Cổ Đại Thí Hôn

Theo phân tích của Lâm Lan, Thái hậu thấy chiêu này không đạt hiệu quả, nhất định sẽ tăng thêm uy hiếp với Minh Doãn, mà Minh Doãn quan tâm nhất chính là nàng cùng Diệp gia. Thái hậu không thể trắng trợn cầm đao kề cổ bọn họ, nhưng ngầm dùng ít thủ đoạn hèn hạ làm bọn họ lâm vào cảnh khốn cùng là rất có thể, cho nên, lập tức làm tốt công việc phòng bị, không thể để cho Thái hậu bắt được nhược điểm, mượn đề tài nói chuyện của mình.
“Cậu đã xác định cống phẩm không có vấn đề gì thì phải lập tức đánh đòn phủ đầu, để cho Thái hậu không có thời cơ giở trò.” Lâm Lan nói.
Diệp Đức Hoài trầm ngâm, vẫn không cam lòng, nói: “Ta thật hoài nghi lão yêu bà này có phải muốn chết rồi không, sắp xuống đất rồi còn liều mạng giày vò người khác. Ép buộc Minh Doãn theo mình, theo ta thấy, bà ta đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, để cho bà ta tức chết đi.”
Nghe cậu cả mắng chửi người thật là thống khoái, cuộc đời cậu cả chỉ sợ duy nhất Diệp lão thái thái, ngoài ra, không hề để ý ai, nổi giận lên là nói. Huống chi, cậu cả mắng không sai, hành động lần này của Thái hậu thực sự ấu trĩ, không biết đối tượng là ai, cứ tự cho mình là cao hơn tất cả, mọi người đều phải theo lệnh bà ta mà làm, dĩ nhiên, nếu là loại người như lão cha chồng, khẳng định sớm đã vẫy đuôi quấn lấy rồi, chắc bà ta nghĩ là, phụ tử ba phần giống nhau, không nghĩ tới tre xấu cũng cho ra măng tốt, làm người tự tin thái quá chỉ càng khiến sai lầm càng lớn, chỉ biết khư khư cố chấp, không đụng tường nam không quay đầu*.
* Không đụng tường nam không quay đầu: “Bất chàng nam tường bất hồi đầu". Ý chỉ người có tính cách, hành động cố chấp, không chịu nghe lời người khác, một khi chưa đạt được mục đích thì tuyệt nhiên sẽ không bỏ cuộc, tóm gọn là "cứng đầu".
“Tức giận thì cũng vậy, người ta là Thái hậu, quyền cao chức trọng, chúng ta phải thật cẩn thận, trước tiên để xem ý tứ Minh Doãn thế nào đã ạ, ngày mai Hồi Xuân Đường kết thúc chữa bệnh từ thiện, cháu sẽ đóng cửa nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Lâm Lan nói.
Diệp Đức Hoài đồng ý nói: "Cháu cũng mệt nhiều rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Lan mỉm cười, nàng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nhưng không phải là vì nghỉ ngơi, Thái hậu muốn đối phó Diệp gia, biện pháp tốt nhất chính là đổ oan chuyện cống phẩm, muốn đối phó với Lâm Lan nàng, dễ dàng nhất là nói nàng bán thuốc giả hoặc kê đơn sai, làm chết người. Nàng sẽ không cho lão yêu bà cơ hội hãm hại nàng.
Ngày hôm đó, Hoàng thượng đang ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Nguyễn công công rón rén đi đến, vẻ mặt do dự, vài lần muốn mở miệng lại nhịn xuống, bộ dạng rối rắm này rơi vào trong mắt Hoàng thượng. Hoàng thượng nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì?”
Nguyễn công công lúng túng tiến lên hai bước: "Thật ra thì không phải là chuyện lớn gì, có điều nô tài cảm thấy không bẩm lại thì không tốt.”
Hoàng thượng trừng mắt một cái: “Ngươi đừng vòng vo trước mặt trẫm nữa, trẫm không nhìn được bộ dạng này của ngươi.”

