Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Lâm Lan đoán được Minh Doãn sẽ mang Trần Tử Dụ tới. Trần Tử Dụ nói mời nàng dùng bữa buổi trưa, Lâm Lan không khách khí, gần đây ngày nào cũng cũng gặp mặt Bùi Chỉ Thiến, giúp hắn nói không ít lời hữu ích, ăn của hắn một bữa cơm coi như là đã quá tiện nghi cho hắn rồi. Lâm Lan phân phó Ngân Liễu đợi nàng ở cửa hàng, như thế này cơm trưa Ngọc Dung mang đến coi như san cho mọi người. Ba người chọn một tửu lưu cách Bùi gia không xa, bao hết một gian phòng trang nhã. Trần Tử Dụ hỏi Minh Doãn muốn uống chút gì không, Minh Doãn nhìn Lâm Lan, nói, dùng trà đi.

"Ta đây cũng uống trà, tiểu nhị, mang một bình Bích Loa Xuân ngon nhất lên đây."

Trần Tử Dụ dõng dạc hô, lại đem thực đơn giao cho Lam Lan, vỗ ngực một cái: "Chị dâu chọn món đi, đừng tiết kiệm thay ta, mặc dù ta không nhiều tiền được bằng vợ chồng hai người nhưng tuyệt đối rất hào phóng."

Lâm Lan liếc mắt nhìn thực đơn, cười nói: "Tử Dụ, anh khách khí quá, chúng ta tùy tiện ăn gì cũng được."

Lâm Lan vừa nói vừa cười nhìn Minh Doãn: "Đúng không?"

Minh Doãn biết nghe lời, cười cười: "Cái gì cũng tốt."

Tiểu nhị cười ha ha giới thiệu những món ăn đặc sắc của cửa tiệm, Lâm Lan lơ đễnh nghe, cuối cùng nói: "Vậy thì đem hết những món đặc sắc đắt tiền nhất trong cửa tiệm các người lên đây."

Trần Tử Dụ ngẩn người, nhìn Minh Doãn, Minh Doãn giương mắt nhìn chung quanh một chút: "Gian phòng này mặc dù không lớn nhưng bố trí cũng khá trang nhã."

Một tay Trần Tử Dụ lặng lẽ sờ sờ túi tiền, vội vàng suy nghĩ xem hôm nay mình ra khỏi cửa mang theo bao nhiêu bạc. Trà cùng món ăn được đưa lên, ba người vừa uống trà vừa dùng đồ ăn và nói chuyện phiếm, dĩ nhiên, Lâm Lan chỉ để ý ăn, nghe hai huynh đệ bọn họ hàn huyên.

"Gần đây triều đình muốn tăng binh ở Tây Nam, Ninh Hưng ở chỗ đại doanh Tây Sơn nói là cần điều một phần binh lực đi trước trợ giúp, tiểu tử Ninh Hưng kia sớm mong được đi đánh giặc, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này." Trần Tử Dụ nói.

Lâm Lan khẩn trương: "Vậy có phải đại ca ta cũng bị điều đi Tây Nam?"

Đại ca đang làm thủ hạ ở đại doanh Tây Sơn của Ninh Hưng, tướng đi, chẳng lẽ lính có thể không đi?


Trần Tử Dụ gật đầu nói: "Chắc là sẽ đi."

Lâm Lan nhìn Minh Doãn: "Không phải đã phái mười vạn đại quân đi rồi sao? Chỉ đối phó với mấy vạn người Miêu thôi mà, sao phải dùng tới nhiều người như vậy?"

"Ai,... chuyện này đâu có nhất định phải vậy, triều đình ta rất nhiều tướng sĩ rảnh rỗi đã lâu, không có mấy cơ hội có thể chân chính đánh giặc, Tĩnh Bá Hầu, Hoài Hóa Tướng quân là những ví dụ, còn cả An Tướng quân đang trấn thủ Tây Bắc, còn những người khác..."

Trần Tử Dụ cười lạnh hai tiếng: "Đại khái lý luận suông có thể tiến hành, người Miêu hung hãn, sợ rằng mười vạn đai quân không làm gì được đâu."

Dưới bàn, Lý Minh Doãn đá cho Trần Tử Dụ một cước, Trần Tử Dụ đau, nghiến răng nuốt một ngụm khí lạnh, chiêu này hắn thường dùng để đối phó với Ninh Hưng, không nghĩ Lý Minh Doãn đã học xong.

Lâm Lan hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Trần Tử Dụ cười cứng ngắc: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mới ăn chút thịt gà này, thấy hơi cay."

Lý Minh Doãn suy nghĩ, lúc này, Tứ hoàng tử tiền phong vẫn chưa tới Tây Nam, tình huống bên kia thế nào cũng không rõ, triều đình tăng binh nhanh như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, triều đình có mục tiêu lớn hơn nữa, nhớ ngày đó Tĩnh Bá Hầu làm ám hiệu, nói với hắn một phen, khả năng này rất lớn.

Lý Minh Doãn liếc Trần Tử Dụ một cái, sắc mặt trầm tĩnh như nước, nói với Lâm Lan: "Đừng nghe Tử Dụ nói mò, tướng lĩnh triều đình ta uy dũng, ta cho là, Thánh Thượng quá lo lắng cho an nguy tứ Hoàng Tử, sợ tứ Hoàng Tử có gì sơ xuất, cho nên sai nhiều binh mã đi trước, giống như Ninh Hưng vậy, cho dù đi, chỉ sợ cũng chỉ là bổ sung cho đông nhân số, nếu nàng lo lắng cho đại ca, hi vọng đại ca không đi, ta sẽ báo cho Ninh Hưng, để đại ca ở lại."

Lâm Lan rối rắm một lúc lâu: "Hay là kệ đi, để tùy ý đại ca, nếu đại ca muốn đi thì để đại ca đi, ta không thể ngăn đại ca đi kiến công lập nghiệp."

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, nhắc tới chiến trường không khỏi nghĩ về cha, mẹ mỗi lần nhắc về cha tinh thần lại suy sụp, cho nên, nàng không dám hỏi, nghĩ thầm, có thể cha đã sớm anh dũng hi sinh thân mình rồi. Trần Tử Dụ nhìn tâm tình Lâm Lan đi xuống, cảm giác đề tài này không tốt, vội vàng chuyển đổi.


"À, lão đại, hiện tại, Đô Sát viện cùng Hồng Lư Tự đều đang trống, đại ca nói ta nên đi đâu thì tốt?"

Lý Minh Doãn nghiêm túc suy nghĩ giúp hắn: "Tài ăn nói là sở trường của cậu, ta nghĩ hai nơi này cậu đều thích hợp. Bất quá nhìn vào Ngự sử mà nói,... luôn ngó chừng điểm yếu của người ta, hôm nay tham gia cái này, ngày mai tham gia cái kia, dễ dàng đắc tội với người ta, muốn cho mọi việc thuận lợi, xưa này không ai có thể xử sự trái nguyên tắc, đoán chừng hết sức vất vả, hay là Hồng Lư Tự đi, hợp với cậu."

Trần Tử Dụ phẫn nộ nói: "Lượn một vòng lại là Hồng Lư Tự, không có tí hay ho gì."

Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Cậu biết bao nhiêu người muốn chen chân còn không vào được mà. Mấu chốt là, cậu phải ổn định đi, nếu không chuyện chung thân đại sự cứ trễ nải mãi."

Trần Tử Dụ méo miệng: "Ta cũng chính vì lý do này mới đáp ứng phụ thân, bằng không ta đợi thêm mấy năm nữa, chờ tới lúc Đại Lý Tự có chỗ trống." Lâm Lan đề nghị: "Anh không đi hỏi Bùi tiểu thư, xem cô ấy thích anh ở đâu?"

"Vậy không được, cô ấy sẽ cười ta không có chủ kiến." Trần Tử Dụ vội vàng lắc đầu. "Dốt nát, anh không biết nói bóng nói gió sao? Bình thường thì mưu ma chước quỷ đầy một sọt, vừa thấy Bùi tiểu thư thì ngọng líu lưỡi, ban đầu là ai lớn tiếng cuồng ngôn, nói là muốn khiến các nàng một bụng hối hận, nhất là Bùi Chỉ Thiến kia?"

Lâm Lan xem thường nói. Trần Tử Dụ vội la lên: "Lời này không thể để cô ấy nghe thấy, nếu không ta xong đời."

Lâm Lan lườm hắn một cái: "Đồ vô dụng, Bùi tiểu thư lòng dạ cao hơn người khác, chỉ có lợi hại hơn cô ấy thì mới có thể thuyết phục được cô ấy, mỗi lần nhìn thấy người là anh lại bày ra bộ dạng vô dụng, làm sao cô ấy có thể coi trọng anh? Anh nên dốc hết bản lãnh ra, nên mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nên kiêu ngạo phải kiêu ngạo, rồi lại nói, Trần Tử Dụ anh không hề kém, dĩ nhiên, so với Minh Doãn nhà ta thì kém xa, anh dù gì cũng xuất thân tiến sĩ, trên đời này có mấy người xuất thân tiến sĩ? Đã rất lợi hại rồi, anh sợ cái gì chứ."

Trần Tử Dụ ngẩn người, nhìn Minh Doãn, Minh Doãn im lặng gật đầu. Trần Tử Dụ xoa xoa cằm, nhìn xà nhà, tự nhủ: "Đúng thế, ta cảm giác mình rất tốt."

Lâm Lan nhìn vẻ mặt vô sỉ kia thật muốn tạt cả đĩa thịt gà lên mặt hắn. Ba người chậm rãi dùng cơm trưa, xong xuôi cùng đi Bùi phủ. Bùi lão gia hôm nay rất bận rộn, ông là chủ khảo kinh thi lần này, vốn dĩ, việc này giao cho Minh Doãn làm, nhưng bởi vì Minh Tắc dự thi, Minh Doãn tránh tị hiềm nên việc này rơi xuống đầu Bùi lão gia. Nghe nói Bùi lão gia ở hậu hoa viên câu cá, Minh Doãn cùng Tử Dụ liền đi vào chào hỏi, Lâm Lan đi châm cứu cho Bùi phu nhân.

"Hơn mười ngày nay, đầu ta nhẹ rất nhiều, không bị choáng nữa." Bùi phu nhân xoa xoa huyệt vị, cười nói.


"Châm cứu có hiệu quả mau, có điều bệnh của phu nhân đã lâu, muốn trừ tận gốc cần chữa trị mấy đợt, hơn nữa phải giữ vững tâm trạng thoải mái, chú ý giữ gìn, ta đảm bảo sẽ không tái phát nữa."

Lâm Lan nhìn Bùi phu nhân hồi phục nhanh, trong lòng rất cao hứng.

"Nếu sớm gặp được cô, mẹ ta đã không phải chịu nhiều đau đớn." Bùi Chỉ Thiến cười nói.

Lâm Lan mỉm cười, nàng đã biết trước đây Hoa Thiếu đã từng chữa bệnh này cho Bùi phu nhân, Lâm Lan nói: "Thật ra y thuật của Hoa đại phu rất giỏi, có điều, ngài ấy là nam đại phu, lại trẻ tuổi, lại không có giao tình như chúng ta, có chút lời muốn khuyên lại không thể nói, có đôi khi bệnh là do tâm mà sinh ra."

Bùi Chỉ Thiến cười nói: "Cô nói cũng đúng."

Bùi phu nhân chỉ biết cười cười, bà nói với Lâm Lan: "Qua những lần nói chuyện với cô, trong lòng ta thoải mái rất nhiều, nhìn ra được những cái mới, người sống cả đời không dễ dàng, tội gì tự mình làm khổ mình, nếu cô không vội về, có thể xem giúp ta một người không?"

"Xem ai ạ? "

Lâm Lan ngạc nhiên nói. Bùi Chỉ Thiến ho hai tiếng: "Mẫu thân, như thế này, nữ nhi mang Lý phu nhân qua là được mà."

Ra khỏi phòng Bùi phu nhân, Bùi Chỉ Thiến mới nói: "Hôm qua cha ta đã đón người về."

Lâm Lan hiểu được chút ý, cẩn thận hỏi: "Mẹ cô gật đầu?"

Bùi Chỉ Thiến bĩu môi: "Mẹ ta không gật đầu, cha ta dám? Chỉ là không muốn vợ chồng cãi cọ thôi, người thì đã đón về, thoạt nhìn thì nhu hòa, có điều thời gian còn ít, là thật sự hiền lành hay không thì cần từ từ quan sát, nếu cô ta yên lặng giữ bổn phận, mọi người bình an vô sự không sao, nếu tâm cơ nặng, không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái."

Lâm Lan xem thường nói: "Vậy thì có cái gì mà phiền phức, nếu cô ta không nghe lời, không giữ bổn phận thì phải xử lý, chuyện này là chuyện nhỏ, mẹ của cô không xử lý được sao?"

Bùi Chỉ Thiến cười nói: "Chuyện gì từ miệng cô ra cũng thật là tốt đẹp, chẳng lẽ cô chưa từng gặp chuyện gì khó khăn phức tạp sao?"


Lâm Lan nháy mắt: "Đương nhiên là có, nhưng vấn đề là mình nhìn nhận sự việc ra sao, nếu cô ta yên phận thì mình cũng vui vẻ, bất kể là đấu với ai, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu ngươi phạm ta, đừng trách ta không khách khí, quét sạch sẽ, cho nên, trong lòng ta không có gì phiền muộn."

Bùi Chỉ Thiến thở dài nói: "Làm đối thủ của cô, đoán chừng rất thê thảm."

"Đó là đáng đời họ, ai bảo họ không có nhãn lực, thật ra thì ta tốt hơn khối người rồi đấy." Lâm Lan khoe khoang nói.

Bùi Chỉ Thiến bật cười, trò chuyện với Lâm Lan đã lâu, giờ mới phát hiện, nàng quả nhiên là người rất thú vị, chứa nhiều tư tưởng kỳ diệu, tính cách phóng khoáng, tâm tư trong sạch.

"Đang nói gì đấy? Vui vẻ như vậy? " Lý Minh Doãn cùng Trần Tử Dụ đi tới.

Bùi Chỉ Thiến vén áo thi lễ, cười hỏi: "Hai vị sao nhanh vậy đã trở lại?"

Trần Tử Dụ nói: "Lão gia đang câu cá, chê chúng ta om sòm quá, dọa cá chạy sạch, người liền đuổi cổ chúng ta ra."

Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn mây trắng trên trời. Bùi Chỉ Thiến cười cười, lòng dạ biết rõ, gia gia thích nhất hai người bọn họ tới, mỗi lần tới lại lôi kéo nói chuyện, chưa đủ một canh giờ thì chưa thả ra, đoán chừng hai người này lấy cớ chạy ra ngoài rồi. "Có điều, Bùi lão gia nói, tối nay mời chúng ta ăn cá."

Lý Minh Doãn nhàn nhã thả lời: "Đáng tiếc, nhà ta có việc, Tử Dụ, không thể làm gì khác hơn là để cậu ở lại một mình."

Trần Tử Dụ kinh ngạc nói: "Như vậy sao được, huynh đã đáp ứng Bùi lão gia rồi."

Lý Minh Doãn thở dài nói: "Ai, ta thật sự có chuyện, cậu cũng biết hôm nay đại ca ta có cuộc thi."

Nói rồi ôm quyền hướng Bùi Chỉ Thiến: "Thỉnh Bùi tiểu thư thay mặt hướng Bùi lão gia cáo lỗi một tiếng, ngày khác Minh Doãn tới cửa bồi tội."

Lâm Lan cười trộm, Minh Doãn đang tạo cơ hội cho Tử Dụ cùng Bùi Chỉ Thiến đây mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui