên quên đóng cửa sổ, vì thế cửa sổ trong phòng hắn mới không khép.
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Có thể là hắn thực sự đọc sách đêm khuya, chỉ là ngẫu nhiên mở cửa sổ hít thở không khí. Nguồn: https://truyenfull.vn
Chợt nghe "tùng tùng tùng", tiếng trống báo hiệu canh ba vang lên, một gia nhân vừa đánh trống canh vừa đi tới, nhìn thấy Mộ Dung cùng Sở Phong vội vã khom mình hành lễ:
- Hai vị công tử còn chưa đi ngủ sao?
Sở Phong cười nói:
- Chúng tôi thấy trời đêm mát mẻ cho nên mới đi dạo một chút!
Gia nhân kia vội nói:
- Hai vị công tử thật là có nhã hứng, ban đêm ở biệt viện Đường môn của chúng ta vô cùng thanh tĩnh!
Mộ Dung thuận miệng hỏi:
- Gian phòng kia có đúng là phòng của Tây Môn công tử hay không?
Nói rồi nhìn về phía căn phòng vẫn còn sáng đèn ở đằng xa.
Gia nhân kia nói:
- Vâng, đó đúng là phòng của Tây Môn công tử!
- Đêm như vậy mà vẫn còn sáng đèn?
Gia nhân kia nói:
- Hình như đèn vẫn chưa tắt, có thể Tây Môn công tử có việc gì đó.
- A?
Mộ Dung cảm thấy ngoài ý muốn, Sở Phong thuận miệng hỏi:
- Cửa sổ phòng hắn mở thế kia, không sợ bị gió thổi tắt đèn sao?
Gia nhân kia lại nói:
- Chắc là mới được mở ra thôi, chứ trước đó cửa sổ vẫn bị đóng kín. Hiện giờ mở có lẽ là Tây Môn công tử muốn hít thở chút không khí thôi!
Gia nhân kia đi rồi, Sở Phong mới hỏi:
- Thế nào? Đèn trong phòng vẫn sáng, có thể hắn thực sự chong đèn đọc sách đêm khuya? Cửa sổ mở chẳng qua là hắn muốn hít thở không khí một chút thôi.
Mộ Dung nói:
- Cũng chưa hẳn! Khả năng hắn cố ý để đèn sáng, chính là tránh để cho huynh nghi ngờ!
Sở Phong nói:
- Nếu vậy thì quả là xảo quyệt! Miệng lưỡi của hắn mặc dù độc địa, nhưng hắn vẫn chưa từng xuất thủ hại đệ, đệ cứ coi như đêm nay đúng là hắn chong đèn đọc sách đi!
Mộ Dung nghiêm mặt nói:
- Sở huynh, chờ ngươi thấy hắn xuất thủ hại ngươi thì đã quá muộn!
Sở Phong thở dài nói:
- Ta chỉ không muốn cả ngày sống trong âm mưu quỷ kế!
Hai người trở lại gian phòng của Sở Phong, Sở Phong thấy trên bàn có một ấm trà, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn nói:
- Mộ Dung huynh, tách trà trên bàn của Tây Môn Phục vẫn còn bốc hơi nóng, nếu như hắn là người đánh lén đệ, thì trà sớm đã bị nguội rồi chứ? Có thể hắn thực sự chong đèn đọc sách đêm khuya.
Mộ Dung không nói gì, rót một tách trà rồi đặt trong lòng bàn tay, đột nhiên tử quang trong tay hiện lên, nước trà vốn lạnh lẽo không ngờ lại bốc khói lên.
Sở Phong nói:
- Nội lực của hắn có thâm hậu như vậy không?
Mộ Dung nói:
- Đoán chừng không dưới ta! Không phải ngươi mới vừa nếm một ngụm sao, vị trà như thế nào?
Sở Phong nói:
- Mặc dù trà có hương thơm, nhưng lại bị đứt quãng, giống như hương thơm của trà bị nguội được đun nóng lại.
Mộ Dung hỏi:
- Nếu như trà bị nguội, ngươi có đun nóng lại để uống không?
- Không! Ta sẽ pha lại một ấm mới!
- Ta nghĩ Tây Môn Phục cũng sẽ không uống trà nguội!
Sở Phong không lên tiếng, Mộ Dung tới giường cầm chăn lên xem, thất thanh hô:
- Là hắn!
Chỉ thấy trên chăn có rất nhiều lỗ thủng nhỏ như kim châm, rõ ràng là bị kiếm phong sắc nhọn từ mũi kiếm phát ra đâm thủng, so với lỗ thủng trên tấm vải trắng ngày đó giống nhau như đúc, hơn nữa lần này kiếm phong không chỉ đâm thủng chăn mà còn đâm xuyên qua cả giường, rõ ràng kiếm phong so với lần trước càng thêm sắc bén!
Sở Phong thấy Mộ Dung thất thanh hô lên, vội vàng hỏi vì sao, Mộ Dung nói:
- Người này cũng từng đánh lén ta!
- Hả?
- Ngày đó có một tên đệ tử Nam Cung bị tử vong một cách không bình thường tại Cô Tô, ta tới xem thi thể tên đệ tử thì hắn nấp trên thi thể đó, dùng một tấm vải trắng che lên, chờ đến lúc ta lật tấm vải trắng ra thì đột nhiên hắn dùng chủy thủ đánh lén, nhưng mà ta đã tránh thoát được. Hắn dùng tấm vải trắng đó che người rồi chạy trốn, ta đuổi theo, đang muốn lật tấm vải trắng lên thì đột nhiên kiếm quang xuất hiện, kiếm quang cực kỳ sắc bén, ta suýt nữa đã bị kiếm phong đâm trúng. Lúc đó những lỗ thủng trên tấm vải trắng cũng giống hệt như những lỗ thủng trên tấm chăn này!
Sở Phong nói:
- Nếu nói như thế, thì người xuất thủ đánh lén chúng ta chính là cùng một người?
Mộ Dung gật đầu, nói:
- Lúc đó ta nghi ngờ hắn sử dụng Lạc Anh Xuy Tuyết kiếm quyết, bây giờ xem ra đã không còn nghi ngờ gì nữa.
- Lạc Anh Xuy Tuyết kiếm quyết là kiếm quyết độc môn của Tây Môn thế gia, ý huynh là người xuất thủ đánh lén chúng ta chắc chắn Tây Môn Phục?
- Chính là hắn!
Giọng điệu Mộ Dung đã vô cùng chắc chắn.
Sở Phong lại lắc đầu nói:
- Hắn đánh lén huynh ta còn có thể hiểu, đó là do các thế gia tranh đấu gay gắt, nhưng ta với hắn không thù không oán, vì sao đột nhiên hắn lại đánh lén ta?
- Sở huynh!
Bỗng nhiên Mộ Dung trầm giọng nói.
- Trong giang hồ, không nhất định phải vì thù hận mới có thể giết ngươi! Thanh Bình Quân có thù oán với ngươi không? Tống Tử Đô có thù oán với ngươi không? Nga Mi, Võ Đang, Thiếu Lâm, Ma Thần Tông cũng có thù oán với huynh không? Ở giang hồ, chỉ cần ngươi cản đường người khác thì hắn sẽ giết ngươi, mà sẽ không bảo ngươi tránh ra!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Cản đường người khác? Ta cản đường ai? Ta chỉ đi đường của ta, chẳng bao giờ muốn cản đường của ai cả!
Mộ Dung thở dài, nói:
- Bỏ đi, Sở huynh, nói chung sau này ngươi nhớ phải hết sức cẩn thận, rất nhiều người muốn giết ngươi và họ sẽ không báo trước cho ngươi một tiếng đâu!
Sở Phong "Bịch" ngã lên giường, nói:
- Ta thà nhắm mắt lại chả thèm nghĩ đến điều gì, ngủ một giấc ngủ khoẻ!
Mộ Dung liếc mắt nhìn Sở Phong, xoay người bước ra khỏi phòng, bỗng dừng lại nói:
- Sở huynh, hay là chúng ta đổi phòng?
Sở Phong cười nói:
- Đổi phòng? Như thế không phải hại ta lo lắng cho đại ca sao? Đại ca yên tâm, muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ!
Nói xong tròng mắt láo liên, bật người dậy nói:
- Có điều nếu như có Mộ Dung huynh bầu bạn, như thế sẽ an toàn hơn, cho nên ta quyết định vẫn sang phòng Mộ Dung huynh, cùng Mộ Dung huynh kê gối ngủ chung...
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung đã phi thân lao vút về phòng của mình, "Rầm" đóng cửa lại, chỉ lo Sở Phong sẽ thật sự xông vào.
Sở Phong nhún vai, nằm lại xuống giường, nhưng thế nào cũng không chợp mắt được, đương nhiên là do vừa rồi trải qua một trận sinh tử, làm sao có thể chợp mắt được?
Hắn ra khỏi phòng, ánh trăng vẫn còn rất sáng, hắn đi vào hoa viên, thả bộ bước đi thong thả, chợt ngửi thấy phía trước có hương sen, bèn lửng thững đi đến, thì ra là một cái hồ nước, trong hồ đủ loại hoa sen, có một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng sát bên hồ nước, là Diệu Ngọc, trên tay nàng còn cầm một cái lá sen xanh biếc, trên lá sen có một giọt nước trong suốt đang lăn qua lăn lại trong lòng lá sen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...