Nguyễn công công hoảng sợ nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện là thế này. Hôm qua Thục phi nương nương nói sắp đến sinh nhật Thập thất Công chúa, gọi phủ nội vụ đưa đến mấy cây tơ lụa mới để may quần áo mới cho Thập thất Công chúa.”
Hoàng thượng nhăn mày, dừng bút, nói: “Nhìn trẫm này, sinh nhật Thập thất Công chúa cũng quên mất, may nhờ ngươi nhắc nhở, bằng không Thục phi lại trách trẫm không để ý.”
Nguyễn công công cười hắc hắc nói: "Hoàng thượng bận việc quốc gia đại sự, thỉnh thoảng quên cũng là chuyện bình thường, Thục phi nương nương hiền lành ôn nhu, nhất định sẽ không oán giận Hoàng thượng.”
Hoàng thượng mỉm cười một cái: "Sau đó thì sao?"
Nguyễn công công ngẩn người, nói tiếp: “Ai ngờ phủ nội vụ nói, tơ lụa mới vào có vấn đề, không phát ra, Thục phi nương nương có chút mất hứng. Mới mấy hôm trước, Hoàng hậu mới thưởng cho Vinh tần hai cây lụa tốt, sao ko nghe nói có vấn đề gì, tại sao đến Thục phi lại xảy ra chuyện rồi?”
Hoàng thượng nghe chỉ cảm thấy nhức đầu, hậu cung phi tần đông đảo, chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.
"Lão nô đã nghĩ, quản lý phủ nội vụ là Tiết Quý một tay lão nô đào tạo, bình thường thông minh cơ trí. Sao lại làm ra việc không đâu thế này? Lão nô liền đi phủ nội vụ một chuyện, hỏi qua, Tiết Quý nói cho lão nô, tơ lụa mới vào bị phai màu. Lão nô nói phải cẩn thận kiểm chứng để xem xét, nói Tiết Quý tự tay kiểm nghiệm, Tiết Quý ra chức chối từ. Lão nô không khỏi sinh nghi, tự mình cầm lụa để cạnh nồi nước sôi hồi lâu cũng không thấy phai chút màu nào. Lão nô liền chất vấn Tiết Quý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Lúc đầu Tiết Quý không chịu nói, lão nô liên tục ép hỏi, Tiết Quý mới nói thật...” Nói tới đoạn này, Nguyễn công công dừng một chút, giọng nói nhỏ dần: “Tiết Quý nói, là Thái hậu ra lệnh cho hắn nói như vậy.”
Hoàng thượng nghe thế, đã cảm giác được chuyện gì, gần đây hành động của Thái hậu có dụng ý gì, lòng dạ hắn đã biết rõ, nội trong năm nay, tơ lụa đưa vào phủ nội vụ đều đến từ Diệp gia, mục đích của Thái hậu quá rõ ràng.
Nguyễn công công len lén quan sát thần sắc Hoàng thượng, cẩn thận nói: “Lão nô không biết hành động lần này của Thái hậu là ý gì, chỉ là mấy cây lụa, để cho mấy nương nương sinh cơn giận dữ, không đáng giá...”
Hoàng thượng đặt bút, dựa lưng vào ghế, trầm tư chốc lát, nói: “Nguyễn Phúc Tường!”
“Có lão nô.” Nguyễn công công khom người nghe lệnh.

“Truyền ý chỉ trẫm, Tiết Quý làm việc không đến nơi đến chốn, điều đi làm tạp dịch.”
Xử phạt Tiết Quý, là hành động xao sơn chấn hổ*, hi vọng Thái hậu có thể khiêm tốn một chút, chớ quá phận.
*Nguyên văn là: 敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động. Tương tự như câu rung cây nhát khỉ bên mình.
Tin tức Tiết Quý bị xử phạt nhanh chóng truyền tới hậu cung.
Thái hậu nghe xong giật mình, tràng hạt trong tay thiếu chút bị giật đứt, cắn răng nói: “Ai gia đã xem thường bọn chúng.”
Tào mama nhất thời không có hiểu được, bọn chúng là ai.
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: "Truyền Chử mama tới gặp."
