Lý Minh Doãn chậm rãi đi tới trước giường, từ từ ngồi xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của bà nội, tâm tư ngũ vị tạp trần: "Còn có thể tỉnh lại không?"
Lâm Lan khẽ lắc đầu: "Rất khó nói, việc này không nằm trong khả năng của con người, đành chờ thiên mệnh! Sáng mai ta sẽ cho mời Trầm đại phu tới, ông ta có kinh nghiệm trị tai biến."
Lý Minh Doãn thở dài nói: "Cũng chỉ có như thế, chẳng qua là... Cực khổ nàng."
Lâm Lan cười khổ: "Ta cực khổ chút có là gì, trị bệnh cứu người vốn là bổn phận của ta, cũng là chàng... Chàng uống nhiều rượu, trong lòng đã thoải mái chút nào chưa?"
Lý Minh Doãn cười khổ, nhẹ giọng nói: "Nàng đi ngủ đi! Ta trông coi giùm cho."
"Không cần đâu, vạn nhất có đột phát, chàng không ứng phó được, ta cố gắng chịu đựng một chút! Chờ ngày mai Trầm đại phu tới, ta sẽ nghỉ ngơi, cũng không sớm nữa, nửa canh giờ nữa đã phải lên chầu rồi, chàng về rửa mặt thay y phục đi, nhìn chàng tiều tụy quá, người thì toàn mùi rượu, cẩn thận đồng liêu chê cười." Lâm Lan khuyên nhủ.
Lý Minh Doãn lặng yên chốc lát, nói: "Ta không ngủ, ở lại đây với nàng, gần tới giờ đi, ta sẽ rửa mặt."
Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi cạnh nhau, mãi cho đến trời sáng.
Trong thư phòng, Lý Kính Hiền một mình than thở đến khi trời sáng. Đối với Hàn Thị là oán hận, đối với mẫu thân là áy náy, đối với Minh Doãn là lo lắng, các loại tâm tư liên tiếp công kích đầu hắn, không để cho hắn chợp mắt một giây nào, hắn hối hận, hối hận tại sao lại đi tìm tiện nhân tính sổ, thật ra thì hắn có thể im lặng giải quyết toàn bộ chuyện này, cần gì phải khiến mình chật vật như vậy. Mấu chốt lúc này, vận mạng của hắn có thể nói là hoàn toàn ở trên người Minh Doãn, nếu Minh Doãn ghi hận trong lòng, nhân cơ hội trả thù hắn, thế thì không xong rồi.
Ngày hôm sau, Lý Minh Tắc trước đi xin nghỉ phép, sau mang theo Nhược Nghiên đã sắp xếp đồ đạc đi khách điếm Liên Thăng ở thành Nam tìm mẫu thân, nhất định tự mình đưa mẫu thân cùng muội muội một đoạn đường, nhưng được cho biết tối hôm qua không có người tới ngủ trọ..
Lý Minh Tắc kinh ngạc, rõ ràng dặn mẫu thân tới khách điếm Liên Thăng, có phải là lão Trần nghe lầm không? Minh Tắc đi khắp các khách điếm ở thành Nam cũng không thấy. Chẳng lẽ, mẫu thân sợ phụ thân phái người đuổi theo, ngay trong đêm ra khỏi thành?
May mắn Trầm đại phu có tay nghề rất cao với việc trị liệu tai biến, cũng may nhờ Lâm Lan xử lý kịp, ổn định bệnh tình, mọi người bận rộn ba ngày ba đêm, rốt cục lão thái thái tỉnh lại. Lý Kính Hiền ngồi trước giường, nắm tay của mẫu thân, vui quá mà khóc.Thần trí lão thái thái có vẻ đã tỉnh táo, nhưng không nói được, miệng méo sang một bên, trong cổ họng phát ra tiếng ú ớ.
"Mẫu thân đừng gấp, người bất tỉnh đã ba ngày, cố gắng nghỉ ngơi, sẽ nhanh khỏe lại thôi." Lý Kính Hiền trấn an.
Lão thái thái gắt gao nhìn chằm chằm nhi tử, tiếng ú ớ phát ra càng dồn dập.
"Bà nội, có lời gì, đợi khỏi bệnh rồi nói, hiện tại bà không nên kích động." Lâm Lan ôn tồn khuyên nhủ, từ trong mắt lão thái thái có thể thấy được bà ấy rất muốn mắng chửi người.
"Đúng vậy, lão thái thái, nhị thiếu phu nhân cực nhọc ngày đêm, không quản vất vả ba ngày ba đếm cứu chữa cho lão thái thái, vất vả lắm mới đưa được người từ Quỷ môn quan về, hiện tại người đừng nghĩ gì hết, dưỡng thân thể cho tốt rồi nói gì cũng không muộn!"
Chúc mama hầu hạ lão thái thái đã nhiều năm, qua ánh mắt của bà ấy, bà biết trong lòng lão thái thái nghĩ gì, lúc nào, lão thái thái không muốn gặp lão gia.
"Lão gia, lão gia cực khổ mấy ngày rồi, hiện giờ lão thái thái đã tỉnh, lão gia nên đi nghỉ ngơi đi."
Chúc mama uyển chuyển khuyên nhủ.
Lý Kính Hiền sao có thể không hiểu ánh mắt mẫu thân, trong mắt mẫu thân là tức giận, chán ghét, lão toát mồ hôi, Lâm Lan đã nói, mẫu thân không thể chịu thêm kích động nữa, nếu tức giận quá độ, bệnh hết cách xoay chuyển.
Lý Kính Hiền vội vàng nhỏ nhẹ nói: "Mẫu thân mau lành bệnh, nhi tử sẽ đến thăm người."
Lý Kính Hiền đi, lão thái thái mới bình tĩnh trở lại, nhìn Chúc mama, Lâm Lan, còn có Nhược Nghiên, mọi người đều tiều tụy, bà nhắm mắt lại, mí mắt rung rung, giây lát khóe mắt rơm rơm nước mắt.
Bao nhiêu năm chưa từng thấy lão thái thái rơi nước mắt, trong lòng Chúc mama dâng lên nỗi chua xót, miễn cưỡng cười nói: "Lão thái thái, người đừng lo lắng, nhị thiếu phu nhân nhất định trị hết bệnh của người."
Hồng Thường lặng lẽ đi tới bên cạnh đại thiếu phu nhân, nhỏ giọng: "Đại thiếu phu nhân..."
Đinh Nhược Nghiên liếc mắt, ý bảo ra ngoài rồi hãy nói. Ra phòng ngoài, Hồng Thường lấy một phong thư ra giao cho đại thiếu phu nhân. Đinh Nhược Nghiên nhìn phong thư viết: "Hộ Bộ Thượng Thư Lý đại nhân đích thân mở"
ngạc nhiên nói: "Đây là thư của lão gia, em đưa cho ta làm gì?"
Hồng Thường nói: "Đây là thư của lão gia, nhưng người đưa thư nói, tốt nhất là mời đại thiếu gia xem, người gác cổng liền đưa cho nô tỳ."
Đinh Nhược Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Nhanh đi mời đại thiếu gia tới đây."
Lý Minh Tắc tranh thủ mãi mới ngủ được một chút, nghe nói Nhược Nghiên tìm hắn, còn tưởng rằng lão thái thái không ổn, vội vàng ăn mặc chỉnh tề chạy tới. "Nhược Nghiên, có phải bà nội..."
Đinh Nhược Nghiên lắc đầu nói: "Bà nội đã tỉnh, đệ muội nói chỉ cần chú tâm điều dưỡng, tính mạng không có gì đáng ngại."
Lý Minh Tắc thở dài một hơi, sự lo lắng được gỡ xuống. "Vừa mới có người đưa tới một phong thư, nói là tốt nhất để chàng xem trước."
Đinh Nhược Nghiên đem thư giao cho Lý Minh Tắc. Minh Tắc nghi hồ mở ra xem, sắc mặt đại biến. Đinh Nhược Nghiên thấy thế, căng thẳng trong lòng: "Xảy ra chuyện gì?"
Mặt Minh Tắc trắng bệch: "Mẫu thân cùng muội muội bị bắt cóc rồi..."
"Cái gì? " Đinh Nhược Nghiên kinh ngạc kinh hô.
Chén trà trong tay Lý Kính Hiền còn chưa nguội, Minh Tắc cầm thư vội vã chạy tới.
Vừa vào cửa liền gấp giọng: "Phụ thân, việc lớn rồi..."
Lý Kính Hiền kinh hãi, tay run lên, nước trà bắn ra ngoài, lão không thèm lau đi, đứng bật dậy: "Có phải bà nội ngươi..."
"Không phải ạ, là mẫu thân và muội muội bị bắt cóc, những tên bắt cóc yêu cầu tám mươi vạn lượng tiền chuộc."
Lý Kính Hiền ngơ ngác một chút, ngồi phịch xuống, hờ hững nói: "Cái nhà này đã bị mẹ ngươi cầm cố sạch, đào đâu ra tám mươi vạn lượng."
Đừng nói không có tiền, cho dù là có, lão cũng không cầm đi chuộc, tốt nhất là những tên bắt cóc giết con tin luôn đi, mới có thể khiến lão phát tiết hết mối hận trong lòng.
"Nhưng phụ thân, chúng ta không thể không chuộc người!"
Lý Minh Tắc đưa thư tới trước mặt phụ thân: "Những tên bắt cóc nói, chuyện này không được để lộ ra, nếu không đưa tiền chuộc, bọn chúng sẽ bán muội muội vào kỹ viện, còn muốn đem những chuyện xấu giao cho phòng Ngự sử."
Lý Kính Hiền nhìn xong thư giận tím mặt, vỗ án: "Nhất định là tiện nhân kia vì giữ mạng mà ác ý hủy ta, chẳng lẽ không hại ta tan cửa nát nhà thì không cam lòng sao?"
Lý Minh Tắc một trận khổ sở, mẫu thân cùng muội muội rơi vào tay những tên bắt cóc, sinh tử chưa rõ, cho dù phụ thân hận mẫu thân thế nào đi nữa, nhưng muội muội cũng là ruột thịt với phụ thân, phụ thân không nghĩ biện pháp cứu người lại còn trách mắng mẫu thân, thật là con người máu lạnh, nếu bản thân hắn có thể gom được tám mươi vạn lượng bạc, hắn đã sớm đi cứu người rồi...
Minh Tắc nhịn bất mãn với phụ thân xuống, nói: "Phụ thân, hiện tại phòng Ngự sử đang lo không tìm được lỗi của phụ thân, nếu những chứng cớ này rơi vào tay bọn họ, sợ rằng sẽ cực kỳ bất lợi với phụ thân, hơn nữa, nếu để người bên ngoài biết mẫu thân bị bắt cóc, phụ thân thấy chết mà không cứu, chắc chắc sẽ chịu cười chê, kính xin phụ thân lấy đại cục làm trọng."
Lý Kính Hiền làm sao không biết thiệt hơn trong chuyện này, Hàn Thị hận hắn tận xương, nhất định là biết cái gì nói cái nấy, may nhờ lão giữ lại một bí mật, không cho Hàn Thị biết lão tham nhũng ngân lượng giúp nạn dân bị thiên tai, bằng không, tính mạng của lão coi như xong, có điều, những chuyện kia để phòng Ngự sử biết chút ít thì lão cũng không chịu nổi.
Lý Kính Hiền trầm mặc hồi lâu: "Chuyện này, không được để lộ ra, để cha nghĩ biện pháp..."
"Phụ thân, bọn bắt cóc chỉ cho thời gian hai ngày." Lý Minh Tắc nhắc nhở.
Lý Kính Hiền không vui nói: "Mắt cha không mù, tự thấy được."
Lý Kính Hiền uất ức vô cùng, tiện nhân này, đi rồi còn gây phiền toái lớn như vậy cho hắn, tám mươi vạn lượng bạc! Bỏ ra cứu người, thật sự là không càm lòng...
Lý Minh Tắc không dám tin tưởng phụ thân, phòng ngừa vạn nhất, hắn phải nghĩ biện pháp chuẩn bị ngân lượng, nhưng là khoản tiền lớn như vậy, hắn đi đâu chuẩn bị?
Cho dù Nhược Nghiên đồng ý đem đồ cưới của nàng ra cũng không đủ, nói không chừng Minh Doãn có tiền, sản nghiệp Diệp gia lại hùng hậu, nhưng là...
Minh Doãn cùng Diệp gia hận mẫu thân, sao chịu giúp đỡ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra biện pháp, Lý Minh Tắc cảm thấy vô cùng bế tắc.
Lâm Lan thấy Đinh Nhược Nghiên đi ra ngoài hồi lâu mới trở vào, thần sắc không yên, nàng tính toán thời gian, chắc hẳn Minh Doãn đã xuất thủ chiêu thứ ba. Lão cha già này không có chút tình người nào, nếu bảo hắn lấy bạc ra cứu mụ phù thủy cùng Minh Châu, chắc hẳn là lão không nỡ, nói không chừng, giờ phút này lão ước gì mụ phù thủy chết đi, cho nên, phải để cho lão biết, nếu lão nhất định vắt cổ chày ra nước, như vậy, xin lỗi rồi, những thứ tham ô kia sẽ mượn tay mụ phù thủy, đưa đến phòng Ngự sử.
Kế hoạch là rất hay, không thể chê vào đâu được, nhưng trong lòng Lâm Lan lại thấp thỏm nỗi lo lắng, số tiền lão cha già tham ô không nhỏ, mặc dù Minh Doãn chỉ đưa lên một phần chứng cớ, bảo đảm lão không bị mất đầu, cũng sẽ không liên lụy cửu tộc, nhưng là thiên uy khó dò, quyền của Hoàng thượng áp đảo luật pháp, hết thảy do tâm tình Hoàng thượng định ra, cử động lần này của Minh Doãn thật sự nguy hiểm. Nhưng Minh Doãn đã quyết, thậm chí là vứt bỏ cả tiền trình cũng không muốn cho lão cha già có thời gian xoay sở.
Aiz,... có làm quan hay không, thật ra không quan trọng, làm một thương nhân tiêu dao tự tại cũng tốt, hi vọng, hết thảy đều thuận lợi!
Buổi tối, Đinh Nhược Nghiên nhìn Minh Tắc mặt mày ủ ê thở ngắn thở dài dưới ánh đèn, nàng yên lặng đi đến hộc tủ, đưa một cái hộp đến trước mặt Minh Tắc: "Những thứ này là đồ cưới của tôi, nếu không phải là gấp thì có lẽ cũng được hai mươi mấy vạn bạc, nhưng hiện tại cần dùng gấp, tôi nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ có thể đổi được mười mấy vạn lượng, mặc dù tiền không nhiều lắm nhưng cũng có thể giải quyết một chút."
Minh Tắc vẫn rối rắm không biết có nên hỏi Nhược Nghiên vấn đề này không, hắn nghĩ mãi mà không mở miệng được, không nghĩ tới Nhược Nghiên sẽ chủ động lấy ra, Minh Tắc cảm kích không biết nên nói gì, trong lòng vô cùng áy náy, Nhược Nghiên gả cho hắn, chưa được sống mấy ngày thư thái, trước kia thì không hòa hợp với hắn, hắn không có tiền đồ làm cho nàng thất vọng, đến khi hắn nỗ lực thì trong nhà lại xảy ra biến cố, hôm nay còn cầm đồ cưới của nàng...
Hắn thật sự quá vô dụng, thật sự có lỗi với Nhược Nghiên. Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, nếu như Lý gia thật sự suy sụp, hắn tuyệt không để liên lụy tới Nhược Nghiên. Minh Tắc đem hộp đẩy trở lại: "Cất đi, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Nhược Nghiên nhẹ nhàng nói: "Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, tôi và anh là vợ chồng, còn phải phân biệt cái gì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...