“Ai bảo hắn mắng tôi trước chứ?”
Sau khi Trần Tử Dụ rời đi, Lâm Lan ủ dột đối mặt với đôi mắt chất vấn của Lý Minh Doãn, bầu không khí ngưng trọng.
“Nhưng hắn là khách.” Lý Minh Doãn cùng Trần Tử Dụ có giao tình hơn mười năm, mười năm hắn không có huynh đệ tỷ muội, cùng Trần Tử Dụ, Ninh Hưng mới quen đã thân. Từ đó như tay chân một cơ thể, nhưng Lâm Lan lại so đo với hắn chút việc nhỏ vậy. Hắn cũng thấy vui vui, lạ lẫm khi nhìn Tử Dụ kinh ngạc như vậy, nhưng không phải là hơi quá đáng rồi sao, lần trước Lâm Lan là không có thâm ý, lần này là cố ý, Lý Minh Doãn nghĩ phải nói giúp Tử Dụ.
Chất vấn của Lý Minh Doãn làm Lâm Lan tức giận: “Anh còn nói giúp hắn, có câu quân tử không nói lời gièm pha, không ngờ là người như thế, hắn nói xấu tôi sau lưng tôi. Tôi vốn nghĩ giao tình của hắn và anh không ít nên hạ thủ lưu tình rồi đấy, bằng không, không phải chỉ là một chén trà đắng đâu.”
Lý Minh Doãn kinh ngạc, nữ nhân này. . . Ngoan độc, hắn tin tưởng nàng tuyệt đối làm được.
Lâm Lan vẫn chưa hết giận, trợn mắt nói tiếp: “Còn anh nữa, người khác châm chọc vợ anh trước mặt anh, cho dù là hôn ước giả nhưng cũng là đánh vào mặt anh, anh không nói đỡ cho tôi, giờ lại chỉ trích tôi, trên hiệp ước viết thế nào hả? Anh quên rồi à? Nếu như ngay cả việc tối thiểu là duy trì tôn nghiêm của tôi anh cũng không làm được thì hủy khế ước này đi cho rồi.”
Đối với chất vấn của Lâm Lan, nhất thời Lý Minh Doãn không khỏi cứng họng, đầu óc thiếu linh hoạt, rõ ràng cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nghe nàng nói một hồi lại thành lỗi của hắn.
“Tử Dụ nói giỡn thôi, tính hắn vốn như thế.” Lý Minh Doãn cho là mình hiểu rõ chuyện xảy ra, bởi vì Lâm Lan không biết Tử Dụ, thật ra Tử Dụ tới để cười nhạo hắn mà.
Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: “Anh nói là hắn nói giỡn, sao anh không cho là tôi cũng giỡn chơi thôi? Chỉ là một chén trà Hoàng Liên thôi đúng không? Uống vào còn có thể thanh nhiệt giải độc.” Lâm Lan lườm hắn một cái tức giận nói: “Anh đừng có đánh trống lảng, chuyện hôm nay hoàn toàn do anh sai, đừng nói là chúng ta có hiệp ước hay tôi là thê tử giả của anh, cho dù là một người xa lạ, một tài tử có tri thức lễ nghĩa không thể nào tùy tiện cười nhạo chế giễu người khác.”
“Vừa rồi tôi có nói cô cái gì đâu.” Lý Minh Doãn cau mày, nàng đúng là thuận thế giong trống mở cờ, càng xé càng lớn.
“Anh cơ bản không lên tiếng ngăn cản, chẳng khác nào cũng ngầm đồng ý với lời hắn nói, có khi lúc ấy anh đang cười thầm cũng nên.” Lâm Lan cao giọng lên án, đầu óc phát huy cao độ trí tưởng tượng phong phú, ảo tưởng lúc ấy Lý Minh Doãn nhếch môi cười một cách mỉa mai, càng tưởng tượng càng thấy máu sôi trào.
Lý Minh Doãn dở khóc dở cười, không biết nên nói gì, Lý Minh Doãn hắn chưa từng gặp phải đối thủ, nhưng đối với nữ nhân trước mắt này, mỗi lần đối mặt đều khiến hắn ngột ngạt khó thở tới nỗi đuối lý.
“Anh căn bản không phục, cũng không chịu đứng ở vị trí của tôi suy nghĩ. Nếu có người nói anh không có đầu óc, nói anh thô lỗ, anh sẽ có cảm tưởng thế nào?” Nói xong nàng phất tay áo rời đi, vì mấy vạn lượng bạc mà đau đầu nhức óc, bực mình, cùng lắm thì không làm nữa.
Thấy Lâm Lan tức giận rời đi, Lý Minh Doãn nặng nề thở dài, hắn không thừa nhận hành vi của nàng đúng, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận hai câu cuối nàng nói không đúng, thật sự là hắn đã không đứng ở vị trí của nàng mà suy nghĩ. Lòng của phụ nữ mỏng manh, có lẽ lời Tử Dụ nói đã thương tổn tới tự ái của nàng.
Tâm tình Lâm Lan không tốt, vốn định buổi tối tập trung học lễ nghi nhưng giờ thì không còn đầu óc nào học, ai biết cuộc giao dịch này có thể tiếp tục không, trong đầu buồn bực nhanh chóng gật gù buồn ngủ.
Đã nhiều năm không được ngủ ở trên giường thoải mái như vậy, không những mềm mại còn có mùi thơm dễ chịu nữa, Lâm Lan nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Lâm Lan biểu tình dẫn đến mất cân đối, đến mãi giờ Thìn còn chưa tỉnh, Ngân Liễu liền vào đánh thức.
“Lâm cô nương, mau dậy đi, Chu mama sắp tới rồi…”
Lâm Lan xoa xoa hai bên trán cho tỉnh ngủ, mơ hồ hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Đã giờ Thìn rồi, vốn thấy cô nương ngủ ngon nên muốn để cho cô ngủ thêm một lát, nhưng sợ Chu mama tới thấy được thì không hay.” Ngân Liễu vội kéo màn qua một bên.
Lâm Lan giật nảy mình, vội vã xuống giường mặc quần áo, nói thầm: “Thật là ý chí không kiên định, nhanh như vậy đã bị hủ hóa rồi.”
Ngân Liễu không nghe rõ, tưởng là Lâm Lan muốn phân phó chuyện gì, vội hỏi: “Lâm cô nương, cô nói gì vậy?”
Lâm Lan ngượng ngùng cười một tiếng: “Tôi định bảo là, sau này em cứ gọi tôi sớm một chút.”
Ngọc Dung bưng nước rửa mặt tới, muốn hầu hạ Lâm Lan rửa mặt, Lâm Lan có chút không quen với việc thụ động này, cuộc sống ở kiếp trước, mặc dù người giúp việc đầy nhà nhưng nàng vẫn thích tự mình làm việc của mình.
“Ngọc Dung, để đó đi, tự tôi làm.”
Vừa mới khẩn trương sửa soạn xong, bên ngoài có người hô: “Chu mama tới.”
Vốn định học tập cho tốt, nhưng bởi vì tức giận tối qua, Lâm Lan có chút lười biếng nhưng may là nàng có trí nhớ tốt, kết quả kiểm tra không tồi.
Chu mama trước sau vẫn nghiêm nghị như cũ, thậm chí yêu cầu còn cao hơn hôm qua, khiến Lâm Lan khẩn trương nghiêm túc học hỏi.
Mãi đến trưa, khi Chu mama chuẩn bị kết thúc công việc dạy nghi lễ, bà nói với Lâm Lan: “Nhận thức của cô rất tốt, học cũng mau nhưng chớ kiêu ngạo, phải đem những gì ta dạy ghi nhớ kĩ trong lòng, chăm chỉ luyện tập, hôm nay học tới đây thôi.”
Lâm Lan cho là mình nghe lầm, Chu mama nói học tới đây thôi hả?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Chu mama nói: “Xế chiều, Minh Doãn thiếu gia muốn dẫn cô đi tiệm lơ lụa chọn xiêm y.”
Lúc này Lâm Lan mới hiểu, cười cười nói: “Cực khổ Chu mama rồi, mama yên tâm, trước khi đi, tôi đảm bảo sẽ học xong mọi thứ.”
Chu mama hoài nghi đánh giá Lâm Lan, thầm nghĩ: Cô học hết lễ nghi thì có ba năm cũng không đủ, bất quá, quyết định này đáng tán dương. Chu mama không nói gì gật đầu đem nha hoàn rời đi.
Tới giờ cơm trưa, Minh Doãn đi tới, Lâm Lan vẫn còn giận dỗi, liếc hắn một cái, coi như không để ý tới hắn.
“Làm sao? Vẫn tức tối hả?” Hắn cười ôn hòa.
Lâm Lan hừ một tiếng: “Không cần giả mù sa mưa, dù sao lúc này cũng không có người ngoài, muốn nói gì cứ nói.”
Hắn cười khẽ một tiếng, thanh âm kia, giống như nghe thấy nữ nhân mình yêu thương làm nũng để hắn cưng chiều.
“Tôi không dám nói, tôi sợ bị uống trà đắng lắm.” Lý Minh Doãn nín cười nghiêm trang nói.
Khóe miệng Lâm Lan nhếch lên, trong lời nói mang theo chút đắc ý: “Coi như anh còn biết thân.”
“Nào… Có thể lên đường chưa?” Lý Minh Doãn khẽ khom người hỏi ý.
Lâm Lan vốn định nói hai câu nữa, tỷ như nếu có lần sau, đừng trách tôi bỏ gánh giữa đường, thế nhưng nhìn sắc mặt ôn hòa, ánh mắt ôn nhu, thái độ ôn nhuận kia… Coi như thành khẩn, quyết định tạm thời tha cho hắn một lần.
Hai người vừa mới ra sân thì gặp hai vị tiểu thư đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...