Thiên Ma Nữ ôm Sở Phong chạy thẳng về hướng đông nam, bốn phía là một mảnh cát vàng mờ mịt, bên trong cát vàng mênh mông thình lình hiện ra một con suối, bên cạnh con suối có một gian nhà gỗ, Thiên Ma Nữ ôm Sở Phong nhanh chóng đi vào trong nhà gỗ!
Nhà gỗ cũng chỉ có một giường một chiếu, Thiên Ma Nữ ôm Sở Phong nhẹ nhàng đặt lên trên giường, sau đó cởi ra áo Sở Phong, trường kiếm chính là đâm xuyên qua ngực Sở Phong, nàng mặc dù đã điểm mấy đại huyệt, tuy nhiên máu tươi vẫn có một ít ngấm ra.
Từng đợt đau đớn tê tâm dâng lên từ đáy lòng Thiên Ma Nữ, nàng tưởng như kiếm này là đâm ở trên người mình, đâm tại chính ngực của mình, cho dù đem tim của mình đâm thành vụn nát cũng không sao cả, bởi vì hiện tại lòng của nàng đã tan nát đi từng chút.
Sở Phong sớm đã hôn mê, nhưng còn một hơi thở cuối cùng, bao nhiêu đó cũng đủ để cho Thiên Ma Nữ nhóm lên một tia hy vọng mong manh, nàng thậm chí không dám đụng vào Sở Phong nữa, bởi vì sợ khi mình vừa chạm vào, liền ngay cả tia hy vọng mong manh đó cũng sẽ biến mất không còn!
Mười năm, không nghĩ tới mười năm cô đơn không chỗ nương tựa, cuối cùng vẫn là cô đơn một mình. Bóng lưng của nàng lại một lần nữa hiện ra sự cô quạnh, khí tức thê lương, sự cô độc trong đôi mắt nàng, si ngốc mà nhìn Sở Phong, chỉ như đang chờ đợi hơi thở cuối cùng của Sở Phong tiêu tan đi!
Sở Phong như kỳ tích không có chết, liên tiếp mấy ngày, hắn không ngừng sốt cao, lúc thì rên rỉ, lúc thì nói mơ, lúc thì than khóc, lúc lại hôn mê, Thiên Ma Nữ không dám rời khỏi một bước, không ngừng dùng khăn lạnh trườm lên trán hắn, mỗi một lần hai tay đều là run run, nàng lo lắng, mang theo vô vàn hy vọng, lại cũng mang theo sự sợ hãi vô hạn.
Không biết là chờ đợi bao nhiêu ngày đêm, Sở Phong rốt cuộc cũng trở lại bình thường, thoáng mở mắt ra, liền thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ đã làm cho hắn nhớ thương hơn mười ngày nay, đôi mắt trong suốt kia, còn cả một mái tóc thật dài.
- Ta cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp nàng nữa.
Sở Phong nhẹ giọng nói, hai giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chảy ra, lã chã nhỏ xuống, đây là lần thứ hai hắn vì Thiên Ma Nữ rơi lệ. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Thiên Ma Nữ cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt hắn, thâm tình nhìn hắn, mang theo nét mỉm cười tuyệt mỹ, hai mắt cũng lập lòe lệ quang.
Ngày hôm sau Sở Phong tựa vào trong lòng Thiên Ma Nữ, ăn một bát cháo, tinh thần tốt lên rất nhiều, hắn nói:
- Thật quái lạ, một kiếm xuyên tim như vậy, không ngờ ta lại không chết!
- Ngươi không biết sao?
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Ta biết cái gì?
Thiên Ma Nữ nói:
- Con người ngươi chính là trời sinh thiên vị!
- Thiên vị!
- Người bình thường tim ở bên trái, nhưng tim của ngươi lại ở bên phải, bản thân ngươi cũng không biết sao?
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Nàng không nói, ta vẫn còn không biết đấy. Nói như vậy, kia một kiếm cũng không có đâm trúng tim của ta?
- Chẳng những không đâm trúng, ngay cả xương cũng không bị tổn hại, chẳng qua là đâm xuyên qua ngực trái mà thôi.
- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng lần này thật có thể gặp được Diêm vương gia rồi chứ.
- Sao ngươi không tránh một kiếm đó?
Thiên Ma Nữ chợt hỏi.
Sở Phong vội nói:
- Ta vốn đã muốn tránh ra, nhưng không biết vì sao trong ngực lại đau nhói, vận khí không được, cho nên....
- Ngực đau nhói?
Hai mắt Thiên Ma Nữ mang theo vẻ nghi hoặc.
Sở Phong nói:
- Đúng vậy, ta cũng biết nàng sẽ không tin, ngay cả ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên!
- Ta không phải không tin ngươi, chẳng qua là cảm thấy khó hiểu....
Thiên Ma Nữ đột nhiên nhớ tới cổ khí quỷ dị linh bí trong cơ thể Sở Phong, cổ khí này ẩn giấu ở ngay bên cạnh tim, hơn nữa cỗ khí này dường như so với lúc trước càng thêm linh bí quỷ dị!
Sở Phong thấy ánh mắt Thiên Ma Nữ vẫn mang theo vẻ nghi hoặc như cũ, như có chút suy nghĩ, dường như còn đang hoài nghi mình. Tay trái hắn đột nhiên nắm lấy tay Thiên Ma Nữ, giơ thẳng lên tay phải, kiên quyết nói:
- Ta Sở Phong hôm nay phát thệ, đời này kiếp này cùng với Thiên Ma Nữ không bao giờ rời xa, nếu như ta không thể cùng Thiên Ma Nữ làm bạn sống hết quãng đời còn lại, vậy cũng để cho ta cô độc cả đời!
Thiên Ma Nữ thẫn thờ nhìn Sở Phong, không ngờ được hắn đột nhiên phát thệ với mình, hơn nữa còn nói thệ ngôn như vậy!
- Ngươi không cần như vậy.
Thiên Ma Nữ nhẹ giọng nói.
Sở Phong nắm chặt tay nàng nói:
- Thiên Ma Nữ, đời này kiếp này ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta nữa.
Thiên Ma Nữ cúi đầu không nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ vô hạn nhưng lại ẩn giấu vài phần thở dài sâu kín.
Sở Phong nói:
- Lá rụng lìa cây, tung bay theo gió. Hôm đó nàng sao không nói một tiếng đã đi rồi? Nàng có biết ta khó chịu bao nhiêu không?
Thiên Ma Nữ nói:
- Hôm đó ta căn bản không có đi, chẳng qua là núp ở dưới đầm nước, nghe ngươi chạy ra khỏi thạch thất rồi ta mới đi lên.
- A!
Sở Phong hận đến vỗ mạnh lên đầu mình một cái, nói:
- Ta thật ngu! Quá ngu mà! Sao ta lại không nghĩ tới trở về thạch thất tìm nàng chứ? Không gặp nàng mấy ngày nay, nàng có biết ta khó chịu như thế nào không?
- Có lẽ đây chính là thiên ý!
- Thiên ý là để cho ta ở chỗ này gặp lại nàng, chúng ta nhất định sẽ không bao giờ chia lìa nữa!
Sở Phong tựa đầu vào trong lòng Thiên Ma Nữ, ôm lấy tay nàng vào lòng mình, ngửi hương thơm thanh lãnh nhè nhẹ tản ra từ trên người nàng, chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu thoải mái.
Giờ khắc này, Sở Phong đã quên hết tất cả phiền não, toàn bộ sầu muộn, toàn bộ uất ức, toàn bộ đau khổ, trên mặt hắn tràn đầy hạnh phúc chưa bao giờ được có. Thiên Ma Nữ si ngốc nhìn hắn, mang theo nhu tình vô hạn, chẳng qua là còn ẩn giấu vài phần thê lương.
Sở Phong liên tục xoa xoa bàn tay mềm mại của Thiên Ma Nữ, chợt hỏi:
-Sao nàng lại tới Mạc Cao Quật?
Thiên Ma Nữ nói:
- Ta năm đó nghiệp chướng sâu nặng, đã phiêu bạt mười năm, từ lâu đã có ý nghĩ cách xa hồng trần, trong lúc vô tình nghe được Mạc Cao Quật đột nhiên xuất hiện Phật quang, liền đến đó...
Sở Phong bỗng dưng kinh hãi:
- Cái gì xa xách hồng trần? Nàng cho dù rời khỏi, ta cũng sẽ kéo nàng trở lại!
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Đây chẳng qua là ý niệm chợt dấy lên trong đầu trong lúc ta một mình cô độc, bây giờ thì..."
Nàng nhìn Sở Phong, cũng không có nói tiếp.
Sở Phong nắm chặt tay nàng, giọng điệu mang theo ra lệnh nói:
- Sau này ngay cả ý nghĩ đó nàng cũng không được có!
Thiên Ma Nữ khẽ cười, nhẹ nhàng rút tay ra, nói:
- Ngươi trọng thương chưa lành, nghỉ ngơi cho tốt đi.
Sở Phong lại không thuận theo, thoáng cái nắm lại tay nàng nói:
- Ta muốn nằm ở trong trong lòng nàng ngủ mãi như vậy, nàng đừng có nghĩ muốn lén lút rời khỏi ta.
Thiên Ma Nữ để mặc hắn dựa vào, trong mắt tràn đầy nhu tình ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...