Lý Minh Doãn đã hoàn toàn có thể khẳng định, hôm nay là biểu muội gạt hắn tới, lần trước Lan Nhi cảnh báo hắn, hắn còn xem thường, xem ra vẫn là nữ nhân hiểu rõ nữ nhân, hắn đã đánh giá thấp tâm ý chấp nhất của biểu muội. Đã xem thấu mà còn theo ý tứ biểu muội, như thế, rơi vào bẫy rập cũng chỉ có thể nói mình đáng đời.
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười: “Nếu là tâm ý của biểu muội… Đông Tử, ngươi hãy nhận những lễ vật của biểu tiểu thư, vừa lúc ta tìm quản gia có chút việc, nhận xong ngươi đến cửa phủ chờ ta.” Lý Minh Doãn không hề cho Diệp Hinh Nhi cơ hội nói chuyện, chắp tay nói: “Biểu muội, ta cáo từ.” Nói xong nhấc chân bước đi.
Không nghĩ tới Diệp Hinh Nhi nhanh hơn hắn, ngăn cản đường đi của Lý Minh Doãn, ánh mắt lộ ra ai oán, cơ hồ muốn khóc: “Biểu ca, biểu ca thật sự chán ghét muội sao? Coi muội như hồng thủy mãnh thú mà tránh, trước kia biểu ca không như thế. Biểu ca phải biết lúc đầu muội kháng hôn là vì biểu ca, hôm nay cùng cách với tam lang Nguyễn gia cũng là vì biểu ca. Đời này muội chỉ muốn cùng một chỗ với biểu ca, muội không yêu cầu biểu ca lấy muội làm vợ, cũng không hy vọng xa vời trong lòng biểu ca có muội, chỉ cần có thể sống ở bên cạnh biểu ca, lúc nào cũng có thể gặp biểu ca thì muội đã hài lòng rồi. Biểu ca, muội chỉ có chút niệm tưởng hèn mọn như vậy, chẳng lẽ biểu ca không thể đáng thương muội sao? Biểu ca ác tâm tuyệt tình nhìn muội thống khổ cả đời sao?”
Đông Tử kinh hãi nhìn biểu tiểu thư, cô ta cái gì cũng dám nói như vậy sao! Thật không biết thẹn.
Sắc mặt Lý Minh Doãn âm trầm đáng sợ, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Hinh Nhi, nói: “Biểu muội, hai chữ tình yêu, chính là ngươi tình ta nguyện, nếu ai có lòng với ta, ta cũng phải đi thương hại, chỉ sợ không tới phiên biểu muội. Biểu muội cũng đừng nói là vì ta mới đi đến tình hình ngày hôm nay, tâm ý trầm trọng như vậy, ta chịu không nổi. Thật ra thì biểu muội chỉ vì chính bản thân mình, vì bản thân, muội có thể không để ý mặt mũi cha mẹ, không để ý lợi ích gia tộc. Muội có biết mình sai ở đâu không, sai ở tính chấp nhất hồ đồ. Hôm nay, lời biểu muội nói coi như ta không nghe thấy, biểu muội, tự giải quyết cho tốt.”
Diệp Hinh Nhi vốn cho là mình ăn nói khép nép, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn thì biểu ca không động tâm cũng sẽ mềm lòng, không nghĩ tới biểu ca tuyệt tình như vậy, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, không lưu một chút đường sống. Trong lúc nhất thời, xấu hổ và giận dữ, tức giận, thương tâm, tuyệt vọng tất cả tâm tình cuốn tới, phá vỡ chút lý trí sót lại của cô ta, bỏ lỡ lần này, cả đời cô ta không còn cơ hội nữa.
Diệp Hinh Nhi hướng biểu ca nhào qua, cái gì danh dự, tôn nghiêm cũng bất kể, cô ta chỉ muốn vững vàng bắt lấy người trước mắt, người này cô ta đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm, không chiếm được, cô ta thà đi tìm chết.
Lý Minh Doãn không nghĩ tới Diệp Hinh Nhi có thể hành động mãnh liệt như vậy, bởi vì khoảng cách gần, hắn cơ hồ không có thời gian phản ứng, mắt thấy Diệp Hinh Nhi sẽ nhào tới người mình, đột nhiên trước mặt thoát ra một người, chắn trước mặt hắn.
“Biểu tiểu thư, cô đừng kích động, nhị thiếu gia nhà nô tài nói như vậy là vì muốn tốt cho cô…” Đông Tử ngăn Diệp Hinh Nhi, không quản mạo phạm, danh dự nhị thiếu gia quan trọng hơn, nói xong ôm biểu tiểu thư sang một bên, mở đường trốn cho thiếu gia.
Lý Minh Doãn thấy lỗ hổng vội vàng đi ra cửa.
“Ngươi buông ra, đồ nô tài chết bầm, dám mạo phạm ta… ” Diệp Hinh Nhi bị Đông Tử vững vàng ôm lấy, mắt thấy biểu ca rời đi, cô ta tức chết.
“Biểu tiểu thư, cô không nên kích động, cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút… ” Đông Tử ôm biểu tiểu thư đặt lên ghế, sau đó bỏ chạy.
Hai chủ tớ chạy trốn ra cửa, phía sau truyền đến âm thanh đổ vỡ, đoán chừng mấy món đồ cổ trong phòng đại cữu gia khó giữ được rồi.
Hai người đi nhanh một khắc không ngừng, dọc theo đường đi hạ nhân Diệp phủ chào hỏi, Lý Minh Doãn không để ý, ra khỏi Diệp phủ, Lý Minh Doãn nhảy lên xe ngựa, Đông Tử liền theo lên, thúc giục phu xe đánh xe.
“Nhị thiếu gia, mới vừa rồi thật là quá nguy hiểm, tiểu nhân sợ vã mồ hôi.” Đông Tử kinh hồn thở hổn hển, đưa tay áo lau mồ hôi. Đời này hắn chưa bao giờ chứng kiến cảnh như hôm nay, biểu tiểu thư quá lớn mật rồi, hắn lại còn ôm cô ta.
Lý Minh Doãn không phải không một thân mồ hôi lạnh, mới vừa rồi nếu thật sự bị Diệp Hinh Nhi quấn lên, cô ta làm ầm lên thì hắn có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
“Nhị thiếu gia, chuyện này cậu nên nói rõ ràng với đại cữu gia, bằng không sau này chúng ta sao dám tới Diệp gia nữa.” Đông Tử tức giận mà nói.
Lý Minh Doãn thở dài: “Trở về, ngươi sai người đi tìm đại cữu gia hỏi xem hôm nay để cho Thường Thắng tới tìm ta có chuyện gì, những việc không không nhiều lời, đại cữu gia sẽ rõ ràng.”
“Đây chẳng phải là quá tiện nghi cho cô ta?” Đông Tử vẫn không cam lòng, ngày hôm nay, danh dự nhị thiếu gia suýt chút nữa hủy trong tay biểu tiểu thư rồi, không cho cô ta một bài học sâu sắc, cô ta sẽ không nhớ đời.
Lý Minh Doãn cười khổ, đây có phải chuyện dễ nghe gì cho cam? Diệp Hinh Nhi liều mạng, cuối cùng chẳng phải là Diệp gia mất mặt? Mặt mũi cậu cả? Thành ra hai bên lúng túng.
“Đông Tử, hôm nay biểu hiện của ngươi vô cùng tốt, trở về, bổn thiếu gia hậu thưởng, có điều, chuyện này không được để cho nhị thiếu phu nhân biết, hôm nay nàng đang có bầu, không được tức giận.” Lý Minh Doãn cảnh báo trước cho Đông Tử, tránh hắn lỡ miệng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đông Tử bĩu môi, thầm nói: “Đây là việc tiểu nhân phải làm, cũng không phải là ngăn đao thương, coi như là ngăn đao thương, tiểu nhân cũng không chớp mắt.”
Lý Minh Doãn cười cười, ngã một lần, sau này hắn phải thật cẩn thận.
Hôm nay Lâm Lan đợi rất lâu mà Lý Minh Doãn vẫn chưa về, thường ngày Lý Minh Doãn có việc về trễ sẽ phái Đông Tử về báo một tiếng để nàng an tâm.
“Sợ là nhị thiếu gia bận công vụ quên giờ nghỉ. Hay là phái người đi Hộ bộ xem sao?” Như Ý trấn an nói.
Lâm Lan khoát khoát tay, miễn cưỡng nói: “Không cần, nhị thiếu gia ngày ngày về nhà đúng giờ, đi đâu cũng báo về nhà, đã có không ít người nói xấu sau lưng, nếu ta phái người đi tìm chàng, không phải là càng nghe thêm lời xì xào?”
Như Ý cười nói: “Đó là nhị thiếu gia quan tâm nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân nhớ nhị thiếu gia cũng là quan tâm nhị thiếu gia, quản chi người khác chuyện gì?”
Lâm Lan liếc nàng một cái: “Nha đầu này, cũng biết trấn an người khác.”
Như Ý cười nói: “Nô tỳ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Đang nói, Ngọc Dung dẫn người đi vào, là nha đầu Nhược Nhi bên cạnh Bùi Chỉ Thiến.
Lâm Lan vừa thấy Nhược Nhi, vội bảo Như Ý đưa người vào, gấp giọng nói: “Có phải thiếu phu nhân nhà ngươi sắp sinh?”
Nhược Nhi thi lễ một cái, cười nói: “Hồi bẩm nhị thiếu phu nhân, là thiếu gia nhà nô tỳ sai nô tỳ tới báo tin, sáng hôm nay thiếu phu nhân bắt đầu đau bụng sinh, giờ Thân một khắc, thuận lợi sinh một thiên kim.”
Lâm Lan thở ra, vỗ vỗ ngực nói: “Như vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay ta cũng lo lắng, tính toán đã tới lúc sinh rồi, mẫu tử bình an chứ?”
Nhược Nhi cười nói: “Mẫu tử bình an, tiểu thư giống thiếu phu nhân như đúc, thiếu gia vui mừng không khép được miệng.”
Lâm Lan bận rộn phân phó Ngọc Dung: “Mau đưa lễ vật ta đã chuẩn bị ra, còn nữa, phái người đi báo tin cho đại thiếu phu nhân.”
Nhược Nhi nói: “Đã có người đi báo tin rồi, về phần nhị thiếu phu nhân, là thiếu gia tự mình phân phó nô tỳ tới.”
Lâm Lan gật đầu, nói với Nhược Nhi: “Ngươi trở về chuyển cáo cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân nhà ngươi, ngày mai ta cùng Lý đại nhân qua phủ chúc mừng.”
Nhược Nhi thi lễ một cái, thay chủ tử nhà mình nói cám ơn.
Sau khi Nhược Nhi đi, Lâm Lan chắp tay trước ngực thành tâm cầu khẩn: Cám ơn trời đất, Bùi Chỉ Thiến không phải chịu tội gì.
Cẩm Tú tới hỏi: “Nhị thiếu phu nhân, đã dọn cơm chưa ạ?”
Như Ý xem giờ, đã giờ Tuất canh ba rồi, không thể để nhị thiếu phu nhân đói bụng, liền nói: “Nhị thiếu phu nhân, hay là dọn cơm trước. Không biết lúc nào nhị thiếu gia mới về, đợi nhị thiếu gia về, sẽ bảo phòng bếp hâm lại thức ăn.”
Lâm Lan sờ sờ bụng, đích xác là có chút đói bụng, thời gian này đã không còn nghén dữ dội nữa, dần dần muốn ăn, hơn nữa rất nhanh đói, rốt cuộc là trong bụng có hai tiểu tử, một người ba miệng ăn, cho nên, Lâm Lan gật đầu.
Như Ý để cho Cẩm Tú nhanh chóng dọn cơm.
Cơm tối theo lẽ thường bày ở phòng phía tây, Lâm Lan mới vừa bưng bát đũa lên thì Lý Minh Doãn về tới. Không đợi Lâm Lan quở trách hắn, chỉ nghe thấy bên ngoài Như Ý nói: “Nhị thiếu gia đã về. Nhị thiếu phu nhân lo lắng mãi.”
Lý Minh Doãn cau mày than thở: “Ngày hôm nay Hộ bộ đặc biệt nhiều việc, bận rộn quên thời gian, tới lúc bụng kêu mới biết đã muộn, ta đi thay quần áo, ngươi nói với nhị thiếu phu nhân, chờ một chút ta sẽ tới.”
Lý Minh Doãn vội vã đi thay quần áo, ngày hôm nay Diệp Hinh Nhi dùng hương nặng như vậy, hắn không dám bảo đảm trên người mình không lây mùi thơm, lỗ mũi Lan Nhi không phải bình thường, nếu không đổi quần áo, hắn không dám gần Lan Nhi.
Như Ý tỏ vẻ hoài nghi nhìn nhị thiếu gia, bởi vì nàng ngửi thấy trên người nhị thiếu gia có mùi thơm đặc biệt, mùi này nàng biết, là Ngưng lộ ngương rất lưu hành trong kinh thành thời gian này, lần trước Minh Châu tiểu thư xuất giá, mấy vị phu nhân tiểu thư tới, nàng đã ngửi thấy mùi này.
Hơn nữa mọi ngày nhị thiếu gia về nhà đều đi xem nhị thiếu phu nhân một chút rồi mới đi thay quần áo, hôm nay lại đi phòng tắm ngay. Trong lòng Như Ý càng nghi hồ, đi ra ngoài tìm Đông Tử hỏi một chút.
Lý Minh Doãn ở phòng tắm ngây người một lúc lâu, đổi hết xiêm áo từ trong ra ngoài, rửa sạch mặt mũi tay chân, xác định trên người mình sạch sẽ mới đi ra ngoài.
Chờ hắn đi ra, Lâm Lan đã ăn cơm rồi, ngồi ở chỗ đó chờ hắn.
“Chàng làm gì thế? Sao lâu quá vậy?” Lâm Lan nhìn hắn chăm chú.
Lý Minh Doãn ngồi xuống, bưng chén cơm, gắp một miếng thức ăn, nói: “Đói chết ta rồi, tại Đông Tử không nhắc ta, thật là đứa nô tài lóng ngóng.”
Lâm Lan nhìn bộ dạng quỷ chết đói đầu thai của hắn, cảm thấy có cái gì không đúng, Lý Minh Doãn ăn uống luôn ưu nhã thong dong, mặc dù đói bụng ba ngày, hắn cũng không ăn như lang thôn hổ yết. Không đúng, nhất định là có vấn đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...