Lý Minh Doãn lắc đầu: "Sợ là khó khăn, nếu Hầu gia không có chuyện gì, có lẽ hắn còn có thể điều động Tây Sơn, Bắc Sơn đại doanh cần vương, hôm nay ngay cả hắn cũng không có tin tức gì... Vậy thì thật không trông cậy vào đâu được nữa."
"Vậy trong lòng chàng suy tính thế nào?" Lâm Lan hỏi tới.
Lý Minh Doãn cười khổ: "Đều nói Thái tử mưu nghịch, thật ra thì chân chính mưu nghịch là tứ Hoàng tử. Đúng ra hắn không cần nóng lòng như vậy, toan tính của Hoàng thượng vốn thuộc về hắn, nhưng hiện tại, nếu ta nhượng bộ, chính là bất trung với Hoàng thượng, Hoàng thượng tin cậy ta, ta có thể nào... Nếu không nhượng bộ, chỉ sợ không có quả ngon để ăn, bản thân không sao cả, chỉ sợ sẽ liên lụy nàng, liên lụy Lý gia..."
Cũng phải... Thái tử luôn miệng nói ái tài tích tài, nhưng Lâm Lan hiểu được, Thái tử là một người quyết đoán sát phạt, bằng không sẽ không làm ra chuyện như vậy, phàm là người không thể sử dụng, Thái tử tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, nàng hiểu được ảo não của Minh Doãn, vốn tưởng rằng lần này có thể trợ giúp Hoàng thượng quét dọn Tần gia, củng cố chính quyền, chưa từng nghĩ, diệt lang lại đưa tới hổ, cái này gọi là người tính không bằng trời tính...
Thật ra thì Lâm Lan rất muốn nói, vậy thì thức thời làm trang tuấn kiệt! Song nàng hiểu rõ tính tình Minh Doãn, nếu thật như thế, chỉ sợ chuyện này sẽ trở thành khúc mắc cả đời không thể giải quyết được của Minh Doãn, sẽ thành một điểm nhơ trong cuộc đời nhân sinh của hắn.
Lâm Lan mím môi suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghĩ biện pháp gặp Hoàng thượng một lần."
Lý Minh Doãn cả kinh: "Nàng ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, hôm nay Hoàng thượng bị giam lỏng, bất kỳ người nào cũng không được gặp."
Lâm Lan an ủi: "Sự do người làm, ta nghĩ, có người có lẽ sẽ có biện pháp."
"Người nào? Nàng nói Lâm tướng quân?" Lý Minh Doãn suy đoán.
"Chàng đừng lo, mấy ngày này chàng hãy lo ứng phó với Thái tử, ngàn vạn lần đừng nói chết rồi, không có đường cứu vãn." Lâm Lan dặn dò.
Lý Minh Doãn gật đầu: "Ta vẫn không có nói gì, cũng không có cự tuyệt, nếu không, cũng không sống được tới hôm nay."
Lâm Lan trấn an: "Chàng hiểu được là tốt rồi, chuyện trong nhà, chàng không cần lo lắng, cả nhà đều ổn."
Thật ra thì nàng biết cho dù nàng không đến một chuyến này, cuối cùng Minh Doãn cũng sẽ thỏa hiệp. Bởi vì Minh Doãn không thể bỏ qua sự an nguy của nàng, sự an nguy của người nhà, nhưng mà, nàng không muốn Minh Doãn mang theo sự khiển trách lương tâm cả đời.
"Lý phu nhân, hết giờ rồi." Thái thái giám ở bên ngoài hô vào.
Lâm Lan nhào vào trong ngực Minh Doãn, ôm chặt hắn, nói vội một câu: "Chàng nhất định phải bình an."
Lý Minh Doãn ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng trấn an nàng, nói thật nhỏ: "Ta vốn không muốn để nàng đi mạo hiểm, vì nàng, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm."
Lâm Lan nằm trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, phảng phất như là thanh âm sống động trên thế gian này, nàng ngửa đầu thản nhiên mà cười, như hoa mai nở rộ trong tuyết, gương mặt xinh xắn, ánh mắt ôn nhu, tiếng nói mềm mại: "Ta cũng như vậy! Vì chàng, ta nguyện ý làm mọi thứ, chàng yên tâm, ta sẽ tận lực cẩn thận, không chỉ là vì chàng, còn có Hầu gia, còn có Hoàng thượng."
Cửa cung. Lâm Trí Viễn bất an đi đi lại lại, cho đến khi Lâm Lan bình yên đi ra ngoài, chân mày ông mới buông lỏng, nghênh đón: "Gặp chưa?"
Lâm Lan mặt không chút thay đổi gật đầu: "Đã gặp."
Lâm Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Nghe nói Thái tử điện hạ triệu kiến con, thật khiến ta toát mồ hôi lạnh."
Lâm Lan xem thường, vừa đi vừa nói chuyện: "Ông có cái gì gấp, tôi không phải là người không biết chừng mực, tự mình có thể ứng phó."
Lâm Trí Viễn sải bước đi theo, không chút tức giận Lâm Lan, chỉ nhẹ trách: "Con biết cái gì? Hiện tại, lòng nghi ngờ của Thái tử điện hạ rất lớn, một lời không đúng, rất có thể sẽ đưa tới họa sát thân."
Lâm Lan dừng bước, quay sang nhìn, giọng nói mang theo mỉa mai: "Có phụ thân được sủng ái như ông, cho dù tôi có thất thố, Thái tử cũng sẽ nhìn mặt ông, còn so đo với tôi sao?"
Lâm Trí Viễn thiếu chút nữa tức điên, oán hận cắn răng: "Đi, tìm một chỗ nói chuyện."
Lâm Lan vừa lúc có việc muốn nhờ, liền đi theo. Dọc theo đường đi, Lâm Lan không ngừng thấy quan binh bắt người, tâm tình hết sức trầm trọng, Thái tử vì củng cố chính quyền, giết gà dọa khỉ không có gì đáng trách, nhưng mà uốn cong thành thẳng, sát phạt quá nặng, khiến cho sợ bóng sợ gió, người người cảm thấy bất an thì không phải chuyện tốt gì.
Xe ngựa đi tới phủ Tướng quân, Lâm Lan đi theo Lâm Trí Viễn vào bên trong phòng. Lâm Trí Viễn cho kẻ hầu lui cả, trong phòng không còn ai mới nói: "Con cho rằng cha giúp đỡ Thái tử là mất nguyên tắc, phải tỏ ra trung lập?"
Lâm Lan không tiếp lời, nhưng vẻ mặt khinh thường đã thay câu trả lời. Lâm Trí Viễn rầu rĩ than thở: "Thái tử coi trọng cha, bất quá là bởi vì cha có uy vọng trong quân, hôm nay Thái tử cầm quyền, nắm đại quyền, đều là binh mã Bắc Cương trong tay cha, cha lấy cái gì chống lại Thái tử đây? Nếu cha không làm như vậy, như thế nào bảo toàn cho con và Minh Doãn, bảo toàn Hầu gia? Nếu cha không chu toàn, những võ quan đầu nóng kia không biết còn làm ra cử động kinh người gì, Lan Nhi, đại thế đã mất!"
Đúng vậy! Đại thế đã mất, hôm nay tứ Hoàng tử thận trọng, trù tính đã lâu, lời nói không dễ nghe, mặc dù ngày mai hắn làm Hoàng đế, cũng không có ai có thể cản trở, hắn nhẫn nại nhất thời, bất quá là vì ngăn miệng thiên hạ đàm tiếu, mà bất kể là Minh Doãn hay là Hầu gia, hay là những những đại thần đang còn rối rắm, sớm muộn đều sẽ phải nhượng bộ cho sự thật này.
"Tôi muốn xin ông giúp một việc." Lâm Lan giương mắt nói.
Lâm Trí Viễn hơi ngẩn ra: "Con muốn làm gì?"
Lâm Lan nhìn chằm chằm ông: "Tôi muốn gặp Hoàng thượng."
Sắc mặt Lâm Trí Viễn đại biến, thất thanh nói: "Con không muốn sống nữa sao? Hoàng thượng hôm nay bị giam lỏng ở Chiêu Hòa điện, bên ngoài thị vệ canh gác dầy đặc, nếu không có thủ dụ của Thái tử, ngay cả con ruồi cũng đừng mơ tưởng bay vào. Không được, chuyện này tuyệt đối không được."
