Chốc lát, sắc mặt Lâm Lan trắng bệch, mồ hôi rịn đầy trán, chân mày cau lại. Ngân Liễu kinh hoàng nói: "Nhị thiếu phu nhân, người làm sao thế?"
Lâm Lan rút cây châm trên ngực xuống, yếu ớt khoát khoát tay: "Không có chuyện gì, ta chỉ châm ngân châm tạm thời ngăn tâm mạch mình lại."
"Nhưng... nhị thiếu phu nhân, môi người cũng trắng bệch rồi..." Ngân Liễu lo lắng không dứt.
"Chỉ là tạm thời thôi, Ngân Liễu, mang chậu nước nóng tới đây, ta muốn rửa mặt."
Lâm Lan suy yếu vô lực mặc quần áo vào, dùng ngân châm che tâm mạch lại, để cho tâm mạch đập chậm vô lực, trước kia có đọc qua trong sách, giờ mới thực hành lần đầu, hạ thủ có hơi mất chính xác, quá tay một chút, may là chỉ có hai canh giờ. Bất kể suy đoán của mình có chính xác hay không, cẩn thận đề phòng là hơn hết, tuyệt đối không thể để cho mụ phù thủy bắt được nhược điểm của nàng.
Bên trong Triêu Huy đường, Hàn Thị cười híp mắt nói: "Lão thái thái xin cứ yên tâm, sắc mặt Nhược Nghiên lúc này đã hồng nhuận."
Đinh Nhược Nghiên một bộ dạng phục tùng yếu ớt, dịu dàng ngượng ngùng. Lão thái thái hiền hậu cười ấm áp: "Yên tâm, yên tâm, bất quá vẫn còn hơi gầy, nên cẩn thận điều dưỡng."
"Chuyện đó là phải làm, gọi đại phu kê đơn, chúng ta sẽ theo đó điều trị cho Nhược Nghiên, nhất định phải điều dưỡng cho trắng trắng mập mập, để cho bà thông gia không phải lo lắng, lần trước gặp còn nói ta." Hàn Thị cười nói.
Đinh Nhược Nghiên có chút lúng túng: "Gia mẫu xưa nay tính tình thẳng thắn, tuy nhiên không có lòng dạ gì,... kính xin mẹ bỏ qua cho."
Hàn Thị cười nói: "Tính tình bà thông gia ta còn không biết? Cũng là bộc tuệch thôi, rồi lại nói, bà thông gia xót thương con gái của mình có gì sai? Ta sao có thể để bụng, con bị bệnh mấy tháng, lòng ta cũng đau xót, hôm nay đã có chuyển biến tốt đẹp, lòng ta mới thả lỏng đôi phần."
Lão thái thái cười ha hả nói: "Đứa nhỏ Nhược Nghiên này, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, thật khiến người ta thương yêu."
Đang nói, bên ngoài nha hoàn nói: "Nhị thiếu phu nhân tới."
Nụ cười lão thái thái cứng đờ, khẩu khí lãnh đạm: "Bây giờ là giờ nào rồi."
Khương mama vội nói: "Cuối giờ Thân ạ."
"Nó suốt ngày bận rộn, không thấy bóng dáng đâu."
Lão thái thái có vẻ khó chịu nói, bà không tán thành việc Lâm Lan mở cửa tiệm thuốc, một nữ nhân, ngày ngày chạy ra bên ngoài, không phụng dưỡng cha mẹ chồng cho tốt, không hầu hạ trượng phu, còn ra cái gì.
Hàn Thị cười nói: "Tiệm thuốc của Lâm Lan đầu tháng ba khai trương, mấy ngày nay đúng là bận rộn."
Lão thái thái nghe được mấy chữ "tiệm thuốc của Lâm Lan" lại không vui, tiệm thuốc này sao lại thành của Lâm Lan? Không có Lý gia ủng hộ, nó có thể mở được tiệm thuốc này sao?
Đinh Nhược Nghiên ôn nhu nói: "Vẫn là đệ muội giỏi giang."
Lão thái thái hừ một tiếng: "Chuẩn mực đạo đức nữ nhân, hiếu kính cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con mới là đúng đắn, đâu ra cái kiểu như thế này?"
Lâm Lan thản nhiên đi đến, hành lễ xong xuôi, mỉm cưởi nói: "Con dâu tới Ninh Hòa đường trước, không nghĩ mẫu thân đã tới chỗ bà nội, liền vội vàng tới."
Hàn Thị quan tâm hỏi: "Chuyện cửa hàng đã ổn thỏa chưa?"
Lâm Lan lại thi lễ: "Đa tạ mẫu thân quan tâm, đã ổn thỏa cả, chuẩn bị ngày sáu tháng ba khai trương."
"Bận rộn đến mấy con cũng phải chú ý thân thể của mình, ta coi sắc mặt con không tốt lắm." Hàn Thị ân cần nói.
Lâm Lan mỉm cười: "Hôm nay hơi bận rộn chút."
"Con không cần phải đích thân làm mọi chuyện, an bài xong xuôi để cho hạ nhân làm, đừng làm bản thân mệt nhọc." Hàn Thị làm bộ quan tâm.
Lão thái thái nói: "Được rồi, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện."
Nha hoàn đem một cái đôn để cạnh đại thiếu phu nhân. Lâm Lan tạ ơn, ngồi xuống. Đinh Nhược Nghiên nhỏ giọng nói: "Sắc mặt của muội không tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lâm Lan cười ảm đạm: "Không có gì đáng ngại, nghỉ một lát là được."
"Đúng lúc hôm nay mời đại phu xem bệnh cho Nhược Nghiên, nghe Minh Doãn nói thân thể con cũng không được tốt lắm, mặc dù con là đại phu nhưng nghe ý kiến của đại phu khác cũng là một ý tốt, Xuân Hạnh, đi mời đại phu qua đây, để ông ta xem qua cho nhị thiếu phu nhân." Hàn Thị phân phó.
Đáy lòng Lâm Lan cười lạnh, quả nhiên bị nàng đoán trúng, mụ phù thủy nói rất hay, coi bệnh cho đại tẩu, thuận tiện nhìn qua nàng một chút. Nếu thật sự là như thế, đại phu xem bệnh cho đại tẩu đã sớm đi rồi, tại sao vẫn chờ ở đây nghe gọi vào? Rõ ràng là muốn mời đại phu tới vạch trần nàng lấy cớ thân thể khó chịu nên chưa muốn có thai. May mắn là nàng đã có chuẩn bị.
"Không cần làm phiền đâu ạ, con dâu vẫn uống thuốc đều đặn." Lâm Lan dịu dàng nói.
Lão thái thái thản nhiên nói: "Cô một mực uống thuốc, có điều là đã uống nhầm thuốc, vẫn nên gọi đại phu xem cho chính xác."
Lão thái thái vẫn một mực canh cánh trong lòng chuyện Lâm Lan uống thuốc tránh thai, có lúc bà từng nghĩ, mặc dù Lâm Lan xuất thân hèn mọn nhưng miệng lưỡi cũng lễ phép, biết hiếu thuận, bây giờ suy nghĩ lại, không đơn giản như vậy. Lâm Lan lơ đễnh, cười nhạt, xem ra lão thái thái rất có thành kiến với nàng. Chỉ chốc lát sau, Xuân Hạnh dẫn theo một vị đại phu đi vào, đó là một vị đại phu đã nhiều tuổi.
"Giang đại phu, ông xem giùm cho con dâu thứ của tôi." Hàn Thị chậm rãi nói.
Giang đại phu chắp tay, lấy ra gối kê tay bắt mạch, Xuân Hạnh tới mời nhị thiếu phu nhân qua bắt mạch. Lâm Lan không từ chối nữa, thoải mái đi tới, ngồi vào chỗ, đưa tay phải ra.
"Giang đại phu, làm phiền ông, thật ra thì bản thân ta cũng là đại phu." Lâm Lan đột nhiên nói một câu lạnh nhạt.
Giang đại phu kinh ngạc nhìn Lâm Lan một cái, bất giác cẩn thận. Bắt được mạch Lâm Lan, Giang đại phu chợt nhíu mày, một tay vuốt bộ râu dài, hai ngón tay đang chuẩn mạch như nặng hơn một chút.
"Ta đây mang bệnh từ trong bụng mẹ, cũng vì vậy mà đi bái sư học y."
Lâm Lan không nhanh không chậm nói: "Giang đại phu cảm thấy mạch của ta trơn nhẹ, lại trầm không?"
Giang đại phu liếc ghế phu nhân một cái, trong lòng một phen suy tính, đứng dậy nói: "Xem qua thấy mạch trống rộng vô lực, trống rỗng là vì tâm huyết chưa đầy, có ứ trệ, nếu lão phu chẩn không sai, bình thường hay bị chứng tức ngực khó chịu."
Lâm Lan mỉm cười nói: "Giang đại phu quả nhiên y thuật cao minh, chẩn không sai."
Hàn Thị có chút không tin: "Ta thấy thường ngày con bé rất ổn, sau lại có chuyện tâm huyết chưa đầy?"
Giang đại phu thầm thở dài một cái, vị phu nhân này thiệt là, con dâu là đại phu còn nói ông chẩn mạch xong báo là bình an, làm sao có thể qua mặt được? Vị thiếu phu nhân này hiển nhiên hiểu rất rõ chứng bệnh của mình, ông ta không muốn tự đập tấm biển của mình, cho nhiều tiền hơn nữa cũng không được. Tiếc nuối nói: "Sợ là từ trong thân thể, mặc dù trải qua điều trị tỉ mỉ nhưng vẫn còn có chút chưa đầy."
Lão thái thái vốn vẫn cho là Lâm Lan lừa gạt mọi người, không nghĩ tới Lâm Lan thật sự có bệnh, không khỏi lo lắng hỏi một câu: "Vậy... có ảnh hưởng mang thai không?"
Giang đại phu nói: "Trước mắt thì không thích hợp."
Thần sắc lão thái thái trầm xuống, hai chữ thất vọng viết rõ trên mặt.
Lâm Lan thấy thế, bất an nói: "Khiến bà nội, mẫu thân lo lắng, là con dâu không phải."
Hàn Thị hỏi tới: "Vậy có thể điều dưỡng hay không?"
Giang đại phu chần chờ, Lâm Lan vội nói: "Sư phụ con dâu năm xưa từng cho con dâu uống một đơn thuốc, con dâu vẫn dựa vào đơn đó điều dưỡng, mấy năm nay đã khá nhiều, mẫu thân không cần phải lo lắng."
Giang đại phu thầm thở phào nhẹ nhõm, loại bệnh tâm mạch này rất khó trị, ông ta không có gì nắm chắc, nếu vị thiếu phu nhân này đã có cách điều trị, ông ta cũng không cần khó xử rồi.
Hàn Thị vô cùng thất vọng, đánh giá Lâm Lan một hồi, thường ngày thấy nàng khí huyết đầy đủ, sắc mặt hồng nhuận, nào có nửa điểm bệnh hoạn, hôm nay thấy thì sắc mặt tái nhợt, Hàn Thị chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Hay là bởi vì quá cực nhọc nên khí huyết suy yếu?"
Giang đại phu vuốt râu, nói: "Hẳn là không phải, có điều nhị thiếu phu nhân có chứng bệnh này cũng không nên làm gì quá mệt nhọc."
Trong lúc nhất thời Hàn Thị cùng lão thái thái giật mình nhưng không nói gì, một lúc lâu, Hàn Thị nói: "Làm phiền Giang đại phu rồi, Xuân Hạnh, tiễn Giang đại phu."
Giang đại phu chắp tay thi lễ, lui xuống.
Lão thái thái thở dài nói: "Nếu thân thể cô khó chịu thì về sớm nghỉ ngơi, sau này cũng không cần tới thỉnh an."
Lâm Lan an ủi bà: "Bà nội không cần vì cháu dâu lo lắng, sư phụ cháu dâu đã nói, dựa theo phương thuốc sư phụ đưa cho điều trị một thời gian thì không còn gì đáng lo."
Lão thái thái nghe vậy, sắc mặt hơi nguôi giận: "Cô đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Lan lúc này mới thi lễ cáo lui. Sau khi Lâm Lan đi, lão thái thái thở dài nói: "Lúc trước ta đã nghĩ oan cho nó, bệnh này cũng không phải không thể trị, chỉ là nghĩ tạm thời Minh Doãn chưa thể có hài tử. Ai..."
Hàn Thị cũng làm bộ phụ họa: "Cũng thật là, lão gia vẫn mong đợi ôm cháu nội, đâu ngờ thân thể Lâm Lan lại không tốt, hôm nay lại mở tiệm thuốc, suốt ngày bận rộn bên ngoài, làm sao điều dưỡng cho thật tốt đây? Bản thân Minh Doãn lại thiếu người chăm sóc bên cạnh."
Khương mama nghe vậy liền hiểu ý chủ tử, phụ họa: "Đúng vậy ạ, nhị thiếu phu nhân muốn mở tiệm thuốc, khẳng định chẳng quan tâm nhị thiếu gia rồi, bên cạnh nhị thiếu gia không thể không có người được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...