Dục vọng quá độ dẫn tới ngủ mê man, gần như bất tỉnh nhân sự. Sáng hôm sau, Lâm Lan ngủ nướng rõ muộn, thật lâu không ngủ thoải mái như vậy, cảm thấy thần thanh khí sảng, vừa đảo mắt, bên cạnh đã mất bóng người, cách màn, nhìn ánh sáng mờ mờ, Lâm Lan an tâm nằm nán lại, trong đầu nhớ lại một màn kích tình, người đau nhừ vì vận động kịch liệt, mặt Lâm Lan bất giác nóng bừng, ôm gối đầu của hắn vào trong ngực, bật cười ngây ngốc một mình.
Nghĩ đến còn nhiều việc phải làm, Lâm Lan không tình nguyện bò tấm thân đau nhức dậy. Vén màn nhìn ra, cửa sổ đều đóng kín, khó trách ánh sáng mờ mờ như vậy, nhìn nhìn ngó ngó, nghĩ nghĩ một chút, nhất thời kinh hãi, trời ạ! Đã buổi trưa rồi. Người này không gọi nàng, hại nàng ngủ trễ như vậy, mọi người không cần đoán cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi, lúc này khẳng định đang cười nhạo nàng đây.
Lâm Lan xấu hổ và giận dữ, hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống. Vội vàng mặc quần áo tử tế, nàng không gọi Ngân Liễu vào hầu hạ, tự mình sửa sang, xong xuôi mở cửa sổ cho không khí tràn vào.
Trong phòng truyền ra động tĩnh, Ngân Liễu phía ngoài gõ cửa đi vào. "Nhị thiếu phu nhân tỉnh rồi sao?"
Giọng Ngân Liễu bình thản nhưng trong mắt lại hiện nụ cười mập mờ.
Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không thấy gì, mặt dày mày dạn hỏi: "Nhị thiếu gia đâu?"
"Nhị thiếu gia sáng sớm đã thức dậy, bảo là muốn đi Diệp gia một chuyến, buổi trưa sẽ về dùng cơm."
Ngân Liễu cười hì hì nói, giọng nhỏ dần: "Nhị thiếu gia đã phân phó, không ai được phép đánh thức nhị thiếu phu nhân."
Ý tứ mập mờ càng thêm rõ.
Dù da mặt Lâm Lan có dày nhưng cũng không nhịn được, ho khan hai tiếng: "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn rửa mặt."
Ngân Liễu cười nói: "Đã chuẩn bị xong rồi ạ, nhị thiếu gia phân phó, nói nhị thiếu phu nhân tỉnh thì hầu hạ nhị thiếu phu nhân tắm."
Mặt Lâm Lan đỏ lên, vội vàng cúi đầu, cố gắng trấn định, nói: "Không cần phiền phức như vậy."
Bên này mới vừa thu thập xong, bên ngoài Như Ý nói: "Nhị thiếu gia đã về..."
Thấy người khởi xướng thong dong đi về, thần thanh khí sảng, mặt mày hớn hở, Lâm Lan giận cắn răng, người này, lộ ra vẻ gì thế này? Sáng sớm đã dậy, còn "quan tâm" phân phó mọi người không được làm ầm ĩ nàng, hắn dũng mãnh phi thường cỡ nào đây? Lâm Lan ra hiệu cho Ngân Liễu đi ra, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Lý Minh Doãn.
Lý Minh Doãn thấy bộ dạng này của nàng, biết nàng đang buồn bực cái gì, không khỏi cười bảo: "Sao vậy? Ngủ chưa đủ sao?"
Lâm Lan oán hận nói: "Sao chàng không gọi ta dậy?"
Lý Minh Doãn ôm lấy nàng, hôn lên gương mặt hồng nhuận của nàng một cái, sủng nịch nói: "Không phải ta đau lòng nàng sao? Nàng đã lâu không được ngủ ngon giấc."
Người này thật giảo hoạt, sao không nói là do chính hắn gây họa? Nếu không phải tối hôm qua hắn làm tới ba lần... nàng có ra bộ dạng này không? Lâm Lan để tay trước ngực hắn, giữ khoảng cách, ánh mắt lộ vẻ kháng nghị.
Lý Minh Doãn thấy buồn cười, dụ dỗ: "Nào nào, là ta không phải, vợ chồng lâu ngày không gặp... Mọi người đều hiểu mà, không phải chỉ ngủ nhiều hơn chút sao? Không có gì lớn."
Lâm Lan nghiến răng nghiến lợi nói: "Người bị chê cười không phải là chàng."
Hắn không đổi sắc nói: "Ai dám chê cười? Lập tức lôi ra ngoài đánh."
"Bọn họ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đang chê cười, ta... ta không còn mặt mũi gặp ai." Lâm Lan đưa tay đánh lên ngực hắn.
Lý Minh Doãn cười ha ha cho nàng phát giận, bộ dạng xấu hổ của nàng thật đáng yêu. "Chúng ta là vợ chồng, giữa phu thê với nhau, ai dám chê cười? Rồi lại nói, muốn chê cười cũng phải chê cười ta trước, được rồi, không nói nữa, Quế tẩu đã chuẩn bị xong cơm trưa, chúng ta mau đi ăn thôi, xế chiều, chúng ta đi phủ Tĩnh Bá Hầu."
Lý Minh Doãn đánh trống lảng. Lúc này Lâm Lan mới thôi, dùng xong cơm trưa, hai người cùng nhau đi phủ Tĩnh Bá Hầu. Minh Doãn nói là đi cám ơn, nhưng Lâm Lan cho là, Minh Doãn đích thị là đi thỉnh giáo chuyện đi Lang Sơn.
Mấy năm trước, Tĩnh Bá Hầu ở Tây Bắc giao chiến với người Đột Quyết, nắm rõ tình hình cùng tập tính người Đột Quyết, lại cả tình hình chiến đấu sơ lược Tây Bắc, biết người biết ta mới có thể bày mưu nghĩ kế. Minh Doãn cùng Hầu gia đi thư phòng đàm luận, Lâm Lan chơi đùa với Dung Nhi, thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã tối. Lúc về, Lâm Lan nghĩ ngày ở kinh thành không còn nhiều nhưng việc chưa làm xong còn rất nhiều, cảm thấy rất hoảng hốt.
Lý Minh Doãn nhìn nàng không yên lòng, nói: "Sáng nay ta đi Diệp gia, cùng cậu cả thương nghị hôn sự của Ngọc Dung, Ngọc Dung ở Diệp gia đã hơn hai tháng, mợ cả rất thích, mợ nói, Ngọc Dung vốn là người của Diệp gia, hôn sự của cô ấy sẽ do Diệp gia tổ chức, nhất định làm tới nơi tới chốn. Đến lúc đó, nàng chỉ cần cho cô ấy thêm chút hồi môn là tốt rồi."
Lâm Lan lo lắng nhất chính là hôn sự của Ngọc Dung, Ngọc Dung đi theo nàng hơn một năm, trung thành tận tụy, trong lòng nàng địa vị Ngọc Dung và Ngân Liễu khác những nha hoàn khác. Nàng không muốn Ngọc Dung phải chịu ủy khuất, nhưng chuyện tổ chức hôn sự nàng không có kinh nghiệm, giờ thì tốt rồi, mợ cả đã nhận chuyện này, tin là mợ cả sẽ lo chu đáo hơn nàng, Lâm Lan an lòng.
"Về phần Hồi Xuân Đường, nàng an tâm giao cho nhị sư huynh cùng ngũ sư huynh xử lý, còn có lão Ngô và Phúc An, sẽ không có vấn đề gì, phu nhân, trừ hai chuyện này, phu nhân còn dặn dò gì nữa?" Lý Minh Doãn lấy lòng.
Lâm Lan lườm hắn một cái: "Đợi nghĩ xong sẽ phân phó chàng."
Lý Minh Doãn nhìn đáy mắt nàng toát ra sự vui vẻ, tâm tình thật tốt, liền nói: "Vi phu tuân lệnh!"
Lâm Lan bật cười, vỗ nhẹ bờ vai hắn, theo vào lòng ngực hắn, trong lòng ngọt ngào, có trượng phu bên cạnh, thật tốt! Sau khi Lý Minh Doãn trở về liền bận rộn, tuy nhiên, cơm trưa, cơm tối nhất định sẽ về dùng cơm cùng Lâm Lan, thuận tiện báo lại công việc. Lâm Lan ở nhà chuẩn bị hành lý đi Lang Sơn, thêm cả chuẩn bị hồi môn cho Ngọc Dung. Lâm Lan để cho Chu mama đi cửa hàng trang sức nổi danh nhất kinh thành làm một bộ trang sức cho Ngọc Dung, thêm phong bao lì xì năm mươi lượng, đám nha hoàn ngắm nghía không dứt.
Lâm Lan nhìn ánh mắt các nàng, cười nói: "Các em chăm chỉ làm việc, tương lai xuất giá, ta sẽ cho mỗi người một phần."
Mọi người hưng phấn không thôi, vội vàng nói cám ơn, sau đó ra sức làm việc. Xem ra vật chất khích lệ vĩnh viễn là hữu hiệu nhất. Hiện tại đã là cuối mùa thu, đợi đội ngũ lên đường đến Lang Sơn, đã là trời đông giá rét, Tây Bắc khí hậu rét lạnh, áo bông bình thường sợ là không chống cự nổi, nhất định phải chuẩn bị một thân áo lông da chống lạnh.
Diệp gia làm ăn về tơ lụa, không có lông chồn lông cáo, Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là đi nơi khác tìm kiếm, Lâm phu nhân cũng cho người đưa tới mấy khối da thú thượng hạng, giúp Lâm Lan giảm không ít chuyện. Đinh Nhược Nghiên nữ công không tệ, xung phong nhận việc may vá. Lúc này Lâm Lan không có việc làm, rảnh rỗi phát hoảng.
Trước ngày lên đường ba ngày, triều đình đưa ra kết cục xử phạt Lý Kính Hiền. Lý Kính Hiền bị phán lưu vong đến Kiềm Tây lạnh lẽo, ngay hôm đó áp giải lên đường. Lý Minh Tắc lột bỏ chức quan, cách chức làm thử dân, được thả ra. Lý Minh Doãn nhận được tin, ngày hôm sau từ sớm đã tới đại lao đón Minh Tắc.
Minh Tắc ở trong ngục không biết chuyện bên ngoài thế nào, không thể tin được mình cứ như vậy được thả ra. Lúc cai ngục gọi hắn đi ra, hắn cứ nghĩ mình nằm mơ. Cho đến khi nhìn thấy Minh Doãn mới xác định không phải mình nằm mơ. Lý Minh Tắc không khỏi cảm khái, huynh đệ ôm nhau thiếu chút rơi nước mắt. Lý Minh Doãn an ủi hắn mấy câu, dìu lên xe ngựa, dọc đường đi, đem chuyện phát sinh mấy ngày hôm nay nói lại cho hắn, Minh Tắc giờ mới hiểu được, mình có thể đi ra ngoài toàn bộ là bởi vì quan hệ của Minh Doãn.
Xe ngựa không trực tiếp về nhà mà là ra thành Nam, đi tới đình cách đó năm dặm. Trong đình, hai quan sai áp giải một người mang gông xiềng, phạm nhân mong ngóng nhìn xung quanh, rất xa thấy xe ngựa tới, hai quan sai đưa mắt nhìn nhau.
Lý Minh Tắc đi tới, thấy phụ thân đeo gông xiềng, vội xuống xe, quỳ lạy: "Phụ thân, nhi tử đến chậm."
Lý Kính Hiền biết mình lần này đi sợ là không được trở về kinh thành nữa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ tới nếu có thể gặp lại nhi tử một lần nữa cũng là cam tâm rồi, nhưng khi hắn thấy Minh Tắc bình an vô sự, còn cả Minh Doãn một thân sáng sủa thì nhất thời trong lòng sinh ra một tia hi vọng.
"Con..."
Lý Kính Hiền kêu một tiếng liền nghẹn ngào, bi thương rơi lệ, nghĩ muốn ôm Minh Tắc nhưng bởi vì mang theo gông xiềng mà hành động bất tiện. "Phụ thân, nhi tử... Tới đưa tiễn người."
Nhìn phụ thân như thế, Lý Minh Tắc cũng nghẹn ngào. Đối với phụ thân, hắn không phải là không có oán hận, nhưng cuối cùng là phụ tử thân tình, máu mủ tình thâm, phụ thân vốn uy nghiêm hiển hách giờ rơi vào tình cảnh thê lương như vậy, trong lòng cũng đau đớn.
Lý Minh Doãn đi tới, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn phụ thân. Thấy bộ dạng thanh nhã của Minh Doãn, tâm tư Lý Kính Hiền không khỏi phức tạp, lão hận, nếu như ban đầu Minh Doãn chịu nghe lời lão, đáp ứng yêu cầu của Thái hậu, lão sao lại bị lưu vong đến Kiềm Tây, cái nơi nghèo khổ lạnh lẽo, không biết phải chịu bao cay đắng. Nhưng lão lại không thể biểu lộ hận ý, lão biết Minh Doãn không phải vật trong ao, chắc chắn có ngày phát đạt, tương lai, vẫn phải dựa vào Minh Doãn, nói không chừng còn có lúc trở lại, cân nhắc thiệt hơn, lão đè nén oán hận với Minh Doãn xuống, vẻ mặt bi thương, một tay lôi Minh Tắc, một tay muốn kéo Minh Doãn, nhưng Minh Doãn đứng chắp tay, căn bản không muốn để lão nắm tay.
Lý Kính Hiền một trận mất mát, buồn bã cùng xấu hổ, hối hận nói: "Phụ thân xin lỗi các con, liên lụy các con chịu khổ, hôm nay cha thấy các con không còn gì đáng ngại, trong lòng cảm thấy an tâm, lần này cha đi Kiềm Tây, chỉ sợ phụ tử chúng ta kiếp ngày không được gặp lại, cha... cha..."
Lý Kính Hiền vừa nói, lệ nóng liền tuôn rơi. Minh Tắc khổ sở nói: "Phụ thân, đợi gió êm sóng lặng, nhi tử nhất định nhất định sẽ nghĩ biện pháp đón phụ thân trở lại. Phụ thân đi đường nhớ bảo trọng."
Lý Minh Doãn không muốn cùng phụ thân nói lời tạm biệt, đưa mắt nhìn hai vị quan sai, hai vị này hiểu ý, lập tức đi tới bên cạnh hắn. Lý Minh Doãn lấy ra một chồng ngân phiếu, nhờ cậy bọn họ chiếu cố Lý Kính Hiền.
Không phải hắn thương xót phụ thân, mà là hắn không muốn phụ thân chưa tới được Kiềm Tây đã không chịu được gian khổ mà đi đời nhà ma, hắn muốn ông ta phải sống, vô vọng sống ở Kiềm Tây, giống như con chó sống trong nghèo túng vất vả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...