Lâm Lan tiến lên một bước, thái độ kiên quyết: "Hoàng thượng bị u cấm, nhưng dù sao cũng phải có người đi vào hầu hạ, đưa cơm, chẩn bệnh, chỉ cần có tâm sẽ nghĩ được biện pháp, tôi nhất định phải gặp Hoàng thượng."
Đối mặt nữ nhi bướng bỉnh, Lâm Trí Viễn tức nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì, chỉ có thể khuyên bảo: "Lan Nhi, con gặp Hoàng thượng rồi thế nào? Chẳng lẽ con cho rằng chuyện tới nước này, Hoàng thượng còn có sức mạnh lớn lao? Hiện tại binh mã tuần thành, Ngự Lâm quân, Tây Sơn Bắc Sơn đại doanh đều ở trong bàn tay Thái tử, lại càng không cần phải nói Thái tử còn chiếm được sự ủng hộ của đám võ tướng, hôm nay, không phải là thời điểm văn thần có thể động miệng lưỡi vào chuyện triều chính, trong tay ai có binh quyền người đó định đoạt, ta khuyên con nên sớm bỏ ý nghĩ này đi."
Lâm Lan nói: "Tôi biết đại thế đã mất, tôi cũng không muốn làm hành động thay đổi càn khôn, tôi không có năng lực đó, nói vậy trong lòng Hoàng thượng cũng đã rõ ràng, chẳng qua biết là một chuyện, không cam lòng lại là một chuyện khác. Hoàng thượng có thể không cam lòng, có lẽ người cho rằng Thái tử lớn mật đến đâu cũng không dám làm ra chuyện giết cha hành thích vua. Nhưng vì người đã hạ xuống một chút, đỉnh quyền này có biết bao nhiêu hấp dẫn, điều này đủ khiến người ta tiêu mất bản tính. Thái tử muốn giết cha hành thích vua, hoàn toàn có thể làm được không lưu dấu vết, một khi thời cơ chín muồi, Thái tử tuyệt sẽ không nương tay. Nhưng trước đây, có rất nhiều người bởi vì muốn làm trung thần mà bỏ mạng, có lẽ là Minh Doãn, có lẽ là Hầu gia... Tôi nghĩ gặp, chẳng qua là nói sự thật này cho Hoàng thượng, thiên ý không thể chuyển, đại thế không thể rời. Hôm nay chỉ có Hoàng thượng mới có thể giải quyết được cục diện này, bất kể là vì mình hay là vì người khác, Hoàng thượng cũng nên có quyết định."
Dừng một chút, Lâm Lan cười khổ nói: "Thái tử muốn phong tôi làm Đại Nghĩa phu nhân, thật ra thì từ trước tới giờ tôi không phải người đại nghĩa gì. Chuyện không có gì tốt tôi sẽ không làm, tôi chỉ muốn cùng trượng phu của mình sống cuộc sống an ổn, nếu như Minh Doãn vì chuyện này có gì bất trắc, tôi tuyệt không sống một mình."
Lâm Trí Viễn không thể tin nhìn nữ nhi kiên quyết, ông vẫn biết nữ nhi này rất có chủ kiến, lại không biết nàng có thể nhìn thấu triệt vấn đề như vậy. Chỉ cần Hoàng thượng kiên trì, chẳng khác nào đem những đại thần, trung thần cùng ông vào tuyệt lộ, nếu có thể chấp nhận chuyện mây mờ trăng tỏ thì sẽ khác, có điều, chuyện này chỉ là si tâm vọng tưởng. Ông cũng biết nữ nhi cùng Minh Doãn tình cảm sâu nặng, lại không biết tới độ sinh tử không chia lìa, nha đầu ngốc này... tiểu tử Minh Doãn thật là tốt phúc.
"Thôi thôi thôi, để cha xem có thể an bài giúp con không, chuyện này phải chu đáo, vạn phần cẩn thận, cha tuyệt không cho phép con mạo hiểm." Lâm Trí Viễn bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Phùng Thị nghe nói lão gia đưa Lâm Lan trở lại, vội vã bỏ lại chuyện lúng túng giữa hai người đi qua, đi được một nửa đường lại dừng bước.
"Phu nhân... " Mạt Nhi tò mò,
"Làm sao người không đi nữa?"
Phùng Thị trầm ngâm lắc đầu: "Nên trở về thôi! Phụ tử hai người bọn họ thật vất vả mới có một lần ở một chỗ nói chuyện, ta đi có lẽ không tốt."
Lâm Lan ra khỏi phủ Tướng quân vốn muốn đi Tĩnh Bá Hầu phủ, nhưng vừa nghĩ lại gạt đi, lúc này tin tức hỗn loạn, nên ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, tránh đi thì tốt hơn. Xe ngựa mới vừa dừng lại, Ngân Liễu tiến lên đón, thay nhị thiếu phu nhân vén rèm xe lên, dìu nàng xuống.
"Nhị thiếu phu nhân, có gặp được nhị thiếu gia không?" Ngân Liễu ân cần hỏi.
Lâm Lan khẽ mỉm cười: "Coi như thuận lợi! Trời lạnh như vậy, em đợi trong phòng là được rồi, ra ngoài làm gì."
Ngân Liễu khẽ cắn môi: "Ở trong phòng không thoải mái bằng ra đây đón."
Lâm Lan hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn Ngân Liễu, thấy sắc mặt Ngân Liễu có vẻ không cam lòng, liền hỏi: "Là cữu phu nhân không an phận?"
Ngân Liễu căm giận nói: "Lẽ ra cô ta là cữu phu nhân, tụi nô tỳ nên hầu hạ chu đáo, nếu là hầu hạ không tốt, chịu chút ít quát lớn trách mắng cũng là đáng. Nhưng mà, có người không chịu như vậy, mọi người sợ nhị thiếu phu nhân đang rối rắm, đều giấu không nói, chỉ nhủ thầm nhau phải cẩn thận đối ứng, ai ngờ cữu phu nhân càng quá đáng. Nhị thiếu phu nhân không biết, cô ta bắt Như Ý rửa chân cho cô ta mỗi đêm, người khác không khiến, chỉ khiến Như Ý, còn nữa, từ sau khi cữu phu nhân tới, vú nuôi Hàm Nhi không được ăn muối, cữu phu nhân ép cô ấy ăn canh móng giò không cho muối, vú nuôi chịu được mấy ngày, nhưng hôm nay thật sự không ăn được nữa, cữu phu nhân giật tóc đánh vú nuôi, đám Như Ý đi khuyên, bị cô ta bạt tai mấy cái, lại còn nói, tất cả chúng nô tỳ là một đám phế vật vô dụng, chủ tử các ngươi không dạy được thì cô ta sẽ dạy... Trưa hôm nay, cô ta muốn Quế tẩu chưng gà cho mình ăn, Quế tẩu nói nhà đang có tang, vú nuôi được ăn móng giò cũng là lén lút ăn, vì vậy không dám làm cho cô ta, cữu phu nhân liền náo loạn, đập phá phòng bếp.. Nhị thiếu phu nhân, chuyện gì có thể bỏ qua thì bỏ qua, nhưng cữu phu nhân không biết chừng mực, chẳng phải là mầm họa cho Lý gia sao?"
Ngân Liễu nói xong, thấy sắc mặt nhị thiếu phu nhân trầm xuống, cảm giác được mình quá lắm mồm, âm thầm tự trách, Chu mama nói phải cố gắng chịu đựng, nhưng nàng làm sao nhịn được đây? Chuyện nhị thiếu gia đã đủ khiến nhị thiếu phu nhân phiền lòng rồi... Híc híc.
Ngân Liễu lắp bắp: "Nhị thiếu phu nhân, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên nói những thứ này khiến nhị thiếu phu nhân khó chịu."
Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: "Em không sai, không cần tự trách, người của ta còn chưa tới phiên người khác sỉ nhục."
Lâm Lan trực tiếp đi vào trong, một bụng hỏa khí, hiện giờ nàng đang lo lắng chuyện Minh Doãn, chỉ cần Diêu Kim Hoa biết phận, nàng sẽ không so đo, nhưng bây giờ nghe nói những thứ này, vô luận thế nào nàng cũng không nhẫn được nữa. Diêu Kim Hoa náo loạn một cuộc, Quế tẩu vẫn kiên trì không chưng gà cho cô ta, Diêu Kim Hoa tuyên bố, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi Quế tẩu ra khỏi phủ, sau đó phẫn nộ trở về phòng. Quế tẩu cùng đám người Vân Anh thu dọn phòng bếp hỗn độn.
Vân Anh vừa thu dọn vừa tức giận lầu bầu: "Cũng vì nhị thiếu phu nhân không trong phủ, cô ta mới dám náo loạn như vậy, ta không hiểu, vì sao Chu mama không quản."
Quế tẩu xem thường nói: "Quản cái gì? Cứ để cô ta làm loạn, càng làm lớn, càng khiến cô ta sớm phải cút đi."
"Nhưng mà... Chúng ta không nói cho nhị thiếu phu nhân, làm sao nhị thiếu phu nhân biết mà đuổi cô ta đi? Cô ta chỉ dám sai khiến sỉ nhục hạ nhân chúng ta sau lưng, thấy nhị thiếu phu nhân liền đàng hoàng."
Quế tẩu mỉa mai: "Việc vụn vặt đi nói, nhị thiếu phu nhân đã đủ mệt mỏi rồi, mà nhị thiếu phu nhân không thể vì chuyện cô ta đánh chửi hạ nhân mà đuổi cô ta đúng không? Chúng ta cứ để cô ta đắc ý, như vậy mới là tương kế tựu kế."
Vân Anh chợt hiểu ra, oán khí trong lòng tiêu tán, cười nói: "Quả nhiên gừng càng già càng cay."
Quế tẩu cười nói: "Nha đầu, cô cũng chả non đâu! Học tập lấy một chút đi! Nếu chút tâm kế này Chu mama không có, Diệp lão thái thái có thể để bà ấy tới đây giúp đỡ? Aiz, đem nhưng mảnh vỡ kia ra ngoài đi, để ở chỗ bắt mắt nhất, cái kia, cái kia nữa, để hết ra cửa đi."
Lâm Lan trở lại Lạc Hà trai, trực tiếp đi đến phòng Diêu Kim Hoa. Diêu Kim Hoa đang ngồi ở trên ghế dựa cắn hạt dưa, hai tiểu nha hoàn chơi đùa với Hàm Nhi bên cạnh.
Nhìn thấy Lâm Lan mặt đen đi tới. Diêu Kim Hoa chột dạ, ngượng ngùng cười nói: "Lâm Lan đã về rồi! Mau tới đây ngồi, đây là hạt dưa mới sấy, thơm lắm. Nếm thử đi..."
"Tiểu Mai, Tiểu Lan, các ngươi đưa tiểu thiếu gia đi nơi khác chơi đùa." Lâm Lan mặt không chút thay đổi phân phó.
Tiểu Mai, Tiểu Lan vội vàng khoác thêm áo choàng cho Hàm Nhi thiếu gia rồi ôm đi ra ngoài.
"Ngân Liễu, đi gọi hạ nhân trong viện này tới đây." Ngân Liễu lên tiếng liền đi.
Diêu Kim Hoa nhìn bộ dạng này của Lâm Lan thì biết chắc có người đi cáo trạng, bất giác có chút khiếp đảm, nhưng cô ta lại trấn định lại, cô ta không làm gì sai, rồi lại nói, cô ta là chị dâu Lâm Lan, Lâm Lan có thể làm gì cô ta?
"Đệ muội muốn làm cái gì vậy?" Diêu Kim Hoa vẫn cắn hạt dưa như cũ, không nhanh không chậm nói nhưng trong lòng đã rối loạn.
Lâm Lan không nói, mặt lạnh đi tới, ngồi đối diện Diêu Kim Hoa. Chỉ chốc lát sau, Ngân Liễu dẫn người tới. Lâm Lan nhàn nhạt quét Diêu Kim Hoa một cái, lại đưa ánh mắt chuyển qua mọi người, vú nuôi đã tỉa lại tóc, rất chỉnh tề, nhưng ánh mắt vẫn còn sưng đó, trên gương mặt trắng trẻo của Như Ý, má trái một dấu tay đỏ hết sức chói mắt, Lâm Lan cố nén tức giận, chậm rãi nói: "Chị dâu, nghe nói chị dâu oán giận những người trong tay ta không biết làm việc, thiếu giáo dục, hôm nay ta đem người gọi tới, chị dâu đã bận rộn dạy dỗ giúp, ta cũng nên học hỏi bản lãnh chị dâu."
Dứt lời, Lâm Lan vuốt vuốt nếp ly váy, ung dung chuẩn bị nghe Diêu Kim Hoa cho cao kiến. Diêu Kim Hoa ngẩn người, một bộ ngạc nhiên: "Muội tử, cô nghe ai nói nhảm thế? Ta bực bội khi nào?"
Lâm Lan cười nhạt một tiếng, gọi Như Ý: "Như Ý, mặt của ngươi là xảy ra chuyện gì?"
Như Ý cúi đầu bước ra khỏi hàng, ngẩng đầu liếc Diêu Kim Hoa một cái, lại cúi thấp xuống, không nói lời nào.
"Ngươi đừng có nói, là ngươi không cẩn thận đụng vào cây cột..." Lâm Lan thản nhiên nói.
Như Ý mấp máy môi, ấp a ấp úng nói: "Là.. Là cữu phu nhân..."
Diêu Kim Hoa ngẩng lên ngênh đầu, một bộ chính là ta làm ngươi đấy thì sao: "Không sai, là ta đánh, ai kêu nó không tôn trọng chủ tử? Làm nô tài mà dám bò lên đầu chủ tử đi đái, lại còn không được giáo huấn sao?"
Như Ý đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt phiếm lệ quang: "Cữu phu nhân trách như vậy, nô tỳ không dám, nô tỳ mặc dù đê tiện, nhưng cũng biết thân làm một người nô tỳ nên tuân thủ bổn phận, chuyện lấn chủ, nô tỳ quả quyết không dám, kính xin nhị thiếu phu nhân minh giám."
"Nô tỳ có thể làm chứng, Như Ý tỷ tỷ không có không tôn trọng cữu phu nhân, là cữu phu nhân đánh vú nuôi, Như Ý tỷ tỷ đi khuyên mấy câu, cữu phu nhân mượn Như Ý tỷ tỷ xả giận, hơn nữa không ngừng đánh Như Ý tỷ tỷ, Cẩm Tú tỷ tỷ, Tiểu Lan, Tiểu Mai cũng bị cữu phu nhân đánh, Hàm Nhi thiếu gia bị hù dọa khóc váng lên...." Vân Anh căm phẫn trào dâng nói.
"Các ngươi liên hợp lại nói xấu ta." Diêu Kim Hoa bị cắn ngược lại một cái, lồng ngực tức giận phập phồng, thật giống như chính cô ta mới là người bị oan.
"Nô tỳ không có, nô tỳ nói thật, chúng nô tỳ hầu hạ nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân chưa bao giờ đụng đến một đầu ngón tay chúng nô tỳ, cữu phu nhân tới mấy ngày, hạ nhân trong viện này, trừ Chu mama, người nào không bị cữu phu nhân đánh qua?"
Vân Anh đã được Quế tẩu chỉ điểm, lên án hết mọi việc ác của Diêu Kim Hoa.
"Cữu phu nhân còn sai phòng bếp chưng gà, Quế tẩu không làm theo, cữu phu nhân đập phá tan nát phòng bếp..."
Diêu Kim Hoa cả vú lấp miệng em: "Không đạp thì để làm gì? Phòng bếp để làm gì? Không phải là chỗ nấu đồ ăn sao? Ta chỉ bảo bà ta chưng gà, bà ta ra sức khước từ, không phải là không coi ta ra gì sao?"
"Hồi bẩm nhị thiếu phu nhân, lão nô thật không phải cố ý không tuân theo ý cữu phu nhân, nhưng hiện tại đang quốc tang, ai dám nấu thịt cá..." Quế tẩu giải thích.
"Nói láo, ta chỉ nghe nói trong lúc quốc tang, không cho phép thiết yến không cho phép tiêu khiển, chưa nghe nói qua ngay cả thức ăn mặn cũng không thể dính, ngươi muốn dùng cớ này để qua loa tắc trách." Diêu Kim Hoa lớn tiếng bác bỏ.
Lâm Lan khịt mũi cười một tiếng, chậm rãi nói: "Chị dâu ơi chị dâu, chị nói ta xem chị đúng chỗ nào?"
"Ta không sai, cô có ý gì?" Diêu Kim Hoa tức giận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...