Hiếu là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa, nhất là cổ nhân, nặng nhất hiếu đạo, phụ mất, tử cần giữ đạo hiếu ba năm.
Song hậu sự Lý Kính Hiền mới vừa làm thỏa đáng, triều đình đã phái ý chỉ tới, không phải là cho Lý Minh Tắc, mà là cho Lý Minh Doãn.
Lúc đó, Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên đang bề bộn bố trí nhà cửa, một căn nhà hai gian có sân, hai nàng không chịu được một nhà đại bá phụ, hai huynh đệ Minh Tắc phải chịu đại tang ba năm ở chỗ này, liền quyết định chuyển ra ngoài ở, để cho tai được thanh tịnh.
Bốn người ngồi cùng một chỗ thương lượng.
Lý Minh Tắc mở miệng trước: “Nếu Hoàng thượng có chỉ, nhị đệ vẫn nên trở về kinh đi. Nơi này đã có ta rồi.”
Mặc dù Đinh Nhược Nghiên không nỡ xa Lâm Lan nhưng Minh Doãn đang mang tiền đồ, Minh Doãn là Hộ bộ Thượng Thư, thân ở chức vị quan trọng, nếu thật có đại tang ba năm, triều đình không thể nào để trống vị trí này lâu như vậy, đến lúc đó, chức quan thay đổi, khi trở về, ai biết tình hình như thế nào. Hơn nữa, có Minh Doãn ở trong triều, Minh Tắc mãn hiếu kỳ, muốn trở lại làm quan cũng sẽ dễ dàng chút ít. Liền khuyên nhủ: “Đúng vậy! Có chúng ta ở chỗ này là được rồi.”
Lý Minh Doãn nhìn ý tứ Lâm Lan. Lâm Lan không có vấn đề gì, Minh Doãn ở đâu nàng theo đó, chẳng qua là, nàng cảm giác, cảm thấy đây là cơ hội tốt để Minh Doãn thoát khỏi quan trường. Quyền cao chức trọng, cố nhiên là vinh quang, nhưng thế cục triều đình thay đổi trong nháy mắt, một đảng Thái tử cùng Tần gia mặc dù đã rơi đài, mấy vị thân vương ngoài mặt mặc dù kính cẩn nghe theo, nhưng ngầm mờ ám vẫn có, nhận được tin tức từ Tĩnh Bá Hầu, tam Hoàng tử bị giáng chức đi Lư Châu đã âm thầm liên lạc các đạo nhân mã, còn có tin tức, nói trong tay tam Hoàng tử có mật chỉ của Thái Thượng hoàng… nhiều nhân tố bất an, sóng ngầm bắt đầu khởi động, cho nên, vẫn nên sớm vứt bỏ quan trường, rời rời xa nơi thị phi thì tốt hơn. Coi như là nàng ích kỷ, nàng chỉ cầu người một nhà có thể bình an hoà thuận vui vẻ.
“Hoàng thượng quyết định như vậy là vì Hoàng thượng coi trọng chàng. Nhưng trăm thiện lấy hiếu làm đầu, thân là con của người, không thể không báo chi ân sinh dưỡng của mẹ.” Đôi mắt Lâm Lan hàm chứa mong đợi, chẳng qua không biết Minh Doãn có thể hiểu tâm tư của nàng không.
Lý Minh Doãn khẽ gật đầu, nói với đại ca: “Không bằng, đại ca trở về kinh đi, ta ở lại.”
Lý Minh Tắc kinh ngạc nói: “Như vậy sao được? Hoàng thượng là muốn đệ trở về.”
Lý Minh Doãn cười cười: “Lúc trước để cho phụ thân về với ông bà, trong kinh đã có không ít đàm tiếu, đại ca cũng biết rồi đấy, nếu ta trở về, chỉ sợ, người nói xấu lại thêm nhiều, ta vẫn nên lưu lại thì hơn. Ta muốn trở lại con đường làm quan dễ dàng, nhưng chức vị của đại ca mặc dù quan hàm không cao nhưng cũng là vị trí quan trọng. Lên chức dễ dàng nhưng nếu mất đi thì rất đáng tiếc, huynh đệ chúng ta, một ở chỗ này tận hiếu, một ở kinh thành tận trung, coi như là lưỡng toàn, ý chỉ triều đình ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Không, ở lại thì chúng ta cùng ở lại.” Lý Minh Tắc cảm thấy băn khoăn, hắn tin tưởng nhị đệ có bản lãnh này, để cho hắn trở về kinh, nhưng mà, nhị đệ trở về sẽ có tiền đồ hơn hắn, hắn làm sao có thể ích kỷ như vậy?
Lý Minh Doãn cười. Ánh mắt nghiêm túc: “Đại ca, cây lớn dễ gây họa. Lần này triều đình cho đòi ta trở về kinh, hẳn là có đại sự, đã có vết xe đổ, không dám quên.”
“Vết xe đổ?” Lý Minh Tắc mờ mịt.
“Đại ca đã quên chuyện Trần các lão rồi?” Lý Minh Doãn nhắc nhở.
Lý Minh Tắc ngây người một lúc mới chợt hiểu ra, năm đó Trần các lão đảm nhiệm chức Tả tướng, trong lúc mẫu thân qua đời, triều đình liên tục ra ý chỉ quay về, bởi vì lúc ấy triều đình đang thi hành chính sách mới, không thể thiếu Trần các lão, nhưng Trần các lão dứt khoát cự tuyệt, sau, chứng minh Trần các lão kiên trì là đúng, chính sách mới thi hành bất lợi, chủ trì chính sách mới Hữu tướng đứng mũi chịu sào, thành con cừu non thế mạng. Nhị đệ ám chỉ, nhị đệ lúc này cũng ở vào tình cảnh khó xử như vậy, nếu thật như thế, không về thì tốt hơn.
Ba tháng sau, Lý Minh Tắc đưa Đinh Nhược Nghiên trở về kinh. Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan lưu lại Xử Châu.
Dựa theo quy củ có đại tang, Lý Minh Doãn chịu đại tang không thể ở trong nhà, ở trong một ngôi nhà tranh bên cạnh mộ phần, đệm cỏ gối gạch, ngày ngày cơm rau dưa. Nửa tháng Lâm Lan lại mang Thừa Du Thừa Duyệt đi thăm hắn, đưa chút đồ ăn chay, dưa và trái cây. Lý Minh Doãn thì hằng ngày luyện chữ, cuộc sống mặc dù kham khổ nhưng rất thanh thản.
Hai người con dâu nhà đại bá phụ, lúc trước cách năm ba hôm lại tới tới quấy rầy Lâm Lan, bị Lâm Lan mặt lạnh đuổi mấy lần, bọn họ thấy từ Lâm Lan không mò được gì tốt, dần dà cũng không tới, Hồng Ngọc vợ Minh Đống thì thường tới, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn theo mùa, lại đưa cả Thừa Nghĩa nhà cô ấy tới chơi với Thừa Du cùng Thừa Duyệt, Lâm Lan thấy cô ấy đôn hậu thiện lương, Thừa Nghĩa cũng lễ phép khả ái thì rất thích.
Lâm Lan ở Xử Châu xa xôi, chuyện làm ăn ở kinh thành giao cho Mạc Tử Du xử lý, bên Đông A có đại sư huynh xử lý nên không có gì phải lo lắng, nàng chỉ để ý thu bạc là được. Nhàn rỗi vô sự, nàng mở cửa tiệm thuốc, chưa tới một năm, đã là đại phu có danh ở Châu thành.
Khí trời nóng dần, một mùa hè nữa lại tới, Thừa Du Thừa Duyệt đã bốn tuổi rồi. Thừa Du càng lớn càng giống y đúc Minh Doãn, ngay cả tính tình cũng như vậy, trầm tĩnh, thong dong, một đứa trẻ con bốn tuổi đã học xong “Ấu Học Quỳnh Lâm” cùng “Luận Ngữ”, có thể ngâm thơ vẽ tranh, đã có tài danh nơi Châu thành, mọi người nói, cu cậu có tài như Trạng nguyên, tương lai nhất định con hơn cha. Còn Thừa Duyệt thì rất bướng bỉnh, trèo cây hái quả, xuống sông mò cá, thỉnh thoảng lại đánh nhau với con nhà người ta, cả ngày nghịch ngợm, tuy nhiên lại đọc được hết tên các dược liệu ở cửa tiệm thuốc mẫu thân, biết dược tính từng vị, Lâm Lan rất là kích động, cảm kích ông trời công đạo, hai đứa con trai, một theo cha, một theo mẹ. Nàng liền có lòng bồi dưỡng Thừa Duyệt thành một danh y, thường cho cu cậu xem các vị thuốc, sách thuốc, nhưng cái mông tiểu tử này như bị châm lửa, ngồi một khắc đã nhấp nhổm, chưa học đâu ra đâu đã chạy đi chơi, Lâm Lan rất phiền muộn, suy tính bồi dưỡng danh y, xem ra con đường còn xa lắm.
Ngày hôm đó, Lâm Lan dẫn hai con đi thăm Minh Doãn.
Quy củ có đại tang thật là không nhân đạo, thời gian đại tang, không được tắm, không được cạo râu cắt tóc, không được thay quần áo, nhưng nếu đúng như thế ba năm, người sẽ bẩn thỉu thành ra thế nào chứ? Cách mười dặm cũng thấy thối! Lý Minh Doãn xưa nay ưa sạch sẽ, ban đầu ở phía sau núi Giản Tây giữ đạo hiếu với mẹ, tất cả đều sạch sẽ, nhẹ nhàng, cho nên, tắm vẫn tắm, thay quần áo vẫn thay, dù gì cũng ít đi ra ngoài, xung quanh không có ai, người khác sẽ không để ý tới, nhưng đầu tóc cũng râu thì phải để nguyên, mỗi lần Lâm Lan tới thấy râu của hắn dài tới trước ngực thì oán niệm, Minh Doãn của nàng mi thanh mục tú, tuấn tú nho nhã, vô duyên vô cớ già đi vài tuổi.
Dĩ nhiên, Lâm Lan cho là, cực kỳ không nhân đạo đúng là… Cha chết thủ hiếu ba năm, mẹ chết thủ hiếu ba năm, ông nội chết thủ hiếu một năm, bà nội chết thủ hiếu một năm, vậy đời người còn được bao nhiêu lần ba năm? Thật đáng tức giận, thật đau khổ, tuy nhiên, Lâm Lan chỉ có thể bất bình trong lòng.
“Cha…”
“Cha…”
Mỗi lần Thừa Du Thừa Duyệt nhìn thấy cha thì rất vui vẻ, hai đứa nhao đến ôm lấy cha, rất giống hai con gấu koala.
“Cha, con bắt đầu học ‘Mạnh Tử’ rồi.” Thừa Du chớp chớp mắt, bắt đầu khoe tài.
“Giỏi lắm, Du Nhi của cha thật là lợi hại, còn lợi hại hơn cha hồi bé đó.” Lý Minh Doãn cười ha ha, đáy mắt hiện lên sự thỏa mãn cùng tự hào.
Thừa Duyệt nhướng mày lên, mỗi lần nhìn cha khen ngợi ca ca, cu cậu lại bắt đầu moi ruột gan nghĩ xem mình có cái gì để khỏe không. Có một lần, cu cậu nói với cha, ‘cha ơi, con trèo lên cây đại thụ lấy tổ chim xuống’, cha tức dựng râu trợn mắt, nhưng đây không phải là bản lãnh sao? Ca ca không biết leo cây mà. Còn một lần khác, cu cậu hí hửng khoe với cha, ‘cha ơi, con đã đánh cho Nhị Ngưu ca ca ở cách vách một trận nên thân’, Nhị Ngưu ca ca cao hơn cu cậu một cái đầu đấy! Ai bảo Nhị Ngưu đoạt xâu mứt quả của Thừa Nghĩa ca ca chứ? Kết quả cha liền lên mặt dạy dỗ hắn, trẻ con không được đánh nhau. Lại có một lần, cu cậu cùng đám Nhị Ngưu tới bãi đất hoang chơi, Nhị Ngưu bị rắn cắn, cu cậu đánh chết con rắn xách về cho mẹ xem, sau đó mẹ chữa khỏi cho Nhị Ngưu, cha nghe thấy lại mắng cu cậu một trận nên thân, không cho cu cậu tới bãi đất hoang chơi nữa. Thừa Duyệt nghĩ tới nghĩ lui không có gì hay để nói, trong lòng như đưa đám, thật không cam lòng mà!
“Duyệt Nhi đâu rồi? Mấy ngày qua có ngoan hay không? Có gây họa không đấy?” Lý Minh Doãn nhìn không sót cử động nào của Thừa Duyệt, bộ dạng chột dạ thế kia, tám phần là lại gây họa rồi.
Thừa Duyệt không phục, ngạnh cổ nói: “Con không có nghịch, con còn giúp mẹ làm thuốc hoàn tán.”
Lý Minh Doãn híp mắt, cười nói: “Còn có thể làm thuốc hoàn tán rồi?”
Thừa Duyệt chân thành nói: “Không tin, cha hỏi mẹ đi.”
Lâm Lan liếc mắt, rất muốn nói, con còn không biết ngượng sao, con mới phá hỏng sáu hộp thuốc hoàn tán đấy.
Lý Minh Doãn biết Thừa Duyệt không thích đọc sách mà có thiên phú ở mảng y dược, nhưng là tính tình mạnh mẽ, tuy nhiên, cu cậu vẫn còn nhỏ, nên khích lệ, liền nói: “Duyệt Nhi cũng rất có khả năng nhỉ. Nghe nói Duyệt Nhi biết rất nhiều thảo dược rồi, nói không chừng Duyệt Nhi lớn lên sẽ thành thần y như mẹ con đó! Vậy tương lai cha ngã bệnh có thể tìm Duyệt Nhi xem bệnh rồi.”
Thừa Duyệt nghênh đầu, tiếng nói non nớt: “Mẹ chính là thần y, cha bị bệnh, mẹ nhất định sẽ trị lành cho cha.”
Lý Minh Doãn ha ha cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, cha cùng mẹ sẽ già đi, tới khi cha mẹ già rồi, không thể làm gì được, chỉ có thể trông cậy vào Duyệt Nhi thôi.”
“Du Nhi cũng muốn học y, khi cha mẹ già, Du Nhi sẽ xem bệnh cho cha mẹ.” Thừa Du trịnh trọng nói.
Thừa Duyệt cười hí hí: “Ngay cả tên thuốc anh còn không nhớ được thì xem bệnh gì chứ. Cha, cha yên tâm, Duyệt Nhi nhất định sẽ trở thành thần y, sau này cha ngã bệnh, cứ giao cho Duyệt Nhi là an tâm.”
Lâm Lan trừng mắt: “Con mạnh miệng nhỉ? Nói cho con bốn bí quyết bắt mạch, con nhớ được gì không, còn muốn thành thần y?”
Thừa Duyệt cong môi, không phục nói: “Bốn bí quyết bắt mạch con đã sớm thuộc rồi, không tin, con đọc mẹ nghe.”
Dứt lời lên đọc không thiếu những lời Lâm Lan dạy, thanh âm non nớt rất đáng yêu, rõ ràng, Thừa Duyệt đã thuộc lòng rồi.
Lâm Lan kinh ngạc nhìn nhi tử, quái thật, sao tên nhóc này không quên chữ nào nhỉ? Nàng chỉ đọc qua cho cu cậu hai lần là có thể nhắc lại không sai một từ rồi.
Lý Minh Doãn nhìn Lan Nhi kinh ngạc tới độ cằm muốn rớt xuống, hắn vui mừng ôm hai nhi tử, ha ha cười nói: “Giỏi, giỏi lắm, thật không hổ nhi tử Lý Minh Doãn ta, đều là nhân tài.”
Văn Sơn cùng Như Ý dẫn hai vị tiểu thiếu gia đi bắt dế, Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan vào nhà tranh nói chuyện.
“Tính tình Du Nhi trầm ổn, bớt được một phần lo, Duyệt Nhi cũng không kém, rất thông minh, mặc dù nghịch ngợm nhưng không kiêu căng, nàng đừng lo lắng quá, con còn nhỏ, đừng ép buộc, mất đi thiên tính của trẻ nhỏ.” Lý Minh Doãn khuyên nhủ, hắn biết tâm tư Lan Nhi, Lan Nhi lo lắng Duyệt Nhi sẽ không có tương lai.
“Đừng quên, ban đầu là nàng nói, không cầu các con oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu bọn chúng an nhạc cả đời.” Lý Minh Doãn cười giỡn nói.
Lâm Lan bĩu môi, khi chưa sinh con ra, tự nhiên không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà Du Nhi ưu tú như thế, cùng một bụng mẹ mà ra, dĩ nhiên nàng cũng hi vọng Duyệt Nhi có thể có tiền đồ. Hôm nay Duyệt Nhi bộc lộ tài năng như vậy khiến nàng vui mừng quá mức, thôi, bỏ qua chuyện này một bên không nói, trở lại chuyện chính, Lâm Lan hỏi: “Còn hai tháng nữa là hết hiếu kỳ, chàng có tính toán gì không?”
Lý Minh Doãn đột nhiên cười một tiếng: “Hôm nay đại ca đã thăng nhiệm Lại bộ Thị Lang, Lý gia có đại ca là đủ vinh quang rồi.”
Trong lòng Lâm Lan vui mừng, nghe ý tứ Minh Doãn, hắn không có ý định về kinh nữa.
“Nhưng mà, Hoàng thượng có thể đáp ứng không?” Lâm Lan không khỏi lo lắng.
“Chỗ Hoàng thượng dễ nói, cáo ốm là được, rồi lại nói, hôm nay tam Hoàng tử khởi binh tạo phản, Hoàng thượng không có tâm tư để ý tới những chuyện này, hiện tại chức Hộ bộ Thượng Thư do Đào đại nhân đảm nhiệm rất tốt, ta trở về, Hoàng thượng cũng sẽ khó xử, ta đã để đại ca thả tin ở kinh thành, đến lúc đó dâng tấu chương, nghĩ có lẽ Hoàng thượng sẽ không làm khó ta.” Lý Minh Doãn định liệu.
Thì ra hắn sớm đã tính toán rồi, Lâm Lan vui mừng nói: “Hồi Xuân Đường mới mở chi nhánh ở Tô Hàng. Ta nghĩ, chờ chàng mãn hiếu kỳ, trước chúng ta về Phong An một chuyến, thăm ông bà ngoại, sau đó chúng ta đi Hàng Châu, đầu năm, ta đã nói Phúc An mua nhà bên Tây Hồ rồi, sau này chúng ta sẽ định cư ở Hàng Châu nhé. Trên có Thiên Đường, dưới có Tô Hàng. Ta thích nhất này hai nơi này.”
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lan, đáy mắt tràn đầy nhu tình, ôn nhu nói: “Nàng thích đi đâu, chúng ta sẽ đi đó, có nàng cùng các con, nơi nào đối với ta cũng là Thiên Đường.”
Công danh lợi lộc chẳng qua là mây khói, có thể cùng người mình yêu một chỗ, mới là hạnh phúc lớn nhất.
Đáy lòng Lâm Lan tràn đầy hạnh phúc, nhiều năm trước, nàng hùng hổ tìm tới hắn, cùng hắn ký kết hôn ước giả, khi đó nàng chỉ muốn mượn cớ này thoát khỏi Trương đại hộ, ai ngờ, giả thành thật, một ký chính là cả đời. Là vận mệnh sao? Hay ánh mắt của nàng quá siêu nhiên? Những năm qua, bọn họ từng có huy hoàng, có trắc trở, cùng hỗ trợ lẫn nhau, cùng chung một con thuyền, hôm nay, rốt cục, mưa gió đã qua, có thể bình yên bên nhau.
Năm tháng yên bình, hiện thế an ổn, hạnh phúc đơn giản nhất cũng là khó khăn nhất, mà nàng, đã có được.
Lâm Lan rúc vào lồng ngực hắn, rủ rỉ: Nơi nào có chàng và các con, nơi đó là Thiên Đường của ta.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...