- Thuyền gia, ông có nhớ lầm không thế?
Sở Phong vội hỏi.
- Là gái đúng không?
Thuyền gia nhìn qua lão nông phu: "Là gái!" Lão nông phu nói xong nhìn qua thương nhân,"Là gái" Thương nhân nói xong nhìn qua tiểu thương,"Là gái!" Tiểu thương nói xong lại nhìn qua thuyền gia.
Thuyền gia nói với Sở Phong:
- Đó chắc là con gái rồi, về phần có giống tiểu huynh đệ hay không thì...
Sở Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ đành hỏi thêm:
- Vậy ông có biết đứa trẻ đó có quan hệ gì với thiếu niên lang quân đó không?
Thuyền gia nói:
- Thiếu niên lang quân rất khẩn trương với đứa trẻ đó, có lẽ là con gái của hắn thôi. Được rồi, đứa trẻ đó còn đeo một miếng ngọc quyết, vô cùng đặc biệt!
Sở Phong vội từ trong người lấy ra miếng ngọc quyết có khắc hình mặt trời và mũi tên đưa cho thuyền gia hỏi:
- Có phải là miếng này không?
Thuyền gia vừa nhìn, kinh ngạc thốt:
- Đúng rồi! Chính là miếng ngọc quyết này nè! Ta nhận ra cái hình vẽ mặt trời này!
Sở Phong ngỡ ngàng, lẽ nào mình còn có một tỷ tỷ, nhưng cha mẹ chưa bao giờ đề cập qua, rốt cuộc là chuyện gì?
Tiểu thương lại lắc đầu nói:
- Không đúng, không phải là miếng này, miếng kia là khắc mặt trời và dây cung chứ không phải là mặt trời và mũi tên!
Thương nhân cũng nói:
- Ta cũng nhớ kỹ là mặt trời và dây cung, không phải là mặt trời và mũi tên!
Thuyền gia vẫn kiên trì nói :
- Cái gì mà mặt trời và dây cung, chính là mặt trời và mũi tên! Lão nhị, ngươi nói có đúng không hả?
Lão nông phu nhăn mặt đau khổ nói:
- Đã hơn hai mươi năm rồi sao nhớ rõ được...
Tiểu thương nói:
- Nhị ca nhớ không rõ nhưng đệ nhớ rất rõ, không phải là miếng này đâu!
- Là miếng này!
- Không phải là miếng này!
Bốn người lại bắt đầu mồm năm miệng mười tranh luận.
Sở Phong lắc đầu, hỏi:
- Vậy các ngươi có biết thiếu niên lang quân đó muốn đi đâu không?
Thuyền gia nói:
- Hình như muốn đi Thương Châu!
Sở Phong đột nhiên nhớ tới lúc tại lán trà ngoài thành Thương Châu, bà bán trà trong lúc vô ý có nói qua một câu, "Nó có vài phần giống như tên kia..." Chẳng lẽ người mà bà ấy nói chính là thiếu niên lang quân này?
Nhóm thuyền gia bỗng vây quanh Sở Phong rồi bắt đầu tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, từ phải qua trái.
- Lão đại, huynh nói tiểu huynh đệ này có thể là đứa bé mà thiếu niên lang quân kia ôm không?
Lão nông phu một bên chỉ trỏ Sở Phong, một bên hỏi.
Thuyền gia trầm ngâm nói:
- Đứa trẻ kia có mắt, có tai, có miệng, có mũi, có tay, có chân, ngươi xem tiểu huynh đệ cũng có mắt, có tai, có miệng, có mũi, có tay, có chân, quả thực rất giống!
Sở Phong thật sự bị họ làm cho tức đến muốn phu máu, nói:
- Các ngươi không cần phỏng đoán, đứa trẻ kia không phải là ta!
Thuyền gia ngạc nhiên nói:
- Tiểu huynh đệ sao lại khẳng định như vậy?
- Các ngươi xem ta có chỗ nào giống như một đứa con gái không?
Sở Phong buồn bực nói một câu, lại hỏi:
- Thiếu niên lang quân kia có phải là đầu quấn khăn bạch vũ không?
- Là khăn chít đầu bạch vũ, trên cái khăn đó còn thêu mấy cái gì...
- Là ngôi sao!
Hiện tại Sở Phong thập phần khẳng định thiếu niên lang quân đó chính là phụ thân mình, thế nhưng đứa bé gái kia là ai?
Sở Phong đột nhiên nhớ tới Thiên Ma Nữ đã từng nhìn miếng ngọc quyết này đến mê mẩn, đó là một loại ánh mắt giống như đã từng quen biết, hắn đột nhiên lại nghĩ tới Thiên Ma Nữ còn từng nói qua một câu: "Miếng ngọc quyết này giống như đã từng thấy qua..."
Sở Phong bỗng nổi lên một cảm giác bất an khó hiểu, hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa, vội vàng thu hồi ngọc quyết rồi xoay người muốn chạy đi, tứ sửu và nhóm người thuyền gia lại chạy theo, Sở Phong nói:
- Ta xin các ngươi, các ngươi đừng có đi theo ta có được không?
- Chúng ta cũng xin tiểu huynh đệ, để cho chúng ta đi theo có được không?
Sở Phong thực sự không có biện pháp, bèn nói:
- Thuyền gia, nhiều năm trôi qua như vậy, các ngươi tại Tiêu Dao Tân đã tính kế bao nhiêu người rồi?
Thuyền gia ngạc nhiên đáp.
- Điều này sao ta lại nhớ rõ được?
Tiểu thương lại cười khà khà nói:
- Cái này thì ta rõ nhất!
Nói rồi giơ đòn gánh trong tay lên:
- Mỗi lần chúng ta tính kế thì ta đều khắc một vết lên cái đòn gánh này!
Thì ra là thế, hèn chi trên đòn gánh của y lại nhiều vết cắt như vậy, hơn nữa đã bị gãy rồi vẫn không chịu vứt bỏ, thì ra nó còn ẩn chứa ý nghĩa này.
Nhóm thuyền gia cầm hai đoạn đòn gánh đếm thử, tổng cộng có tới 99 vết cắt. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Sở Phong có phần ngoài ý muốn, nói:
- 99 vết, cũng không tính là nhiều!
Thuyền gia trừng mắt nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng tôi cũng không phải cứ tùy tiện là tính kế đâu, chúng tôi cũng phải nói đến nguyên tắc...
Sở Phong cũng không quản nguyên tắc của y là cái gì, nói:
- Như vậy đi, các ngươi nếu đã tính kế được 99 người rồi, vậy các ngươi trở lại Tiêu Dao Tân chở người qua sông, chở đủ 999 người thì ta sẽ chấp thuận cho các ngươi đi theo!
Thuyền gia ngạc nhiên nói:
- Vì sao phải chở đủ 999 người?
Sở Phong nói :
- Phật nói: 'Làm điều thiện mười lần cũng không bằng làm một điều ác!', các ngươi đã tính kế hết 99 người thì đương nhiên phải chở 999 người qua sông, ta đang giải tội cho các ngươi đấy.
Thuyền gia quay đầu hỏi lão nông phu:
- Lão nhị, Phật tổ có nói qua như vậy sao?
Lão nông phu lẩm bẩm:
- Cái này...chắc là có...
Thuyền gia lại nhìn thương nhân, thương nhân nói:
- Phật tổ nói nhiều như vậy thì ai mà nhớ cho hết! Nếu tiểu huynh đệ đã nói như vậy thì Phật tổ chắc cũng từng nói qua thôi.
Thuyền gia vô cùng "thận trọng" lắc đầu nói:
- Vạn nhất Phật tổ chưa từng nói qua như vậy mà chúng ta đi chở 999 người qua sông, chẳng phải là chở miễn phí sao?
Thương nhân trầm ngâm nói :
- Đại ca nói cũng có đạo lý, vạn nhất Phật tổ không hề nói như vậy, khoản làm ăn lỗ vốn này cũng không đáng...
Bốn người nhất thời không xác định được chủ ý, tiểu thương bỗng vỗ tay một cái nói:
- Có rồi! Nơi đó của chúng ta không phải là có ngôi chùa Tam Giác tự sao? Chúng ta trở lại hỏi thử lão chủ trì trong tự thì biết là Phật tổ có từng nói qua như vậy không thôi!
- Đúng! Vẫn là lão tứ suy nghĩ nhạy bén!
Thuyền gia bèn nói với Sở Phong:
- Nếu như vậy thì chúng tôi trở về Tiêu Dao Tân hỏi thử lão chủ trì kia, nếu như Phật tổ đã nói qua như vậy thì chúng ta sẽ chở người qua sông, chở đủ 999 người, sẽ trở lại tìm tiểu huynh đệ sau!
Việc khẩn cấp trước mắt của Sở Phong là phải đuổi gấp bọn họ đi nên đương nhiên đáp ứng cái rụp.
Tứ sửu nói :
- Tiểu tử, còn chúng ta thì sao?
Sở Phong nói :
- Các ngươi... đương nhiên là đi giám sát họ, đếm xem bọn họ đã trở bao nhiêu người qua sông, một người cũng không thể thiếu!
Tứ sửu nhếch miệng nói :
- Việc cỏn con này đơn giản thôi, quyết định như thế đi!
Nhóm thuyền gia lại không đồng ý:
- Tiểu huynh đệ, vì sao phải cần bọn họ đếm, có phải là không tin chúng ta không?
Sở Phong vội nói:
- Vấn đề này không phải là có tin hay không, cái này gọi là 'tránh nghi ngờ', để cho bọn họ đếm thì không cần lo lắng người khác sẽ nói các ngươi thông đồng ăn gian!
Thuyền gia vừa nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý, bèn đáp ứng rồi nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta đã thương lượng rồi, sau khi chở đủ 999 người chúng ta sẽ tìm tiểu huynh đệ, đến lúc đó tiểu huynh đệ cũng không thể đuổi chúng ta đi đấy!
- Được! Một lời đã định!
Vì vậy nhóm người thuyền gia và tứ sửu xoay người rời khỏi, vừa đi thuyền gia vừa nhỏ giọng nói:
- Vạn nhất khi chúng ta trở lại không có người đến qua sông thì làm sao?
Tứ sửu nói :
- Không sợ! Nếu như không có ai qua sông thì chúng ta cứ dùng huyết nhận này đuổi một vài người tới qua sông, họ mà dám không qua sông thì chém đầu họ xuống...
Sở Phong ở xa nghe được thực sự là dở khóc dở cười, lắc đầu, cũng xoay người rời khỏi.
Trải qua cơn say này, hiện giờ tâm tình của Sở Phong cuối cùng cũng bình phục được rất nhiều, cái gọi là "Nhất túy giải thiên sầu" là thế, hắn quyết định lên Thái Sơn du ngoạn một phen, dù sao thì hiện tại đã ngay tại chân núi Thái Sơn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...