Cổ Đại Thí Hôn

“Lâm đại phu rất rõ đại nghĩa, tâm trẫm thật vui mừng, nếu trẫm nói cho phép ngươi một tâm nguyện, tuyệt sẽ không nuốt lời.” Hoàng thượng suy nghĩ một chút, giây lát cởi khối ngọc bội bên hông xuống, đi về phía trước, nói: “Trẫm ban thưởng cho ngươi khối ngọc bội này, khi nào ngươi có điều muốn cầu xin trẫm, cầm ngọc bội này tới gặp trẫm.” Hoàng thượng chậm rãi nói.
Sắc mặt Lâm Lan trầm tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng mừng rỡ, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, cho nàng một lời hứa hẹn, trong tay nàng chẳng khác nào có lệnh bài, sẽ đợi thời cơ thích hợp nhất cầu xin, lúc này liền dập đầu tạ ơn: “Lâm Lan tạ long ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đợi Lâm Lan cùng Hoa Văn Bách lui ra, Nguyễn công công cẩn thận dò xét: “Hoàng thượng, nếu Lâm đại phu mở miệng van xin Hoàng thượng đặc xá Lý học sĩ, Hoàng thượng có ân chuẩn?”
Hoàng thượng nhàn nhạt liếc nhìn Nguyễn công công một cái, thản nhiên nói: “Nguyễn Phúc Tường ơi là Nguyễn Phúc Tường, ngươi hầu hạ bên cạnh trẫm nhiều năm nhưng vẫn không theo kịp được Lâm đại phu hiểu lòng trẫm...”
Nguyễn công công đổ mồ hôi, thiên uy khó dò, ai biết tâm tư Hoàng thượng người là cái gì?
Ra khỏi đại điện, Hoa Văn Bách rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi Lâm Lan: "Cơ hội tốt như vậy, vì sao cô không nhân cơ hội cầu tình cho Lý học sĩ?”
Lâm Lan mỉm cười: “Huynh không cảm thấy ta không van xin còn tốt hơn là van xin sao?”
Hoa Văn Bách mờ mịt lắc đầu.
“Lúc đầu, ta cũng muốn cầu xin, nhưng suy nghĩ một lúc, Hoàng thượng đưa ra câu hỏi này, chính là muốn ngầm báo tin tức cho ta, Hoàng thượng có tâm xá cho Minh Doãn rồi, nhưng Hoàng thượng tuyệt đối không thể nào vì một chút công lao của ta mà nói xá liền xá, trong chuyện này liên lụy một số người, một trong số đó Hoàng thượng không thể không úy kỵ, Hoàng thượng vừa muốn giữ được thần tử yêu thích, lại vừa bận tâm đến thể diện những người khác...” Lâm Lan sờ sờ khối ngọc bội, thở dài: “Không dễ dàng chút nào!”
Hoa Văn Bách có chút hiểu : "Là bởi vì Thái hậu?”
Đang nói, nghe thấy một người gấp gáp nói: “Chị dâu...”
Lâm Lan chăm chú nhìn lại, thấy Trần Tử Dụ thần sắc khẩn trương bước nhanh tới.

Sắc mặt Lâm Lan ngưng trọng, nói với Hoa Văn Bách: “Văn Bách huynh, chuyện này rắc rối phức tạp, không phải chỉ ba câu là có thể nói rõ ràng, huynh đã giúp ta một việc lớn, Lâm Lan không biết nên cảm tạ như thế nào, đợi chuyện có kết quả, Lâm Lan sẽ tới cửa nói cảm ơn.”
Hoa Văn Bách hiểu được ý tứ Lâm Lan, nàng không muốn hắn bị liên lụy, liền nói: “Văn Bách chỉ nói lời thật mà thôi, Lâm đại phu không cần phải tạ ơn, khiến Văn Bách xấu hổ, nếu Lâm đại phu có chuyện gì cần Văn Bách, ngàn vạn lần đừng khách khí, Văn Bách vẫn nói câu nói kia, có thể giúp đỡ cô, Văn Bách rất vinh hạnh.”
Lâm Lan cảm kích nói: "Nếu cần, Lâm Lan sẽ không khách khí.”
Hoa Văn Bách nhìn Trần Tử Dụ một cái, chắp tay đối hai người: “Ta xin cáo từ trước.”
Lâm Lan khom người hoàn lễ, đưa mắt nhìn Hoa Văn Bách rời đi, sau đó quay lại nói với Trần Tử Dụ: “Trần huynh, chúng ta đi Diệp gia.”
Xuất cung, Trần Tử Dụ phân phó Văn Sơn: “Ngươi nhanh đi phủ Tĩnh Bá Hầu cùng phủ Hoài Hóa Tướng quân báo bình an.”
Văn Sơn thấy nhị thiếu phu nhân an toàn xuất cung, thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu nhân lập tức đi ngay.”
Trần Tử Dụ giải thích cho Lâm Lan: “Ta nhận được tin tức liền phái Ngân Liễu đi thông báo cho phu nhân Tĩnh Bá Hầu cùng phu nhân Hoài Hóa Tướng quân. Lúc này có thể bọn họ đang suy nghĩ biện pháp thế nào để đưa chị dâu ra khỏi chỗ Thái hậu, nếu chị dâu đã đi ra, không để họ phải phiền toái nữa.”
Lâm Lan khẽ gật đầu, nói: “Thật là phiền toái mọi người rồi.”
Hai người trở lại Diệp gia, Diệp Đức Hoài đang đứng ngồi không yên đợi tin tức, thấy Lâm Lan bình yên trở lại, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn. Dò hỏi: “Thái hậu cho đòi cháu tiến cung nói gì?”
Lâm Lan ý cho lui hết, lúc này mới đem ý tứ Thái hậu nói lại cho hai người, Diệp Đức Hoài tức nổi gân xanh, cả giận nói: “Thật là buồn cười, quá ti tiện rồi, bà ta muốn cháu thành kẻ phụ bạc, bản thân người tốt thì mình đảm đương. Đúng là đã làm kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ.”
Trần Tử Dụ giật mình, vội vã khuyên: “Đại cữu gia cẩn thận lời nói.”

“Cẩn thận cái rắm, bà ta dám làm còn sợ người ta nói?” Diệp Đức Hoài tức giận nói.
Lâm Lan đã qua cơn tức giận, lúc này tỉnh táo nói: “Tử Dụ nói rất đúng, bà ta làm quá thế nào đi chăng nữa nhưng bà ta là Thái hậu, ngay cả Thánh thượng muốn đối phó với bà ta cũng phải cố kỵ ba phần, chúng ta cẩn thận thì tốt hơn.”
Diệp Đức Hoài miễn cưỡng chế hỏa khí, hỏi: "Vậy cháu có chịu theo ý bà ta không?”
Lâm Lan nhẹ cười một tiếng: “Sao có thể không chấp nhận, nhập nhằng đồng ý ạ, bằng không, bà ta ép cháu, cháu muốn trở lui toàn thân cũng khó, để kéo dài thời gian, cháu nói, để cho cháu gặp mặt Minh Doãn một lần, Thái hậu đã đáp ứng.”
Trần Tử Dụ trầm ngâm nói: "Hôm nay chúng ta đã xác định ý tứ Thái hậu, cũng chỉ kéo dài thời gian chốc lát, chúng ta phải nghĩ biện pháp hóa giải như nào cho phải.”
"Ta xem chuyện không có bết bát như vậy, đúng rồi, hôm nay ta đã gặp Hoàng thượng, hôm nay ta đã là ngự y trên danh nghĩa của Thái y viện.” Lâm Lan cười nói.
Trần Tử Dụ cùng Diệp Đức Hoài hai mặt nhìn nhau, chuyện gì đã xảy ra?
Lâm Lan nói lại đơn giản chuyện vừa rồi.
Trần Tử Dụ mừng rỡ: "Chị dâu, chị đúng là chân nhân bất lộ tướng! Thật tốt quá, chị dâu thành đại công thần triều ta, Thái hậu nghĩ dễ dàng đuổi chị dâu thì không thể nào rồi, hơn nữa, từ thái độ Hoàng thượng nhìn ra được, Hoàng thượng đúng là có lòng xá cho đại ca rồi.”
Diệp Đức Hoài cũng cảm thán: “Vị Hoa đại phu kia thật là chánh nhân quân tử.”
“Hoàng thượng đã có suy nghĩ, nhưng muốn giải quyết thế nào còn phải chờ đợi, Hoàng thượng cần thời cơ nước chảy thành sông, chúng ta phải chuyên tâm ứng phó, gây khó khăn cho Thái hậu.” Lâm Lan minh xác ý nghĩ.

Diệp Đức Hoài gật đầu, nói: “Nếu Thái hậu đáp ứng cho cháu gặp Minh Doãn, cháu thừa dịp này hỏi ý tứ Minh Doãn xem sao.”
Trần Tử Dụ trầm ngâm nói: "Ta cảm thấy được, chúng ta phải nghĩ biện pháp chế tạo chút phiền toái cho Thái hậu, để Thái hậu thân mình lo chưa xong, xem còn bao đồng không.”
“Chẳng phải cậu nói gần đây Tần gia rất cẩn thận, không có cơ hội nào sao.” Diệp Đức Hoài nói.
Trần Tử Dụ bình tĩnh nói: "Sự do người làm, không có cơ hội chúng ta sẽ chế tạo cơ hội, yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho cháu, cháu sẽ làm ra động tĩnh lớn.”
Lâm Lan lo lắng nói: "Một mình huynh phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng lộ chân tướng, để Thái hậu biết được là huynh giở trò quỷ sau lưng.”
“Đúng vậy, nếu cơ hội tốt hãy làm, đừng miễn cưỡng.” Điệp Đức Hoài dặn dò.
Trần Tử Dụ trịnh trọng nói: "Đang mang trọng đại, cháu nhất định sẽ cẩn thận.”
Lâm Lan chợt nhớ tới chuyện cống phẩm, hỏi: “Cậu cả, tơ lụa Diệp gia chúng ta tiến cống có phải bị phai màu không?”
Diệp Đức Hoài nghiêm mặt nói: "Cái này không thể nào, tơ lụa tiến cống, vô luận là từ phôi, nhuộm màu thì đều là thượng thừa, cách điều chế nhuộm màu là chi mật bất truyền của Diệp gia, trải qua hai mươi bảy lần điều chế mới cho ra thành phẩm, cho dù đặt ở nồi nước sôi cũng không xuất hiện tình trạng phai màu...” Diệp Đức Hoài nói, trong lòng đột nhiên căng thẳng: “Sao cháu lại hỏi cái này?”
Lâm Lan nói: "Hôm nay Thái hậu tạo áp lực cho cháu, có nhắc tới tơ lụa Diệp gia tiến cống bị phai màu, cháu nghĩ, đây là chủ ý của Thái hậu, muốn đổ oan cho người khác, cậu cả, phải thận trọng mới đạt được mục đích, hay là cậu đi xác định một chút, nếu cống phẩm kia quả thật không vấn đề gì,... chúng ta phải nghĩ biện pháp để Thái hậu không làm khó dễ cho chúng ta được, tiên hạ thủ vi cường.”
Diệp Đức Hoài rùng mình, biết sự tình nghiêm trọng, nếu Thái hậu gây chuyện cống phẩm, không chỉ danh dự Diệp gia bị hủy hoại trong chốc lát, Thái hậu còn có thể nhân cơ hội giáng tội khi quân lên Diệp gia, vậy thì Diệp gia coi như xong.
“Được rồi, ta lập tức đi phường nhuộm xem xét, cùng một lần nhuộm, trong khố phòng còn giữ lại mẫu để kiểm định, ta sẽ lấy ra kiểm tra lại.”
“Tốt nhất là nghĩ ra biện pháp theo ý lụa bị phai màu của Thái hậu, xem có phải Diệp gia làm không?” Trần Tử Dụ nói.
“Đúng thế, còn cần phải biết rõ ràng, dưới tình huống đặc thù nào tơ lụa mới bị phai màu.” Lâm Lan nói thêm.

Diệp Đức Hoài nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp, tuyệt không thể để Thái hậu được như ý.”
Phía ngoài nha hoàn truyền báo, nói Văn Sơn trở lại.
Mọi người chia nhau làm việc, Lâm Lan đi ra ngoài gặp Văn Sơn, Văn Sơn nói, đã thông báo tới phủ Tĩnh Bá Hầu và phủ Hoài Hóa Tướng quân, phu nhân Tĩnh Bá Hầu nhận được tin xong nói, ít ngày nữa Tĩnh Bá Hầu về kinh, mời nhị thiếu phu nhân kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày. Phu nhân Hoài Hóa Tướng quân cũng nói nhị thiếu phu nhân giữ liên lạc liên tục với phu nhân, có tình hình gì lập tức báo.
Lâm Lan cười khổ, nàng có đủ kiên nhẫn, có điều là Thái hậu tương đối nóng lòng.
Thái hậu quả nhiên rất nóng lòng, ngày hôm sau lập tức an bài cho Lâm Lan và Minh Doãn gặp mặt, phái người đến Hồi Xuân Đường.
Mặc dù đã ngờ tới, nhưng nghĩ tới có thể lập tức gặp Minh Doãn, Lâm Lan không khỏi kích động, từ biệt đã hai tháng, không biết hắn sống trong lao ngục thế nào, có gầy đi không?
Mang theo đồ diểm tâm cùng chút thuốc hoàn tán, Lâm Lan theo người đi vào nhà giam đại nội, sau khi Minh Doãn bị chuyển nhà giam, Trần Tử Dụ suy đoán Minh Doãn khả năng bị chuyển tới nhà giam đại nội, quả nhiên là ở chỗ này.
Trong ngục âm trầm, tối đen, không khí ẩm thấp khiến người ta hít thở không thông, dọc đường đi, Lâm Lan hít sâu nhiều lần mới có thể trấn định bản thân.
Bảy quẹo tám rẽ, đi thẳng đến tận cùng bên trong mới thấy một cánh cửa, cai ngục móc chìa khóa ra mở cửa. Lâm Lan phát hiện gian phòng này khác những phòng giam khác, phòng giam khác đều có hàng rào, duy chỗ này là cửa sắt, trên cửa sắt có một cửa sổ nhỏ, mở ra có thể thấy tình hình bên trong.
Lâm Lan không khỏi ôm chặt hộp đựng thức ăn, tay nàng khẽ run, Minh Doãn của nàng đang ở ngay bên trong.
Kể từ khi phụ thân đến rồi quay đi, mấy ngày nay không ai đến quấy rầy hắn, trừ một ngày ba bữa cai ngục đúng giờ mang cơm canh tới, còn lại một mình Lý Minh Doãn yên lặng, yên lặng như đã chết. Mà hắn không thể bình tĩnh như lúc trước nữa, trở nên xao động bất an, không lúc nào là không lo lắng cho Lâm Lan, cơ hồ hằng đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc, mơ thấy cả người Lâm Lan là máu, mơ nhiều tới nỗi hắn không dám hồi tưởng tình hình, loại hành hạ này gần như bức hắn phát điên, hết lần này tới lần khác hắn không làm gì được, chỉ có thể ở trong gian phòng chật hẹp bất an đi tới đi lui.
Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh mở khóa, Lý Minh Doãn dừng chân, nhìn chằm chằm cửa lao, giờ không phải giờ cơm, là người nào muốn gặp hắn? Chuẩn bị thẩm vấn hắn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận