Cổ Đạo Kinh Phong



Ván cờ kết thúc, mọi người cũng phân tán mỗi người mỗi ngã, Ngụy Đích và thanh bào nữ tử kia không biết đã rời khỏi đây lúc nào, Sở Phong và Mộ Dung cùng nhau xuống núi, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Mộ Dung nói:
- Sở huynh mới bước vào giang hồ liền phá ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, có thể nói nhất cử thành danh a!

Sở Phong nói:
- Mộ Dung huynh chớ pha trò ta, con người ta không có gì, chính là tự mình biết mình, nếu như không phải bạch y cô nương kia rút kiếm tương trợ, còn có Mộ Dung huynh thay ta ném thạch, ta đã sớm thành trò cười rồi, một lần ném thạch kia vừa rồi của Mộ Dung huynh thực sự là tiêu sái, thật làm cho ta ước ao!

Sở Phong nói xong phất phất ống tay áo, học hình dạng Mộ Dung cuốn áo vung thạch.

Mộ Dung nở nụ cười, nói:
- Chút tài mọn, há để nhắc đến. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

Sở Phong kinh ngạc nói:
- Thế này mà chỉ là chút tài mọn? Vậy ta đây tính là gì chứ, tiểu kĩ của tiểu trùng sao?

Mộ Dung 'khì' cười một tiếng, tiếng cười này lại như ẩn chứa sự mềm mại tình hoài của thiếu nữ.

Sở Phong hầu như cho rằng Mộ Dung là nữ cải trang nam, nhịn không được nhìn y từ trên xuống dưới, từ đỉnh đầu đến bộ ngực, lại đến thắt lưng, lại đến gót chân, thân hình Mộ Dung thon dài tuấn mỹ, nhưng mà hiển nhiên đúng là thân nam nhi, xem ra kiều thái chợt hiện đó cùng khí chất tao nhã của y có quan hệ.

Mộ Dung thấy Sở Phong nhìn chằm chằm vào mình, vội vã thu liễm dáng tươi cười, kiều thái vừa rồi tiêu thất sạch trơn, phục hồi vẻ mặt hào hoa phong nhã.


Sở Phong cười nói:
- Mộ Dung huynh, vừa rồi ta còn thật nghĩ đến huynh là nữ phẫn nam trang. Ta nghĩ huynh là từ nhỏ do nha hoàn tỳ nữ hầu hạ đã quen, cho nên có vài phần dáng vẻ của nữ nhi.

Mộ Dung có chút xấu hổ, Sở Phong nói:
- Ta nghe nói gia tộc Mộ Dung thế gia rất lớn, đều là ở tại bên trong Mộ Dung sơn trang, huynh là đệ tử của nhà nào?
- Ta...
Mộ Dung thực sự không biết làm sao trả lời, bản thân chính là Mộ Dung gia chủ mà.

Sở Phong lại nói tiếp:
- Mộ Dung thế gia thực sự là khó lường, huynh thân là đệ tử cũng lợi hại như vậy, gia chủ của các người chẳng lẽ không phải là thiên hạ vô địch!

Mộ Dung thực sự dở khóc dở cười, nếu như nói chính mình là gia chủ Mộ Dung thế gia, hắn chẳng lẽ không phải muốn nhảy cao lên mấy trượng !

Hắn hỏi:
- Thân pháp của huynh là sư phụ huynh... không, lão đạo sĩ dạy sao?

- Đúng vậy, thế nào, không tệ chứ?
Vẻ mặt Sở Phong hơi có chút đắc ý

Mộ Dung cười cười:
- Có chút độc đáo, tuy nhiên chỉ là nội kình hơi kém một chút.

- Lão đạo sĩ cũng nói với ta như vậy, lão còn nói ta lười biếng không chăm chỉ tu luyện nội công, kỳ thực lão so với ta còn lười hơn, mỗi buổi sáng ta còn dậy sớm hơn lão!

- Mỗi ngày huynh thức dậy lúc nào?
Mộ Dung kinh ngạc hỏi.

- Giờ Thìn. ( 7am-9am)
Sở Phong đáp.

Mộ Dung nở nụ cười, giờ Thìn thức dậy đối với người luyện võ mà nói, xác thực là rất lười biếng.

Sở Phong thấy Mộ Dung cười, bèn hỏi:
- Còn huynh thì thức dậy lúc nào?

- Giờ mẹo.( 5am-7am)
Mộ Dung đáp.


- A! Sớm như vậy! Thảo nào nội kình lợi hại như thế. Kỳ thực giờ mẹo ta cũng đã tỉnh, chỉ là còn nằm ở trên giường.

- Huynh làm gì ở trên giường mà lâu tới một canh giờ?
Mộ Dung kinh ngạc nhìn Sở Phong.

Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Cho nên lão đạo sĩ nói ta lười biếng.

Mộ Dung nở nụ cười, hỏi:
- Thời gian huynh luyện công được bao lâu rồi?

- Mười năm.
Sở Phong đáp.

- Mười năm?
Mộ Dung rất giật mình.

Sở Phong có phần đỏ mặt, nói:
- Có phải là rất kém cỏi không, mười năm mà tu vi mới có chút như thế?

Sở Phong không biết, Mộ Dung giật mình là do hắn luyện công mới chỉ mười năm, nhưng lại đã có tu vi như vậy.

Hai người bất tri bất giác đi tới dưới chân núi, Sở Phong đột nhiên nói:
- Từ khi ta xuống núi tới nay, còn chưa có cùng người khác giao thủ qua, Lão đạo sĩ nói ta sau khi xuống núi, phải thường xuyên cùng cao thủ luận bàn so chiêu, như vậy mới có thể đề thăng, không bằng ta cùng Mộ Dung huynh luận bàn được chứ.

Nói xong "Cheng" rút ra trường kiếm.

Mộ Dung thấy hắn kiếm cũng rút ra, nghĩ không luận bàn cũng không được, chỉ có nói:

- Vậy mời Sở huynh ra chiêu đi.

- Huynh không rút kiếm?
Sở Phong thấy Mộ Dung hai tay trống không, hỏi.

Mộ Dung hơi cười:
- Ta luôn lấy hai tay đối địch, Sở huynh cứ việc ra chiêu.

Sở Phong thầm nghĩ: ống tay áo của hắn phất một cái cũng lợi hại như vậy, nếu như rút kiếm, ta đây còn chống đỡ thế nào được! Vì vậy nói:
- Được rồi, Mộ Dung huynh, mời xem chiêu!

Nói một kiếm chém tới vai Mộ Dung.

Mộ Dung hơi nghiêng người né tránh ,Sở Phong không thu lại kiếm thế, lật ngang thanh kiếm, quét ngang ngực Mộ Dung. Mộ Dung bị kinh hãi, thắt lưng cong về phía sau, đầu gần như chạm đất, thân thể quả thực như không có đầu khớp xương, tránh được một kiếm này. Sở Phong thuận thế hồi kiếm đâm thẳng bụng dưới Mộ Dung, Mộ Dung nhảy ra phía sau, mũi kiếm đã cách y phục của y không tới một tấc, nhưng vẫn chưa chạm vào y.

Mộ Dung xuất thủ, tả chưởng hướng cổ tay cầm kiếm của Sở Phong, Sở Phong vội vã thu kiếm, Hữu chưởng của Mộ Dung đã chụp về phía ngực hắn, Sở Phong thân xoay tròn, lách tới phía bên phải Mộ Dung, trường kiếm chém thẳng vào cánh tay phải Mộ Dung. Tay phải Mộ Dung cong lại, khuỷu tay tấn công vào bụng Sở Phong, Sở Phong vội dùng tả chưởng ngăn cản, "Bụp" bị đánh văng ra hai bước, Mộ Dung cũng không có thừa cơ áp sát.

Sở Phong thở nhẹ một tiếng, một kiếm bình bình xuất ra, Mộ Dung thầm cả kinh: Sơ khai thái cực Thái Cực kiếm pháp! Y một chưởng đẩy ra kiếm phong, theo thẳng tới ngực Sở Phong, Sở Phong trường kiếm cắt xuống, dẫn xuyên quy hải, hóa đi chưởng kình của Mộ Dung, lại rung động trường kiếm, nhất khí hóa tam thanh, phân vào mi tâm Mộ Dung, yết hầu cùng phần bụng. Mộ Dung dao động thân mình, đã chuyển tới phía sau Sở Phong, hữu chưởng chụp thẳng giữa lưng Sở Phong. Sở Phong chỉ có lăng không tung lên, Mộ Dung cũng lăng không bay lên, song chưởng tề phách, hài lòng cho rằng lần này có thể đánh Sở Phong rớt xuống đất, ai ngờ Sở Phong phút chốc xoay thân, đầu dưới chân trên, trường kiếm vạch tới Mộ Dung đang lăng không mà lên, song chưởng Mộ Dung vỗ lên thân kiếm, mà Sở Phong nương theo chưởng kình Mộ Dung trở mình ra hai trượng xa, phiêu nhiên hạ xuống, Mộ Dung không khỏi gật đầu.

Sở Phong ưỡn thẳng trường kiếm, lại bắt đầu công kích, hai người nhất thời ngươi tới ta đi, đánh được hăng say. Mộ Dung vô cùng kinh ngạc, kiếm pháp của Sở Phong tương đối tinh thâm, thậm chí có thể nói đã vi nhập kiếm đạo, chỉ là nội kình không đủ cùng với thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, còn có vẻ non nớt, nhưng năng lực ứng biến của hắn vượt quá thường nhân cũng quả thực làm cho Mộ Dung thán phục không ngớt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui