Thấy đại ca định đi, tâm Lâm Lan nảy ra suy nghĩ, vội nói: "Hay là muội cùng đại ca đi xem thế nào, mấy người các huynh thô kệch, không biết xử lý vết thương, sợ nhiễm trùng thì không ổn."
Lâm Phong vô tư nói: "Việc nặng nhọc, không phiền muội muội."
Lâm Lan lườm hắn một cái: "Muội là đại phu, sao nề hà nặng nhọc."
Quả nhiên, khi Lâm Lan đang băng bó vết thương cho binh sĩ, có người tới báo: "Lâm đại phu, bên ngoài có vị Sở đại phu tìm ngài."
Tới đúng lúc lắm! Lâm Lan không chút vội vã, thong thả băng bó tiếp, tới khi thỏa đáng mới đứng dậy, nhìn thấy Sở đại phu khoanh tay trước ngực đứng cạnh cửa, mắt phượng nhỏ dài híp lại, ánh mắt kia như mảnh trăng rằm, không rõ tâm tư.
Lâm Lan hơi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sở đại phu đã xong việc rồi sao? Binh sĩ bị thương kia..."
Sắc mặt Sở Quân Hạo không đổi: "Không cứu được."
Lâm Lan thấy trong mắt hắn hiện lên một tia tiếc nuối, nàng cũng đồng cảm với hắn, làm đại phu, cảm giác khó chịu nhất là trơ mắt nhìn một tính mạng biến mất trên tay mình.
Lâm Lan trầm mặc chốc lát, tỏ vẻ đau buồn.
"Ta tới lấy thuốc." Sở Quân Hạo nhắc nhở nàng.
Lâm Lan ra vẻ như chợt hiểu ra, nói: "Ta vừa hồi doanh thì nghe nói mấy vị tướng sĩ lúc huấn luyện bị thương, bận rộn nãy giờ, chưa kịp kiểm kê thuốc men."
Đôi mắt đối phương nhíu lại, nhẹ cười nói: "Ngươi đúng là hẹp hòi, của cải của mình bao nhiêu chẳng phải bản thân rõ nhất, còn phải kiểm kê? Tính toán gì nữa đây?"
Lâm Lan rất căm tức, tên này nói chuyện thật khó nghe. Văn Sơn nhanh tay nhanh chân, đến lúc Lâm Lan mang theo Sở Quân Hạo tới phòng y dược thì đồ cần giấu đã được giấu kỹ, trong phòng vốn đầy tràn, hiện tại trống rỗng, chỉ còn một góc nhỏ dược liệu. Lâm Lan thấy được trong mắt Sở đại phu sự thất vọng, người này cho là có thể thống khoái cướp sạch một phen, không nghĩ tới chưa đủ hắn nhét kẽ răng.
"Nhiều như vậy sao?" Sở Quân Hạo không hề che giấu sự thất vọng, ngoài thất vọng còn cả tức giận, y quan này thật không xứng với chức danh.
Lâm Lan làm bộ đau khổ: "Nếu có nhiều, ta còn đi y dược viện của huynh làm gì?"
Sở Quân Hạo hít sâu, bình phục tâm tình, hỏi: "Ngươi có thể cho bao nhiêu?"
Lâm Lan đưa ra ba ngón tay, một phần ba. Sở Quân Hạo nhăn mày, mắt phượng càng nheo lại.
Giây lát, vươn một ngón tay ra, thần sắc kiên quyết: "Người bị thương ở y dược viện còn rất nhiều, đợi dược liệu tiếp ứng đến, ta sẽ trả đủ số mượn, tự mình đưa đến cho ngươi."
Lâm Lan cắn răng, hồi lâu như thể tráng sĩ lập lời thề, nói: "Được, một phần hai, huynh nhớ giữ lời."
Vốn định gọi hắn viết giấy biên nhận, nhưng là, thời chiến, ai còn so đo những thứ này, nếu hắn vì binh lính, tự nhiên sẽ trả lại, nếu không giữ lời, có thể tìm trăm vạn lý do quỵt nợ. Thật ra thì thuốc này đưa ra ngoài, nàng cũng không tính toán đòi về, người ta không phải cầm đi kiếm lời, cũng là cứu người mà thôi. Lâm Lan sảng khoái, cuối cùng trên gương mặt lạnh băng cũng lộ ra một tia ấm áp, nàng để cho Văn Sơn chia số dược liệu kia ra làm hai.
Văn Sơn rất biết phối hợp, mặt nhăn nhó như thể lòng đau đớn vạn phần, lầu bầu nói: "Lâm đại phu, chúng ta chỉ có nhiêu đây, nếu đặc sứ đại nhân trách tội..."
Lâm Lan thầm khen Văn Sơn cơ trí, cố ý nghiêm mặt nói: "Ngươi lầu bầu cái gì? Cũng là cứu người, nếu đặc sứ hỏi, ta sẽ khai báo. Thuốc không đủ, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Sắc mặt Sở Quân Hạo phức tạp, liếc nhìn Lâm Lan, thầm nghĩ, tính tình y quan này cũng không quá tệ. Lâm Lan hết sức khâm phục tính toán của mình, thật hoàn hảo, nàng tin tưởng, nếu Sở Quân Hạo thấy nàng trữ hàng, chắc chắn hai mắt phát sáng, không chất đầy xe ngựa tới độ ngựa quỵ xuống chắc sẽ không bỏ qua, chưa từng thấy người nào hỏi mượn thuốc mà lại hùng hổ như vậy.
Tiễn Sở Quân Hạo đi, Lâm Lan thở phào nhẹ nhõm, trở lại phòng mình, Lý Minh Doãn vẫn chưa về, đợi đến khi cơm chiều đã nguội, Minh Doãn mới về, sắc mặt đầy mệt mỏi.
Lâm Lan vội vã múc nước cho hắn rửa tay rửa mặt, nàng nói: "Thức ăn nguội cả rồi, ta gọi người hâm nóng, chàng nghỉ ngơi chút đi, uống ngụm trà."
Lý Minh Doãn hiền hoà nói: "Không cần làm phiền bọn họ, ăn qua loa chút là được."
"Như vậy sao được? Đồ ăn lạnh hại dạ dày, rồi lại nói, lúc đến Âm Sơn, sợ là chẳng có cơm nóng mà ăn nữa đâu, thừa dịp bây giờ có điều kiện, ăn tử tế một chút." Lâm Lan vừa nói vừa phân phó Văn Sơn đưa thức ăn đi hâm nóng.
Lý Minh Doãn tự rót cho mình một chén trà, ngồi xuống, day day trán.
"Hôm nay bàn chuyện gì? Nhìn chàng có vẻ mệt mỏi." Lâm Lan xót xa, muốn thay hắn mát xa đầu.
Lý Minh Doãn không nói, kéo nàng ngồi xuống: "Mấy ngày nay nàng vất vả rồi, cố gắng nghỉ ngơi nhé."
Ngừng giây lát, lại nói: "Hôm nay phòng thủ Thắng Châu Phùng đại nhân tới, Tần phó sứ nghe nói tình hình chiến đấu biên quan bất lợi thì khiếp đảm, không muốn Phùng đại nhân dẫn ba ngàn binh mã hộ tống, ngay cả Mã Hữu Lương cũng có ý tưởng đen tối như hắn làm cho Phùng đại nhân rất tức giận, Thắng Châu nơi là nơi tất yếu gần biên quan, chuyện phòng ngự không thể lơi lỏng, càng đừng nói tùy ý phân phối quân đội."
Lâm Lan khịt mũi nói: "Hắn sợ chết như vậy thì theo tới làm chi? Tới kiếm công sao? Cho dù có công cũng đâu thể tùy tùy tiện tiện nhặt như vậy. Ta thấy hắn và Mã Tướng quân lén lén lút lút nói thầm cái gì đó, chắc chắn là chuyện không tốt."
Lý Minh Doãn một tiếng cười lạnh: "Hắn còn có thể nói thầm cái gì? Khích bác ly gián. Ninh Hưng là chủ tướng, đội ngũ ngàn nhân mã nguyên là đại doanh Tây Sơn, hai ngàn đến từ đại doanh Bắc Sơn, đại doanh Tây Sơn cùng đại doanh Bắc Sơn thực lực ngang nhau, Tần Thừa Vọng chỉ cần nói, vạn nhất gặp nạn, Ninh Hưng chắc chắn để cho tướng sĩ đại doanh Bắc Sơn đi làm bia đỡ đạn, Mã Tướng quân không vội mới là lạ."
Lâm Lan lo lắng nói: "Đại quân không thể một lòng thật sự là tại họa ngầm, hơn nữa, chúng ta cũng không thể ngờ tình thế biến hóa nhanh như vậy, xem ra người Đột Quyết căn bản không lòng dạ nào hòa đàm, hòa đàm chỉ là cái cớ cho bọn họ trì hoãn thời gian, sách lược làm tê liệt quân ta thôi. Ban đầu, ta còn nghĩ là rất đơn giản, ai ngờ lần này thật sự hung hiểm."
Lý Minh Doãn an ủi: "Sống ở đâu thì yên ở đấy, huống chi Tĩnh Bá Hầu phái cho ta trợ thủ tốt, chúng ta cẩn thận chút ít, hẳn là không có gì đáng ngại."
Nhìn ánh mắt Lý Minh Doãn lóe lên, Lâm Lan lập tức cảnh giác nói: "Chàng đừng có chủ ý gì đấy nhé, ta muốn cùng chàng đi Lang Sơn, chàng đừng có bỏ ta lại đây."
Lý Minh Doãn cười khổ, thê tử của hắn thật sự quá thông minh, tâm tư của hắn không gạt được nàng.
"Càng nguy hiểm ta càng muốn đi cùng chàng, ngày hôm nay ta đi y dược viện, nơi đó thương binh chen chúc nhau tới nỗi chẳng còn lối đi, có thể thấy được tình hình chiến đấu phía trước rất kịch liệt, cho nên, chàng mang ta đi theo, có một y quan tốt chẳng phải là chống đỡ được mấy trăm binh mã sao. Hơn nữa, chàng để ta ở lại đây ngày đêm lo lắng, chỉ sợ chàng chưa trở lại ta đã lo lắng muốn chết rồi." Lâm Lan thủ thỉ.
Lý Minh Doãn bất đắc dĩ thở dài, chỉ chỉ cái trán nàng: "Lan Nhi à, gả cho ta là mạng nàng tốt hay số mệnh không tốt?"
Lâm Lan cũng di di lại trán hắn: "Chỉ cần ở chung một chỗ với chàng thì ta luôn hạnh phúc, còn chàng, không thoải mái sao?"
Lý Minh Doãn xoa xoa đầu Lâm Lan, cười nói: "Lúc này ta cảm thấy được, tổ tiên Lý gia hẳn là tích được chút âm đức, nếu không làm sao ta cưới được người vợ tốt như nàng?"
Lâm Lan trừng mắt phản bác: "Lời ấy sai rồi, cưới được ta là chàng đã tu luyện phúc khí tám đời."
Trong lòng Lý Minh Doãn vui vẻ lên chút ít, cười ha ha, buồn bực suốt cả ngày tản mát đi, kéo nàng vào lòng xoa xoa nắn nắn một hồi. Văn Sơn nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng cười đùa, khóe miệng bất giác cong lên, đã lâu rồi thiếu gia không cười thoải mái như vậy, hắn do dự không biết có nên đưa thức ăn vào không đây? Lúc này đi vào có vẻ không hay cho lắm, mà không đi vào thì thức ăn nguội hết, thời tiết quỷ quái này, lạnh tới mức làm mũi người ta đông cứng.
Suy nghĩ một hồi, Văn Sơn gõ cửa.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ xuất phát, Dương Vạn Lý dẫn một ngàn binh mã tiên phong, Mã Hữu Lương chẳng phải sợ chết sao? Sợ chết nên hắn đi sau. Hơn năm ngàn người ngựa rời khỏi thành Thắng Châu, hướng Âm Sơn mà đi. Dương Vạn Lý vô cùng quen thuộc địa hình vùng này, để hắn dẫn đường thì không còn gì tốt hơn. Chớ xem thường Dương Vạn Lý chỉ đem đến năm trăm binh mã, năm trăm binh mã này đều là người Dương Vạn Lý tự mình chọn lựa, trong đó bao gồm hai trăm trinh thám, còn lại là những binh lính thiện chiến cùng cung thủ. Để cẩn thận đạt được mục đích, Dương Vạn Lý phái thám báo đi trước dò đường, xác định an toàn mới để đại quân đi tới, qua hai ngày thì tiến vào nội địa Âm Sơn.
Hoàng hôn ngày hôm đó, đột nhiên sắc trời đại biến, cuồng phong gào thét, gió lớn khiến người ta không mở được mắt ra, đại quân Tây Sơn cùng Bắc Sơn từng trải qua ngày hè nóng bức nhưng không hề có kinh nghiệm trước khí trời giá lạnh ác liệt như thế này, trong lúc nhất thời bị gió lớn làm cho hỗn loạn, đứng cũng còn không vững chớ đừng nói gì là đi.
Lý Minh Doãn đề nghị tìm một chỗ tránh gió, Tần Thừa Vọng trốn ở trong xe ngựa không dám ra ngoài, gọi thuộc hạ của hắn tới nhắn nhủ ý tứ của hắn, lần này, cuối cùng cũng được một lần không bàn mà hợp ý Lý Minh Doãn.
Ninh Hưng gọi Dương Vạn Lý tới, hỏi hắn gần đây có chỗ nào có thể tránh gió, Dương Vạn Lý nói: "Đi khoảng hai canh giờ nữa sẽ tới cửa ải Lăng Vũ, nhìn sắc trời thì lập tức sẽ có gió tuyết lớn, nếu như đại quân không mau sớm qua sơn cốc, tuyết lớn chặn đường thì đại quân sẽ phải ngủ ở chỗ này, nếu gặp tập kích bất ngờ của Đột Quyết thì không hay."
Lý Minh Doãn tin tưởng kinh nghiệm của Dương Vạn Lý, ra lệnh cho đại quân tiếp tục đi về phía trước. Tần Thừa Vọng đang ngồi ở trong xe ngựa, gió không lùa qua được, người phải đi ngược hướng gió, chịu đau khổ là người khác, vì vậy hắn không phát biểu ý kiến. Đáng tiếc càng đi vào trong, con đường càng khó tiến, trong này quanh co và rất hẹp, để an toàn, tất cả mọi người xuống ngựa đi bộ, Lý Minh Doãn sai người báo cho Tần Thừa Vọng, tốt nhất là xuống xe ngựa, vạn nhất xe ngựa xóc nảy, rơi xuống vực, đây không phải là chuyện đùa được.
Tần Thừa Vọng đầy bụng bực tức, nhưng khi nhìn con đường nguy hiểm, một bên là vách núi, một bên là vực thì trong lòng hoảng sợ, lập tức xuống xe đi bộ, hắn biến bộ dạng mình thành một con gấu lớn mà gan thì bé như gan chuột, để hai gã thị vệ đỡ hai bên, run rẩy đi về phía trước.
Đi tới nửa đường, từng đợt tuyết lông ngỗng đã đổ xuống, thật giống như Ngọc Hoàng đại đế đang đập gối bông nhà mình, bốn phía một màu trắng xóa, không nhìn rõ đường phía trước. Lý Minh Doãn sợ mọi người chen chúc trên đường, nơi này quanh co gấp khúc, dễ xảy ra sự cố, hắn liền sai người truyền lệnh xuống, mọi người giữ vững khoảng cách, không được chen lấn, xô đẩy. Một mặt tìm kiếm thân ảnh Lâm Lan trong đội ngũ, nhưng tuyết lớn quá, không thể nào nhìn ra, trong lòng lo lắng không nguôi, không thể làm gì hơn là tự an ủi mình, có Văn Sơn đi theo Lâm Lan, nhất định không có chuyện gì.
Thời điểm tới sơn cốc, thám báo phía trước truyền tin, cửa ải Lăng Vũ có dị thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...