Cổ Đại Thí Hôn

Lý Kính Hiền thu hồi ánh mắt, nhìn đỉnh màn: “Ta nói gì trong lòng bà rõ ràng, đừng cố vượt qua ranh giới cuối cùng của ta, nếu không, mọi người khó nhìn mặt nhau.” Nói xong miễn cưỡng nhắm mắt lại, giả chết.
Hàn Thị nghe xong cơ hồ nghẹn khí, lão gia không hề liếc mụ một cái, một lòng chỉ nghĩ đến Lưu hồ ly kia, mụ run rẩy, cắn răng, nhẫn nhịn, vì kế hoạch kia, mụ không thể gây gổ với lão gia nữa.
Hàn Thị phẫn nộ nằm xuống, lẩm bẩm nói: “Được rồi được rồi, có lòng lại bị coi là lòng lang dạ thú cũng không phải lần đầu tiên, trong lòng lão gia bây giờ chỉ có Lưu di nương thôi.”
Lý Kính Hiền im lặng không lên tiếng, tiếp tục giả vờ chết.
Hàn Thị dùng cùi chỏ thọc thọc lão gia: “Lão gia, có chuyện, thiếp thân muốn thương lượng cùng lão gia một chút.”
Người bên cạnh không có phản ứng, Hàn Thị biết hắn không ngủ, tiếp tục nói: “Hôm nay Minh Tắc cũng đã có tiền đồ, bất kể là chức vụ gì, lớn nhỏ thì đều cũng là làm quan, nếu tương lai Lưu di nương, Du di nương sinh thêm nhi tử cho lão gia... Tuy nói đích thứ có phần, nhưng tóm lại cũng là tử tôn họ Lý, lão gia, lão gia cũng phải nghĩ tới đặt mua cho bọn chúng sản nghiệp, bằng không, sau này khi chúng ta nhắm mắt, bọn chúng phân nhà, sợ là đám Minh Tắc không có cái gì.”
Mí mắt Lý Kính Hiền khẽ nhăn một cái, không phải chuyện mình đặt mua sản nghiệp cho Lưu di nương, Hàn Thị biết rồi? Hắn hàm hồ nói: “Bà nghĩ xa quá đấy.”
Hàn Thị lại nói: “Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, lão gia, lão gia nghĩ xem sản nghiệp, nô gia hôm nay là Diệp Thị để lại, những cửa hàng, thôn trang đều dưới tên Minh Doãn, mặc dù, hiện tại tiền lời là thiếp thân trông coi, nhưng vạn nhất một ngày kia, Minh Doãn nói muốn cầm về, đây là mẹ nó để lại cho nó, chúng ta làm sao bây giờ? Cho sao?”
Lý Kính Hiền thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra là không phải vì sự kiện kia, chậm rãi nói: "Những thứ sản nghiệp kia sớm muộn là giao cho Minh Doãn.”
Hàn Thị nóng nảy: “Vậy Minh Tắc thì sao? Lão gia không thể quá thiên vị.”
Lý Kính Hiền mở mắt ra, cau mày nói: “Những thứ đó là Diệp Thị để lại cho Minh Doãn, ta có biện pháp gì? Dù sao tiền lãi cũng là bà quản, tương lai dùng bạc này mua sản nghiệp cho Minh Tắc không được sao?”

Hàn Thị mỉa mai: “Lời lão gia nói rất hay rất nhẹ, lão gia nghĩ Minh Doãn là đứa ngu ngốc sao? Nó có thể đáp ứng?”
Lý Kính Hiền không nhịn được nói: "Minh Doãn không phải là loại tiểu nhân nhỏ nhen.”
"Lòng người khó dò, không biết thế nào mà lần.” Hàn Thị lại tiếp tục: “Không nói Minh Doãn trong lòng nghĩ như thế nào, thiếp thân lại biết người bên ngoài nghĩ làm sao, những năm này, thiếp thân đi xã giao bên ngoài, thường xuyên nghe có người nói, cái gì mà cửa hiệu mặt tiền Đông Trực Môn, ruộng tốt ngoại ô hiện giờ khó mà mua được... Lý phu nhân thật có mắt nhìn xa, sớm đã đặt mua gia nghiệp lớn như vậy, nhà các vị không làm cũng đủ ăn đủ mặc cả đời... Có kẻ thêm thắt vào chuyện công bộ Thượng Thư Ngu đại nhân hình như ăn hối lộ sao? Nói là Ngu đại nhân xuất thân hàn môn, đáng tiếc không cưới tiểu thư nhà giàu, không có nhạc gia giúp đỡ... Lão gia, lão gia nghe lời này xem, rõ ràng là châm chọc lão gia dựa vào Diệp Thị mới có vinh hoa hôm nay...”
Sắc mặt Lý Kính Hiền trầm xuống, hừ lạnh một tiếng: “Đàn bà các bà cả ngày chỉ biết lắm lời.”
Hàn Thị nói: “Sao lại cho rằng chỉ chúng phụ nhân lắm mồm, không phải là các lão gia vẫn hay nói mát?”
Trong lòng Lý Kính Hiền uất ức, thật ra những lời này khi lão còn chưa ngồi lên chức Hộ Bộ Thượng Thư đã từng nghe qua, thậm chí là bị giễu cợt ngay trước mặt, hai năm qua, lão thân ở địa vị cao, không ai dám càn rỡ trước mặt, nhưng không thể cấm người ta sau lưng nghị luận, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của lão.
Hàn Thị biết lão gia nghe lọt, thở dài nói: “Mỗi lần thiếp thân nghe nói, trong lòng thật sự khó chịu, các vị phu nhân châm chọc thiếp thân ngồi mát ăn bát vàng cũng được, nhưng bọn họ chửi bới danh tiếng lão gia... Lão gia xuất thân hai bảng Tiến sĩ, tài cao hơn người, chuyên cần chính vụ, cẩn trọng mọi chuyện mới có ngày hôm nay, lại bị những người đó ác ý chửi bới, thiếp thân nghĩ cũng thấy bức bối thay lão gia.”
Lý Kính Hiền cảm giác sâu sắc bất đắc dĩ, buồn bực nói: "Nhiều chuyện mình không quản được, bọn họ thích cái gì thì nói cái đó.”
“Tại sao phải để cho mọi người nói linh tinh như vậy? Lão gia có thể bỏ qua, nhưng thiếp thân nuốt không trôi tức giận này.” Hàn Thị làm bộ tức giận nói.
Lý Kính Hiền ngồi dậy, Hàn Thị cầm gối mềm cho hắn dựa, Lý Kính Hiền trầm tư chốc lát, lẳng lặng nhìn Hàn Thị: “Vậy ý của bà là?” Hàn Thị sẽ không vô duyên vô cớ nói với hắn những thứ này, đích thị là có chủ ý gì.

Hàn Thị thở dài một hơi: “Thiếp thân không có biện pháp gì, chỉ là nghĩ, sản nghiệp Diệp Thị lưu lại còn một ngày nào thì ngày đó lão gia vẫn phải nghe những lời xì xầm của mọi người sau lưng, nó khắc trên người lão gia như một cái ấn ký không thể tiêu trừ, cho nên, thiếp thân cho là, sản nghiệp Diệp Thị lưu lại nên bán sạch đi, dùng những thứ bạc này mua sản nghiệp mới, sau đó viết dưới tên Minh Tắc cùng Minh Doãn, chúng ta phân chia ra, sau này gia đình có thêm đinh cũng đỡ rắc rối, mấu chốt là, những thứ sản nghiệp này sau chính là sản nghiệp họ Lý, thời gian dần qua, người bên ngoài sẽ không nói xằng bậy nữa...” Hàn Thị nói xong, mong đợi nhìn lão gia.
Hàn Thị vừa nói vừa quan sát Lý Kính Hiền, mụ sợ Minh Tắc không được chút gì, lời nói này thực động tới tâm Lý Kính Hiền, nhất là câu kia... Những thứ sản nghiệp này về sau chính là sản nghiệp họ Lý. Mặc dù lão cũng muốn vơ cho bản thân, nhưng hôm nay đang ở chức vị quan trọng, phải cẩn thận, không dám manh động, nhưng cũng nghĩ tới tương lai về quê có cái lấy ra mà dùng.
“Chủ ý này mặc dù tốt, nhưng chưa chắc Minh Doãn đã đáp ứng.” Lý Kính Hiền trầm ngâm nói.
Hàn Thị nói: “Minh Doãn không phải là vẫn rất nghe lời lão gia sao? Vẫn lấy hiếu thảo làm đầu sao? Hành động này của lão gia cũng không phải là chiếm lấy sản nghiệp của nó, lão gia là vì Lý gia, nếu Minh Doãn thật sự hiếu thuận, thật sự có tình nghĩa huynh đệ thì nên thông cảm cho khổ tâm của lão gia, hơn nữa, Lâm Lan mở cửa hàng, chuyện làm ăn rất thuận lợi, hai đứa bọn chúng không thiếu bạc.”
Nhìn lão gia không nói, Hàn Thị lại tiếp tục: “Theo lý, Diệp Thị không phải là bị lão gia bỏ rơi, là tự cô ta rời nhà, cô ta chết rồi, vật cô ta lưu lại đương nhiên là của lão gia. Lão gia thông báo cho Minh Doãn đó là lão gia khoan hậu, cho dù không có nó, lão gia tùy tiện xử lý cũng là chuyện đương nhiên.”
Lý Kính Hiền mặc nhiên hồi lâu, nằm xuống, đắp mền lại.
Hàn Thị đẩy lão: “Biện pháp này có được hay không thì lão gia cũng nói một lời chứ?”
Lý Kính Hiền thở dài nói: "Ngày khác rồi nói, hôm nay mệt rồi.” Nói rồi xoay người sang chỗ khác, lần này hoàn toàn giả chết.
Hàn Thị ngồi trong chốc lát, nghĩ nghĩ, cũng không thể ép lão gia quá nhanh như vậy, ngày khác dùng thêm chút sức vậy, nghĩ tới đây liền chậm rãi nằm xuống cạnh lão gia, nhưng còn bao chuyện ngổn ngang, lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được.

Đêm nay Lâm Lan cũng không ngủ được, thứ nhất là bà dì viếng thăm, bụng không thoải mái, hai là hôm nay nghe được quá nhiều tin tức, vừa mừng vừa lo.
Cuộc chiến với mụ phù thủy có thể nói là đã tới giai đoạn thắng lợi, thật ra thì dựa vào năng lực Minh Doãn, muốn làm cho mụ phù thủy chết cực khổ là rất dễ dàng, nhưng nếu muốn ép mụ phát điên, xác thực có chút khó khăn. Hôm nay mụ đã là cá trong chậu, rất vô vị, căn bản không thể phiền tới tâm tư của nàng, nàng cả ngày ở tiệm thuốc, bận rộn luôn tay, cuộc sống cứ thế ung dung tự tại trôi đi.
Tin chiến thắng Tây Bắc cùng Tây Nam liên tiếp báo về, còn có tình hình dịch bệnh Sơn Tây được khống chế, làm cho Lâm Lan thật cao hứng, chẳng qua là... Mới vừa rồi Minh Doãn nói đến việc Hoa Văn Bách nghiên cứu chế tạo ra phương pháp chủng đậu, trong giọng nói tựa hồ có chút hoài nghi.
Nàng vốn định nói thật ra, nhưng là... lại có chút do dự. Nếu nàng nói thẳng, Minh Doãn có khi nào mất hứng không? Minh Doãn vốn còn có điểm vướng mắc trong lòng với Hoa Thiếu, lúc ấy không thẳng thắn, hiện tại giải thích thế nào? Minh Doãn nhất định sẽ suy nghĩ, thôi nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu tất cả mọi người cho là công lao Hoa Thiếu, nàng cũng không tự nhiên đâm ngang, dù sao ngay từ đầu nàng cũng không muốn tranh phần công lao, nếu không biết gì khiến Minh Doãn yên lòng, nàng sẽ im lặng.
Cảm giác được người trong ngực bất an nhích tới nhích lui, Lý Minh Doãn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Sao thế? Bụng khó chịu à?”
Lâm Lan gật đầu: "Có chút trướng."
Bàn tay ấm áp của Minh Doãn đưa vào trong áo nàng, nhẹ xoa xoa: “Có khá hơn không?”
Tay của hắn rất ấm áp, nhẹ như mây, cảm giác khó chịu liền bớt rất nhiều, Lâm Lan cọ cọ vào ngực hắn, biết điều nói: “Tốt hơn rồi.”
“Lan Nhi, nữ nhân mỗi lần bị thế này đều khó chịu lắm sao?” Lý Minh Doãn có chút bận tâm hỏi. Nữ nhân khác thế nào hắn không để ý, nhưng là nhìn Lâm Lan khó chịu như vậy, hắn không nhịn được mà hỏi.
“Không nhất định, có người khó chịu có người lại không, có người còn đau dữ hơn ta, đau chết đi sống lại.” Lâm Lan cúi đầu nói.
“À? Nghiêm trọng như vậy sao? Đây là một loại bệnh sao?” Trong lòng Minh Doãn căng thẳng.
Lâm Lan khẽ cười nói: "Chàng yên tâm, ta như vậy là phản ứng bình thường, nghe người ta nói, tình huống này, sau khi sinh hài tử, nghỉ ngơi vài tháng thì có thể dưỡng tốt.”

Rõ ràng cảm giác được Minh Doãn thở dài một cái, nghe hắn thoải mái nói: “ Vậy thì tốt, chờ nàng sinh xong hài tử, ta nhất định thay nàng dưỡng tốt, để nàng không phải chịu khổ như thế này nữa.”
Lâm Lan xì cười nói: “Chàng thay ta dưỡng à? Chàng định làm thế nào?”
Lý Minh Doãn nhìn nàng nói: “Nàng nói làm sao ta liền làm như thế, không sai được.”
Trong bóng tối, đôi mắt Lâm Lan hiện lên một tia giảo hoạt, chậm rãi nói: “Thật ra thì rất đơn giản, sau khi sinh nở thì không đồng phòng một năm.”
“Hả?” Lý Minh Doãn kinh ngạc kinh hô: “Một năm?” nhưng ngay sau đó rút tay ra, vô lực nằm ngửa, ai thán nói: “Chẳng phải là muốn nhịn chết ta?”
Lâm Lan cười trộm, nói: “Vậy làm sao giờ? Tìm thông phòng cho chàng nhé?”
“Không cần, trừ nàng ra, ta không có hứng thú với người khác.” Lý Minh Doãn nghĩ đến một năm không thể đụng vào nàng, bộ dạng như đưa đám.
“Vậy chàng phải khổ cực chịu đựng rồi.” Lâm Lan thở dài nói, thân thể nín cười mà run lên.
Lý Minh Doãn quay đầu nhìn nàng, nha đầu này, cười gian trá như vậy, hóa ra là lừa gạt hắn, Lý Minh Doãn tung mình đem nàng áp dưới thân thể mình, làm ra bộ hung ác, một tay bắt hai tay nàng lên đỉnh đầu, một tay vươn vào trong áo nàng, ý đồ tra tấn bức cung.
“Nói, có phải lừa gạt ta không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui