Sau khi Ngọc Dung xuất giá, Lâm Lan nghĩ tới đám người Ngân Liễu, Như Ý hầu hạ hết sức dụng tâm, tạm thời không cần thêm nhân thủ, nhưng trước mắt Ngân Liễu sắp xuất giá, Như Ý cũng gần tới tuổi, Cẩm Tú tuy còn nhỏ, nhưng cũng chỉ còn khoảng ba năm, Chu mama tuổi tác đã cao, không thể khiến bà vất vả nữa, Lâm Lan rất băn khoăn. Lâm Lan trân trọng những người này, tuy nàng biết người Chu mama chọn nhất định không sai, nhưng vẫn là xa lạ, muốn ăn ý như đám người Ngân Liễu lại phải phí một khoảng thời gian, nhưng trước mắt, một nhóm nha đầu mới sẽ tới Lạc Hà trai.
Sáng sớm, Lâm Lan sang thăm Đinh Nhược Nghiên, nhân tiện nói ra chuyện này, Đinh Nhược Nghiên nghe xong, một bên gấp mấy món quần áo của trẻ con, một bên nói: "Lạc Hà trai nên sớm có người mới, viện lớn như thế, tính cả đầu bếp, tạp dịch mới có chín người, làm sao đủ? Chớ nói muội là nhị thiếu phu nhân Lý gia, chính là tiểu thư nhà đại hộ bình thường, bên cạnh cũng có vài ba nha hoàn bà tử. Trước kia trong phủ tình cảnh khó khăn thì miễn cưỡng bỏ qua, hôm nay muội là phu nhân Hộ bộ Thượng Thư, không thể để bản thân chịu ủy khuất như vậy, vừa lúc, hôm nay trong phủ thiếu nhân thủ, đã bảo Diêu mama lo chuyện này, để người môi giới tìm vài tiểu nha hoàn có thân thế trong sạch, thông minh biết điều tới, muội chọn trước, còn dư lại thì lưu lại làm việc trong phủ."
Lâm Lan mỉm cười nói: "Nhiều người ồn ào, vài người là đủ rồi."
Đinh Nhược Nghiên cười nói: "Muội này, chỉ lo mình thanh tĩnh mà không thương cảm hạ nhân, người trong viện của muội, cầm một phần tiền tiêu hàng tháng mà làm việc hai người, bên ngoài không biết, còn tưởng rằng muội ngược đãi hạ nhân đấy!"
Lâm Lan mở to mắt giải thích: "Nào có? Chủ tử hào phóng như ta rất hiếm."
Đinh Nhược Nghiên phì cười nói: "Ừ ừ ừ, muội thì nhất, của hồi môn một nha đầu vượt cả một tiểu thư, ta coi như bị muội làm liên lụy rồi, ta đang nghĩ Hồng Thường xuất giá, phải bỏ bao nhiêu bạc đây!"
"Chúng ta không nên khắt khe bọn họ, chỉ là tâm ý của mình thôi, Ngân Liễu gả cho sư huynh của ta, nhìn mặt sư huynh, ta cũng không thể hẹp hòi đúng không?" Lâm Lan cười ha ha nói.
Đinh Nhược Nghiên cười cười, Lâm Lan xưa nay hào phóng, không tính toán tiền bạc. Hai năm qua không biết phải bỏ ra bao nhiêu mới duy trì được cái nhà này, làm cho nàng rất xấu hổ.
"Nói đến Ngân Liễu xuất giá, ta lại nghĩ tới chuyện Minh Châu, ta thấy con bé quyết định rồi, nếu cha chồng trở lại, nó thật sự sẽ đi làm ni cô. Tuy nói nó trước kia làm việc lỗ mãng, tính tình kiêu căng tùy hứng, nhưng hôm nay nó đã triệt triệt để để sửa lại tính tình, trầm tĩnh sắp ngang ở trong am ni cô rồi, aiz... Nó cũng đáng thương." Đinh Nhược Nghiên nói nhỏ dần, vẻ mặt rầu rĩ.
Nếu nói là Minh Châu trước kia, Lâm Lan thật đúng là chán ghét, nhưng đúng như Đinh Nhược Nghiên nói. Minh Châu hôm nay đúng là có mấy phần đáng thương, về quyết định thà làm ni cô không nhận cha của Minh Châu, Lâm Lan vẫn có chút bội phục.
"Rốt cuộc con bé cũng là tiểu cô của chúng ta, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó xuất gia. Đệ muội, muội có thể nghĩ được biện pháp nào vẹn cả đôi đường không?" Đinh Nhược Nghiên khẩn cầu.
Lâm Lan suy nghĩ, đích thị là Minh Tắc đau lòng cô em gái này, nói không ít đau thương trước mặt Đinh Nhược Nghiên.
"Vẹn cả đôi đường, nói dễ vậy sao? Minh Châu đã quyết ý không nhận người cha này, nhưng đại ca cùng Minh Doãn hôm nay làm quan tại triều, không thể không cố lấy danh tiếng. Không để cho cha chồng trở lại... " Lâm Lan làm khó nói.
"Phải vậy sao? Nếu nói là hận, trong lòng đại ca của muội có thể không hận sao? Một nhà yên ấm, thiếu chút bị ông ta phá tan." Đinh Nhược Nghiên bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Lan suy nghĩ một chút, nói: "Không bằng giúp Minh Châu tìm một nhà chồng!"
Đinh Nhược Nghiên nhíu mày nói: "Nhưng muội cũng biết Minh Châu... Có ai muốn lấy một cô nương không thể sinh đẻ? Mặc dù chúng ta gạt, đem người gả tới, nhưng Minh Châu không thể sinh đẻ được, chỉ sợ cuộc sống ở nhà chồng sẽ không yên ấm."
"Nếu... tìm một người đã có con cái, con nối dòng không phải là vấn đề sao?" Lâm Lan trầm ngâm nói.
Đinh Nhược Nghiên ngơ ngác một chút, chân mày vừa giãn lại chau lên: "Ý của muội là, để cho Minh Châu làm kế thất người ta? Ta sợ Minh Châu tâm cao khí ngạo sẽ không đáp ứng."
Lâm Lan nói: "Duy chỉ có gả cho một người không cần sinh con nối dòng, Minh Châu chỉ còn con đường đó! Kế thất thì sao? Chỉ cần phu quân sủng ái, cuộc sống mới thoải mái, đây mới là kế hoạch lâu dài."
Lâm Lan nói như vậy thì không khỏi nghĩ tới Phùng Thị, Phùng Thị cũng là kế thất, nhưng lão già kia rất thương yêu cô ấy, không hề nạp thiếp thất, nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ đau đớn, mẹ đáng thương... Có lẽ Minh Doãn nói đúng, lão già kia cùng mẹ chỉ có tình vợ chồng, mà không phải là tình yêu.
"Cũng tốt, chuyện này, chúng ta lưu tâm nhiều một chút, tìm người thích hợp, về phía Minh Châu, ta sẽ đi khuyên." Đinh Nhược Nghiên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp này.
"Đúng rồi, ta nghe Minh Doãn nói, chuyện cha tẩu có chuyển biến tốt." Lâm Lan chuyển đề tài.
Trên mặt Đinh Nhược Nghiên hiện lên nụ cười, gật đầu nói: "Nhờ Hình bộ Khương đại nhân, tận lực thanh minh cho cha ta, Khương đại nhân cũng là nể mặt nhị đệ, nếu không ngoài ý muốn, cha ta có thể ra ngoài, không nghĩ khôi phục chức quan, chỉ cần người bình an là tốt rồi."
Sau khi Đinh gia được bỏ lệnh cấm, Đinh phu nhân đã tới Lý phủ vài lần, Lâm Lan cũng gặp qua, bà ta muốn nhờ Lâm Lan cầu xin Minh Doãn giúp đỡ lão gia nhà mình, Lâm Lan cố ý nói cho Minh Doãn, việc này bận rộn cũng phải giúp, để cho Đinh phu nhân phải đi van xin Minh Tắc, không nhân cơ hội này giáo huấn bà ta một phen, cả đời Minh Tắc đừng nghĩ ngẩng đầu lên được, người ta lại nghĩ đây là bổn phận Minh Tắc phải làm.
"Vậy thì tốt, chị dâu cũng có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần rồi." Lâm Lan cười nói.
Đinh Nhược Nghiên nhẹ nhàng cười, chỉnh lại số quần áo cho trẻ nhỏ, giao cho Lâm Lan, nói: "Ta nghe nói Chỉ Thiến có bầu, những thứ này là ta mới làm, tính cả phần của muội rồi, hôm nào chúng ta cùng nhau đi Trần phủ thăm cô ấy một chút."
Đinh Nhược Nghiên biết trình độ nữ công của Lâm Lan thế nào, liền tự giác giúp nàng. Lâm Lan nhìn thấy những thứ đồ kia, cười nói: "Vẫn là chị dâu thương ta, được, vừa lúc ta muốn đi xem mạch cho Chỉ Thiến, chị dâu đi cùng ta luôn."
Từ Vi Vũ các đi ra ngoài, Vân Anh đang chờ ở cửa, nói là đại cữu gia tới. Lâm Lan tới tiền sảnh, thấy Lâm Phong: "Anh, không phải lúc này anh đang ở Tuần Thành Ti sao? Sao lại ở đây?"
Lâm Phong nói: "Là lão... Là Lâm Tướng quân sai ta truyền lời, nói là đã xin cáo mệnh cho mẹ, ngày mai Hoàng thượng sẽ tuyên chúng ta vào cung, vốn dĩ ông ta còn muốn phái người tới thông báo cho muội, ta cản lại, tự mình tới đây báo cho muội. Muội muội, chuyện này phải làm sao?"
Lâm Lan phẫn nộ nói: "Tang lễ trọng thể bất quá là làm cho người sống nhìn, ông ta muốn lấy lòng chúng ta, đồng thời là làm an lòng mình."
Lâm Phong lộ ra vẻ khó xử: "Nói như thế không sai, nhưng ông ta chưa xin cáo mệnh cho Phùng Thị, chỉ xin cáo mệnh cho mẹ chúng ta. Muội tử, ta cảm thấy, chúng ta giằng co mãi cũng không phải chuyện tốt gì."
Lâm Lan nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh dao động? Có phải Diêu Kim Hoa cả ngày ở bên tai anh lảm nhảm?"
Lâm Phong vội vàng khoát tay: "Không có, hiện tại Diêu Kim Hoa không dám nói nửa chữ chuyện phủ Tướng quân, chẳng qua là ta cảm thấy, ông ấy làm như vậy coi như là thành tâm thành ý."
Lâm Lan mặc nhiên, thật ra thì, thời điểm Minh Doãn nguy cấp, ông ta làm những chuyện giúp hai người, nói những lời đó, khiến cho nàng có mấy phần cảm kích, có lẽ ý nghĩ cả đời không qua lại hay nói chuyện với nhau coi như gạt bỏ, sau này nếu gặp thì khách khí một chút; nhưng nếu để nàng nhận người cha này, gọi ông ta là cha, vậy thì thật sự quá làm khó nàng!
"Hơn nữa, theo ta biết, ông ta đã về quê nói rõ, đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ với đại cô, ông ta còn nói, sau khi nhận được thánh chỉ sắc phong, sẽ đích thân đi một chuyến Phong An huyện, đem hài cốt mẹ chuyển tới kinh thành an táng, muội tử, ông ta đã làm đến nước này, chúng ta kiên trì nữa, chỉ sợ bên ngoài chỉ biết nói chúng ta không phải." Lâm Phong quan sát thần sắc em gái, cẩn thận nói.
Xem ra tâm đại ca đã đảo hướng lão già kia, Lâm Lan thở dài, nói: "Đại ca, nếu anh sợ bên ngoài bàn tán, nếu anh muốn nhận thì bản thân anh đi nhận là được, có điều, muội hi vọng anh sẽ đưa bài vị mẹ về phủ, sau này ngày giỗ, lễ, tết, muội còn có thể đến chỗ anh bái tế."
"Muội tử, bài vị của mẹ, đương nhiên ta sẽ đưa về nhà, chẳng qua là, muội nói ta tự mình đi nhận? Ta nói rồi, chuyện này, chúng ta huynh muội hai người một lòng, muội không nhận, ta cũng không nhận. " Lâm Phong lập tức tỏ thái độ kiên quyết.
Nhưng Lâm Lan rõ ràng, Lâm Phong tâm ý đã không kiên quyết, nói như vậy, bất quá là sợ nàng sinh khí thôi.
"Đại ca, muội biết anh khó xử, anh đang làm quan, chuyện băn khoăn rất nhiều, không giống muội, một kẻ nữ lưu, không sợ người ngoài nói một thành hai, muội nói thật, anh muốn nhận thì cứ đi nhận, không cần quản muội." Lâm Lan thật tình nói.
Lâm Lan càng nói như vậy, Lâm Phong càng bất an, ban đầu hắn thề son sắt nói muốn cùng muội tử một chiến tuyến, hôm nay nói ra những lời này khiến hắn có cảm giác như mình là người phản bội.
"Muội tử, chuyện này, em cứ suy nghĩ đi, bất quá ngày mai nếu Hoàng thượng truyền chỉ, muội có đi hay không?"
Lâm Lan nhíu mày cười một tiếng: "Tứ phong cho mẹ, muội làm sao có thể không đi, đương nhiên là muốn đi."
Phần tang lễ trọng thể phía sau này, bất kể mẹ có quan tâm hay không, đó là mẹ nên được, nàng quan tâm.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngày mai ta tới đây, chúng ta cùng nhau tiến cung."
Tan triều, Lý Minh Doãn về nhà, đổi thân thường phục màu xanh, cầm trong tay một chén trà nóng, đi qua đi lại có vẻ nhà nhã, nhưng thần sắc có chút hoảng hốt, nhìn Lâm Lan vài lần muốn nói lại thôi. Lâm Lan cũng nhìn thấy trong mắt, làm như không biết, không cần nghĩ cũng biết Minh Doãn muốn nói với nàng cái gì, bất quá là ở suy nghĩ mở miệng như thế nào thôi. Mà nàng, thật không muốn nhắc lại chuyện này
"Minh Doãn, chàng xem món đồ cho em bé này được không?" Lâm Lan khoe khoang lễ vật Đinh Nhược Nghiên giúp nàng làm.
Lý Minh Doãn không yên lòng gật đầu: "Đẹp mắt."
"Còn có áo này nữa, là dùng tơ lụa mềm nhẹ nhất, mặc ngày hè mát..." Lâm Lan lầm bầm lầu bầu mà nói.
Lý Minh Doãn cuối cùng không nhịn được, chần chờ mở miệng: "Lâm Tướng quân xin tứ phong cho nhạc mẫu là tứ phẩm cáo mệnh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...