Lý Minh Tắc uống say túy lúy, Minh Doãn sợ hắn sơ suất, liền đưa hắn về Vi Vũ các.
Đinh Nhược Nghiên nghe nói Minh Tắc trở lại, xuống lầu nghênh đón: "Làm sao giờ mới về..."
Bỗng dưng nhìn thấy Minh Doãn dìu Minh Tắc, Đinh Nhược Nghiên giật mình đứng ở trên thang lầu.
Lý Minh Doãn vội nói: "Đại tẩu, đại ca hôm nay cao hứng uống mấy chén, có chút say."
Lý Minh Tắc đứng không vững, xua tay không cho bọn hạ nhân đỡ, lớn miệng cười khúc khích: "Ai... Ai nói ta say, ta... không có say, nhị đệ, đi... chúng ta đi uống tiếp... uống."
Đinh Nhược Nghiên phục hồi tinh thần, vội phân phó: "Còn không mau đỡ đại thiếu gia, Xảo Quyên, bảo phòng bếp nấu canh giải rượu..."
Lý Minh Tắc nhất định phải dắt Minh Doãn đi uống rượu, nha hoàn nào cũng không động tới hắn được, Minh Doãn không thể làm gì khác hơn là chịu chút cực khổ, đưa Minh Tắc lên lầu. Vất vả lắm mới đưa Minh Tắc lên được trên giường, Hồng Thường sai hai nha hoàn cởi giày thay y phục cho thiếu gia. Nhược Nghiên cúi đầu xoắn khăn tay, tội nghiệp chiếc khăn bị nàng vầy vò, từ khi vào phủ tới nay, đây là lần đầu tiên Minh Doãn ở gần nàng như vậy, nàng rất muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.
Cuối cùng là Lý Minh Doãn mở miệng trước: "Đại ca giao lại cho chị dâu, Minh Doãn xin cáo lui."
Đinh Nhược Nghiên còn đang ngơ ngác thì Minh Doãn đã đi qua bên người nàng, Đinh Nhược Nghiên cuống quýt xoay người: "Ta tiễn tiểu thúc."
"Nhược Nghiên... Nhược Nghiên... " phía sau vang lên tiếng Minh Tắc gọi.
Bước chân Đinh Nhược Nghiên chậm lại, trong mắt nhìn Minh Doãn đầy quyến luyến, thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng không thể thốt ra, gần như vậy mà xa như thế.
Lý Minh Doãn cũng quay đầu lại ngắm nàng, đáy mắt nàng hiện lên tình cảm nồng đậm như cũ, so với hồi ức năm xưa thậm chí còn thâm sâu hơn, nhưng ánh mắt thâm tình như vậy, hắn chịu không nổi, giờ phút này, nàng là đại tẩu của hắn, đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là đại tẩu của hắn, không phải hắn bạc hạnh vong tình, mà là hắn không theo đuổi những cái không nên theo đuổi.
Lý Minh Doãn cúi đầu, chắp tay nói: "Xin chị dâu dừng bước."
Dứt lời, hắn ưu nhã xoay người, thong dong đi xuống lầu. Đinh Nhược Nghiên ngơ ngác, há miệng mà không nói nên lời, trơ mắt nhìn hắn rời đi. Lý Minh Doãn trở về Lạc Hà trai, Lâm Lan tự mình hầu hạ hắn thay quần áo.
"Xem chàng kìa, toàn thân là rượu, đại ca uống nhiều lắm sao."
Lý Minh Doãn cười nói: "Hôm nay đại ca cao hứng, khó tránh uống nhiều vài chén, nếu không phải ta khuyên, sợ là còn phải khiêng anh ấy trở về."
Lâm Lan lườm hắn một cái: "Ta xem chàng cũng rất cao hứng. Chàng ở bên ngoài uống rượu mua vui, ta một mình đối phó với mụ phù thủy cùng cha chàng."
Nụ cười trên môi Minh Doãn cứng đờ: "Bọn họ tìm nàng nói chuyện?"
Lâm Lan khịt mũi: "Ta thấy bọn họ thấy chàng không có ở đây, cố ý hạ thủ với ta, cho là ta dễ đối phó hơn chàng, đáng tiếc nhìn sai rồi."
Lý Minh Doãn vội lôi nàng ngồi xuống: "Nói nhanh lên, tình hình làm sao."
"Còn có thể như thế nào đây? Không đáp ứng chính là bất hiếu, nếu bọn họ mở mồm là chữ hiếu làm lý do, ta liền ăn miếng trả miếng, tranh giành từng tấc đất, cuối cùng ta để cho mụ phù thủy tự chọn, là muốn thôn trang hay cửa hiệu mặt tiền, mụ quả nhiên chọn cửa hiệu mặt tiền, ta nói, lúc nào mụ đem khế đất thôn trang giao ra, chàng sẽ đi làm thủ tục sang tên cửa hàng, đoán chừng ngày mai phụ thân sẽ tìm chàng đấy."
Lý Minh Doãn lo lắng nhìn nàng: "Nàng... Có bị chọc tức không?"
Lâm Lan khẽ cười nói: "Sao có thể, ta tức giận làm gì, chẳng phải là tự mình làm khổ mình sao? Ta chỉ thấy bọn họ thối lắm, khó chịu."
Lý Minh Doãn thở phào nhẹ nhõm, đau lòng nói: "Khiến nàng chịu ủy khuất."
"Chính mình cảm thấy ủy khuất đó mới là ủy khuất, nhưng ta không cảm thấy chút nào, xem bọn họ từng bước đi vào bẫy chúng ta đặt ra, ta rất cao hứng." Lâm Lan ra vẻ thoải mái nói.
Lý Minh Doãn yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nhẫn nại một thời gian nữa, rất nhanh thôi, chúng ta không phải nhìn những thứ ghê tởm này nữa."
Quả nhiên như dự đoán, ngày hôm sau, mụ phù thủy báo cho Lâm Lan, gọi Minh Doãn sớm đi làm thủ tục sang tên. Cũng ngày hôm đó, Tôn tiên sinh phòng thu chi tới giã biệt, nói là mẫu thân bệnh nặng, thê tử lại đang ở cữ, thật sự là không thể bỏ bê. Tôn tiên sinh khác với những hạ nhân khác, hắn không bán mình cho Lý phủ, chỉ là làm công ăn lương, Hàn Thị lưu không được, không thể cưỡng cầu, đành đồng ý với hắn, tìm người mới thay thế vị trí của hắn ở phòng thu chi.
Chuyện thay đổi sản nghiệp, Hàn Thị cũng báo cáo cho lão thái thái, lão thái thái hết sức đồng ý, bà muốn hết thảy nhà này đều thay đổi, mang tiếng ở nơi Diệp Thị lưu lại thật sự không thoải mái. Xế chiều, Hàn Thị tự mình đi quan phủ làm thủ tục sang tên, sau đó đem khế đất thôn trang giao lại cho Minh Doãn. Hàn Thị lấy được khế ước cửa hàng, ngay đêm đó sai Triệu quản sự đi báo cho Cẩm Tú phường, lần trước Cẩm Tú phường đã muốn mua cửa hiệu mặt tiền, bởi vì không sang tên nên không thể lấy, hôm nay nghe nói có thể sang tên, tự nhiên hết sức cao hứng, hẹn ước ngày mai làm thủ tục giao tiền.
Sáng hôm sau, các cửa hàng Đông Trực Môn mở cửa, qua giờ Thìn, trên đường liền náo nhiệt, nhưng hôm nay đặc biệt náo nhiệt, ở một cửa hàng, một đám người đang đứng túm tụm.
"Mọi người đều biết, chủ mười tám cửa hàng ở con đường này là ai, là em gái số khổ của ta, vợ trước của Lại Bộ Thượng Thư Lý đại nhân, phu nhân Diệp Thị mua cho nhi tử mình, Lý gia xuất thân là tên thư sinh nghèo tới cơm cũng không có mà ăn, nếu không phải Diệp gia chúng ta giúp đỡ, Lý Kính Hiền hắn có thể có ngày hôm nay? Sản nghiệp Lý gia bây giờ là tiền Diệp gia chúng ta bỏ ra mua, ngay cả phần mộ tổ tiên Lý gia cũng là Diệp gia chúng ta xuất tiền xây sửa... Vậy mà, hôm nay Lý Kính Hiền hắn nên người, bắt đầu vong ân phụ nghĩa rồi, bức tử em gái nhà ta, oán hận này Diệp gia chúng ta nhịn, coi như năm đó em ta có mắt không tròng nhìn trúng loại người không có lương tâm háo sắc, nhưng hận chính là, hôm nay bọn chúng còn muốn chiếm đoạt sản nghiệp Diệp Thị lưu lại cho nhi tử của mình, mọi người hãy bình luận phân xử, chúng ta làm cha mẹ, cho tới bây giờ đều là kiếm gia nghiệp vì con cái, từng có gặp qua cha ruột nào chiếm sản nghiệp nhi tử không, làm người sao có thể vô sỉ tới mức độ này..."
Đứng trong đám người, người đang nói ra phẫn nộ trước những việc làm trái đạo nghĩa của Lý Kính Hiền chính là nhị phu nhân Diệp gia – Thích Thị. Việc này vốn là Diệp đại lão gia chuẩn bị chính mình làm, đúng lúc Thích Thị vẫn còn ở lại kinh thành chưa quay về, liền xung phong nhận về mình, chuyện mắng chửi như thế, nữ nhân am hiểu hơn nam nhân nhiều, dù sao không lâu nữa bà cũng trở về Phong An, muốn mắng chửi bao nhiêu cũng dễ dàng. Người vây xem rối rít nghị luận, bình thường vẫn hay nói chuyện phiếm với nhau, đối tượng thường là nhà giàu, quan gia, bọn họ thường là giận mà không dám nói gì, hiện tại có người bên đường mắng Lại Bộ Thượng Thư, có thể nào mọi người không nhiệt huyết sôi trào?
Có người bắt đầu phụ họa: "Đúng thế, trên đời này làm gì có loại cha mẹ như thế, thật không biết xấu hổ..."
"Quá không biết xấu hổ..."
Thích Thị lệ rơi đầy mặt, nói: "Cháu trai ta, chính là Trạng Nguyên năm ngoái, hôm nay là Hàn Lâm học sĩ, mọi người chớ nhìn bên ngoài, ở trong nhà nó năm lần bảy lượt bị mẹ kế khi dễ, nó là một đứa đôn hậu, lại vô cùng hiếu thuận, không chịu nói cho chúng ta nửa điểm không phải của cha mẹ nó, nếu không phải lão thái gia, lão thái thái nhà ta không yên lòng, phái người đi Lý phủ hỏi thăm thì cũng không biết cháu trai ta đáng thương như vậy, thiếu chút bị mẹ kế phóng rắn độc cắn chết... Hiện giờ cha ruột mẹ kế liên hợp lại, mưu đồ sản nghiệp của nó, cháu ta thật là số khổ mà..."
"Nguyên lai là Lý học sĩ, ta nghe nói Lý học sĩ là người rất trọng tình nghĩa..."
"Đúng thế, ta cũng nghe nói, Lý học sĩ không chỉ tài hoa hơn người, tính tình cũng rất đôn hậu ôn lương."
"Ta còn nghe nói phu nhân của Lý học sĩ là đại phu, thường phát thuốc miễn phí cho người nghèo, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Bồ Tát sống."
"Ai da, người thiện lương bị lấn áp, đáng hận nhất lại còn bị cha mẹ mình lấn áp, Lý học sĩ là người có khí lượng, có khi bị sỉ nhục chết cũng sẽ không nói."
"Thật là quá đáng, vẫn tưởng Lại Bộ Thượng Thư này tài đức sáng suốt, thì ra mọi người đều bị hắn lừa."
"Đáng hận nhất là bà mẹ kế kia, lòng dạ rắn rết, nên nhốt vào mười tám tầng địa ngục."
"..."
Mọi người ngươi một câu ta một câu nghị luận, rối rít chỉ trích lão cha già cùng mẹ kế. Bỗng nhiên một người tách khỏi đám người đi vào, vẻ mặt lo lắng lôi Thích Thị đi ra.
"Minh Doãn, cháu kéo ta làm gì?"
Thích Thị xuất thân thế gia võ học, khí lực lớn, tránh khỏi Lý Minh Doãn.
"Là Lý học sĩ..."
Lý Minh Doãn lúng túng nói: "Mợ hai, Minh Doãn van xin mợ, có lời gì trở về rồi hãy nói."
Thích Thị sinh khí nhìn chằm chằm hắn: "Tại sao phải về rồi mới nói? Cha ruột đối với cháu như vậy, chẳng lẽ cháu còn muốn giấu diếm cho lão?"
Lý Minh Doãn vội la lên: "Có một số việc, mợ không rõ..."
Một người đi vào, vẻ mặt uy nghiêm, lớn tiếng nói: "Minh Doãn, cháu thả mợ hai cháu ra, cháu vì phụ tử tình thân, chắp tay nhường sản nghiệp mẹ mình để lại cho người ta, cháu... cháu không sợ làm mẹ cháu dưới cửu tuyền thất vọng,... làm ông ngoại bà ngoại yêu thương cháu phải đau lòng sao? Ta cho cháu biết, những thứ sản nghiệp này là Diệp gia chúng ta xuất tiền mua, để lại cho cháu ngoại trai Diệp gia, chúng ta không có ý kiến, nhưng nếu là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ bức tử muội muội ta nắm trong tay, Diệp gia trên dưới chết cũng không nhắm mắt."
Lý Minh Doãn vô cùng xấu hổ: "Hết thảy là lỗi của Minh Doãn, kính xin cậu cả cùng mợ về trước... như vậy... thật sự là khó xử."
"Cái gì mà khó xử, bọn chúng không biết xấu hổ, ta muốn biết, làm quan có gì đặc biệt hơn người, hắn được làm quan, nói khó nghe cũng là nhờ Diệp gia xuất tiền đống đi ra ngoài... Đồ vong ân phụ nghĩa..."
Diệp Đức Hoài mắng. "Đúng đấy, không thể để bọn họ chiếm tiện nghi..." trong đám người có người la.
"Lý học sĩ, đừng quá mềm yếu." Lại có người hô.
"Bà con chư vị, Diệp Đức Hoài ta hôm nay nói một lời, người nào dám đụng đến sản nghiệp Diệp gia, không xong với ta." Diệp Đức Hoài vung cánh tay lớn tiếng nói.
Cẩm Tú Phường phía bên cạnh xem không sót một lời nào, một tú nương nói: "Diêu chưởng quỹ, đã đến giờ hẹn với Lý phu nhân rồi."
Cô gái được gọi là chưởng quỹ lắc đầu: "Ngươi đi nói với Lý phu nhân, cửa hàng này tạm thời chúng ta không mua, để bà ta giải quyết tranh cãi trong nhà xong xuôi đã, nếu không, chúng ta không dám mua."
Lý Minh Doãn vất vả khuyên ngăn mãi mới đưa được cậu cả cùng mợ hai ra khỏi hiện trường. Tiết mục ngày đó ở đường Đông Trực Môn truyền khắp kinh thành, lời đồn đại có đặc điểm là, mỗi người truyền đi sẽ hữu ý vô ý thêm mắm thêm muối một vài câu, càng truyền càng khiến người ta sửng sốt về lão cha già cùng mụ phù thủy, cả hai dám có những hành động khiến người ta giận sôi người như thế.
Mà Lý Minh Doãn thì được mọi người vô cùng đồng tình, một đại tài tử tài hoa nghiêng thế, thà chịu ủy khuất chứ cũng không dám nói lại cha mẹ một câu đại nghịch bất hiếu, có người nào lại không đồng tình, có người nào lại không tôn kính chứ?
Cùng lúc đó, chuyện Lâm Lan phát thuốc miễn phí cho người nghèo cũng được truyền đi, ngày đó, cánh cửa tiệm thuốc thiếu chút bị phá sập.
Phòng Ngự Sử hưng phấn vô cùng, mấy ngày đêm liền tìm cách vạch tội Lý Kính Hiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...