Không bao lâu, Chử mama nghe truyền chạy tới.
“Chuyện hôm qua phân phó, đã làm chưa?” Thái hậu hỏi.
Chử mama sợ hãi trả lời: "Hồi bẩm Thái hậu, nô tỳ đang muốn an bài, nhưng là, Hồi Xuân Đường đóng cửa không kinh doanh, nói là đã chữa bệnh từ thiện liên tục nửa tháng, các đại phu đã mệt, hơn nữa dược liệu không đủ, vì vậy tạm thời đóng cửa nghỉ ngơi và hồi phục, không nhắc tới lúc nào sẽ mở cửa lại.”

Thái hậu ảo não, vỗ bàn “uỳnh” một cái, Tào mama khẩn trương, thiếu chút hô lên... Thái hậu cẩn thận đau tay.
“Lâm Lan này quả thật giảo hoạt.” Thái hậu căm hận nói. Ngắn ngủi mấy ngày, những bố trí của bà ta đều bị hóa giải, phản ứng nhanh như thế khiến bà ta không khỏi hoài nghi, ngày đó, một màn trong đại lao kia là vợ chồng bọn họ liên thủ lừa bà ta.
"Thái hậu... Xem ra bọn chúng quyết tâm không lĩnh tình của Thái hậu.” Tào mama nói.
Thái hậu thẹn quá thành giận: “Lý Minh Doãn ngoan cố không thay đổi, nếu không chịu về dưới trướng ta, vậy thì đừng trách ai gia không cho hắn cơ hội.”
Tào mama nghiêm nghị nói: "Ý Thái hậu định thế nào tiếp theo ạ?”
Thái hậu nghĩ nghĩ, trong mắt chợt lóe hàn quang, nói: “Mau truyền Tần Trung vào cung.”
Thân là quốc cữu gia, trung thần nghĩa sĩ nhất đẳng đương triều Tần Trung lúc này đang bị một vụ tai tiếng làm cho bể đầu sứt trán, từ sau lần trước bị Thái hậu khiển trách, hắn đã nghiêm túc quản giáo người nhà cùng hạ nhân, ai ngờ, con cháu Tần gia an nhàn quen thói, kiêu căng thành tính, mới vừa rồi, người của phòng Hồng Lư Tự* tới cửa cầu kiến, nói, một con cháu dòng chính Tần gia xảy ra tranh chấp ở tửu lâu với một người ngoại quốc, thiếu chút nữa đánh chết người kia, người ngoại quốc kia không phải người bình thường, chính là vương tử Cao Ly đi sứ triều ta, hiện tại, sứ thần Cao Ly vô cùng tức giận, đã tiến cung gặp vua, phòng Hồng Lư Tự khuyên thế nào cũng không được, thật là một lớp vừa san bằng, lớp sau đã đổ tới, lần này còn liên quan đến ngoại sự, gây chuyện không tốt sẽ khiến hai nước xảy ra chiến tranh, Tần Trung toàn thân mồ hôi lạnh, lập tức thay quần áo, chuẩn bị tiến cung chịu tội, ngay cả Thái hậu truyền cho đòi cũng đành phải vậy.
*Hồng Lư Tự: rất nhiều chức trách giống Lễ bộ, hai phòng cùng cấp. Là nơi quyền lực lớn nhất, chức trách nặng nhất, chỗ tốt nhiều nhất, chết cũng nhanh nhất.
Trong sảnh khách Diệp gia truyền ra tiếng cười sang sảng của Diệp Đức Hoải: “Tử Dụ, tiểu tử này được lắm! Chọc vào tổ ong vò vẽ này, đủ khiến lão yêu bà cùng Tần gia nhức đầu một trận rồi.”
Trần Tử Dụ cười nói: "Lần này là lão Thiên đưa tới cơ hội tốt, cháu chỉ là bắt được cơ hội, đại cữu gia, ngài không nhìn thấy sắc mặt đen sì của Hoàng thượng, mặt đen lắm cơ, nổi giận lôi đình! Tần quốc cữu thiếu chút nữa tè ra quần...” Trần Tử Dụ cười lớn, không may động tới vết thương nơi khóe miệng, không nhịn được cắn răng hít một ngụm lãnh khí, sờ sờ khóe miệng tím bầm, mắng: “Con mẹ nó, thằng nhóc Tần gia này hạ thủ thật là tàn nhẫn, hiện tại cả người cháu đau nhừ, vương tử Cao Ly kia còn thảm hại hơn, bị đánh mặt mũi sưng như đầu heo.”
Diệp Đức Hoài cười nói: "Chẳng lẽ lúc các ngươi bị đánh không nói ra thân phận của mình?”
Trần Tử Dụ nhớ lại tình hình lúc đó, càng muốn cười, chẳng qua là khóe miệng đau dữ dội, không dám cười lớn, bộ dạng thật là tức cười, nói: “Vương tử Cao Ly kia đâu biết tiếng Trung Nguyên chúng ta, huyên thuyên nhưng có ngươi nào hiểu đâu! Lúc ấy quan phiên dịch đi gọi thức ăn rồi, cháu chỉ la lớn, các ngươi không thể đánh người, đánh người phạm pháp ... Những tên quần áo lụa là kia, không đưa vào mắt nhất chính là luật pháp, càng đem luật pháp ra, bọn chúng càng khinh thường.”

Lâm Lan không nhịn được cười hắc hắc, vương tử Cao Ly đáng thương! Nhìn lại mặt mũi Trần Tử Dụ sưng vù, lại cảm thấy băn khoăn, quan tâm nói: “Để sư huynh của ta xem vết thương cho huynh! Hi vọng không tổn thương nội tạng.”
Trần Tử Dụ vội vàng khoát tay: "Không cần không cần, bị thương ngoài da chút thôi, trước kia lăn lộn với tiểu tử Ninh Hưng kia, không ít lần đánh nhau, đã quen rồi.”
“Ta chuẩn bị cho huynh chút thuốc bị thương, ngoại thương cũng không thể bỏ qua, vạn nhất làm sao, Chỉ Thiến sẽ tìm ta tính sổ mất.” Lâm Lan nói.
Sắc mặt Trần Tử Dụ ửng hồng, lúng túng nói: “Lúc này nàng ấy không có gặp ta.”
Diệp Đức Hoài cười nói: "Chờ lúc cậu thành thân, đại cữu gia ta nhất định sẽ đưa tới một phần đại lễ.”
Trần Tử Dụ che miệng cười hắc hắc: “Đại cữu gia, dứt khoát sau này một nhà chúng cháu già trẻ trên dưới, xiêm y bốn mùa một năm, đại cữu gia bao trọn là được rồi ạ.”
Diệp Đức Hoài sảng khoái nói: “Không thành vấn đề, việc nhỏ, nhưng ngày nào tiểu tử cậu cũng phải đổi quần áo mới đấy.” Dứt lời lại cười ha ha.
Trần Tử Dụ vội nói: “Cháu nói đùa, đại cữu gia đừng coi là thật.”
Lâm Lan mỉm cười, chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Lần này vương tử Cao Ly chịu nhục, có khi nào hai nước giao chiến không?”
Trần Tử Dụ suy nghĩ một chút: "Không đến mức ấy đâu, cho dù đánh nhau thật, Cao Ly cũng không phải đối thủ của triều ta, cùng lắm bọn họ sẽ kháng nghị, đàm phán một phen, tìm về thể diện thôi, chỉ cần Hoàng thượng cho bọn họ chút an ủi, hẳn là không có gì nghiêm trọng. Mấu chốt là Tần gia bá đạo khiến công phẫn bị đẩy lên cao, lần trước chỉ có các võ quan làm lớn chuyện, lần này ông nội ta đã đáp ứng, cùng mấy vị đại thần dâng tấu hạch tội Tần gia, Tần gia nghĩ muốn yên cũng không thể.”
Diệp Đức Hoài hưng phấn nói: "Chuyện náo càng lớn càng tốt, để xem lão yêu bà còn rảnh rỗi tính đoạt trượng phu người ta nữa không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận