Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

" a ma?!" Thiếu niên kia là người kinh ngạc nhất, hét lên.

Cái người này sao? nói cách khác chính là a nội* của hắn sao?.Nhìn mặt búng ra sữa thế kia, không không điều này không khoa học, mà vốn thế giới này khoa học nổi sao?, đương nhiên là không rồi.

* A nội: lấy từ a trong ' a ma ' nội trong ông bà

' nội ' nha.Không biết rõ lắm cách xưng hô cổ đại, bạn nào biết thì chỉ Mộc nha.

" vô lễ!" Tư Duệ Bình đánh một cú vào đầu của con trai mình, nghiêm giọng quát.

Tư Duệ Đông bị đánh đau mà nhăn mặt, hắn ta xoa xoa cái đầu của mình.Ánh mắt lộ rõ vẻ uất ức, lão già này vậy mà ra tay nặng như vậy, hắn ta cảm thấy trên đầu mình nhất định có một cục u rồi a.

" thật nghiêm nghị nha " Dương Tiểu Nguyên vẫn không bỏ được tính trêu chọc người khác, miền mình thấy vui là được.Đương nhiên Tư Duệ Bình biết là bản thân bị a ma chọc ghẹo, nhưng gã cũng không làm gì được chỉ biết thở dài.

" sao a ma lại đến đây vậy?" Tư Duệ Bình gương mặt không khỏi vui mừng nói.

" ta không được đến à?" y nhíu mày hỏi, làm cho Trưởng môn Thiên Kiếm lo lắng bản thân chọc giận y rồi.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của con trai, y phì cười nói " ta đùa thôi, thật dễ dụ ha ha "

Tư Duệ Bình chỉ đành thở dài, a ma của gã thật sự đùa dai quá đi.Bên đây Tư Duệ Đông nhìn phụ thân mình ngày thường rất uy nghiêm, chỉ có trước mặt mẫu thân mới ra dáng cột nhà coi nốc là cao nhất.


Nhưng hắn ta rất nghi ngờ người nhìn đẹp như thiên tiên kia thật sự là a nội của mình sao? không có khả năng lắm nha.Trong trí tưởng tượng của hắn ta, thì người mở đường cho giới Tu Chân và cũng được coi như lão tổ của người Tu Tiên thì phải oai hùng, phong phái lắm a.

Còn cái người này, chỉ cần hắn ta đụng một cái liền ngã nhìn ốm yếu thế kia mà.

" uống ăn miếng bánh cái đi " Dương Tiểu Nguyên tự nhiên ngồi xuống ghế, sau đó lại thuận tay mà cắn một miếng bánh uống một miếng nước trước bao nhiêu con mắt của người nhìn à cũng không nhiều lắm.

" Tiểu Ngọc Nhi đâu rồi " Y nhìn một vòng nãy giờ cũng không thấy con dâu tốt nhà mình, trong lòng tò mò nàng đang ở đâu.

" nàng ấy..." Tư Duệ Bình rủ mắt buồn rầu nói không nên lời.

" mẫu thân nàng...sinh bệnh...đến cả Dược sư cũng không có cách " Tư Duệ Bình giọng nói cũng trầm xuống, bầu không khí liền căng thẳng đi.

Dương Tiểu Nguyên chính là nhìn không quen, hay nói dễ nghe là chướng mắt, liền đứng dậy nói" dẫn a ma đến chỗ Tiểu Ngọc Nhi "

Nghe đến đây, Tư Duệ Bình mâu quang sáng lên gã quên mất a ma mình chính là thiên tài trong y học.Các đan dược bây giờ cũng là dựa trên nguyên lí của y để lại mà điều phối, cũng như có những công thức là do y ghi vào một quyển sách truyền lại cho hậu bối.

Dương Tiểu Nguyên được dẫn đi xuyên qua các dãy hành lang trong đỉnh Thiên Môn, chính là nơi tông chủ ở, đi sâu vào một viện tử trang trí đơn giản lấy cây trúc chủ đạo cùng ít cây cỏ khác trang trí cho viện.

" a ma đó sao...khụ khụ " Trịnh Châu Ngọc mặt mày nhợt nhạt, nhận thấy có người đến nàng mở mắt ra nhìn liền kinh ngạc.

" đừng nói để ta xem " Dương Tiểu Nguyên quan sát Trịnh Châu Ngọc một lượt, rồi bắt mạch hơi nhíu mày.

" bị ma khí xâm nhập, Tiểu Ngọc Nhi có từng giao chiến với ma vật sao?" Dương Tiểu Nguyên hỏi.

" đúng là như vậy, hơn ba tháng trước mẫu thân trên đường thì quê nhà ở Đại Hán trở về tông môn thì bị ma vật tập kích bị thương " Tư Duệ Bình nhíu mày nói.

" bị ma khí xâm nhập, dược sư cũng không ai chữa trị được " Tư Duệ Bình buồn bực nói.

" ma khí đang ăn mòn nguyên khí của con đấy " Dương Tiểu Nguyên nhìn Trịnh Châu Ngọc nói.

" nhưng chuyện này nhỏ thôi " Dương Tiểu Nguyên cười khẽ, ma khí cỏn con sao làm khó được y.

Tay nhẹ nhàng vung lên, một luồng ánh sáng xanh bao quanh lấy người của Trịnh Châu Ngọc.Ánh sáng bao bọc hết cả người của nàng, cơ thể nhẹ nhàng chìm vào nguồn năng lượng ấm áp đó.

Không bao lâu sau, từ cơ thể nàng một làn khói đen bay xa, bị Dương Tiểu Nguyên đánh một chưởng tan biến vào hư không. Sau đó y lấy ra một viên đan dược, cho Trịnh Châu Ngọc uống.

Một lúc sau sắc mặt của nàng cũng hồng hào lên, ma khí đã được giải tính mạng bảo toàn.


" tịnh dưỡng nữa là được rồi " Dương Tiểu Nguyên cười nói, đưa cho Tư Duệ Bình một lọ đan dược căn dặn vài thứ về sức khỏe của con dâu bảo bối nhà mình.

Y suy nghĩ một chút, vung tay lấy từ túi không gian ra một đóng đồ vật, nào là binh khí các loại, bù trú và đan dược, bí tich gì gì đó ném ra một góc sân cũng chứa kha khá cái viện rồi đó!.

" cho con đó, phòng trường hợp cần một lát nữa thì ta nhờ phụ thân con gia cố lại màn bảo hộ " Y xoa đầu Tư Duệ Bình nói, y ngại làm rào bảo vệ lắm a, rất mất sức y cũng đâu có nhiều linh lực bằng phu quân đâu, chàng ấy có nhiều kinh nghiệm!.

Cho dù thân là trưởng môn, Tư Duệ Bình bị xoa đầu đối xử như một đứa con nít vẫn không hề tức giận, ngoan ngoãn để y xoa đầu mình.

" a ma lần này đến gặp con phải chăng có chuyện gì?" Tư Duệ Bình hỏi khi y đã xoa đầu mình đủ, không phải gã chưa từng có ý định tìm y để chữa trị cho thê tử.Nhưng a ma gã hành tung quá bí ẩn, không thể tìm thấy người, lần này trở về nhất định có chuyện gì đó.

" ta chuyến này đi xa, con muốn gặp cũng khó " y vừa nói vừa chỉ lên trên bầu trời.

" ý của a ma là?"

" ba ngày trước, ta cùng phụ thân con nghe được lời của Thiên Đạo, bọn ta cần phải độ kiếp " Y thở dài.

Tu tiên không phải còn đường dễ dàng, cần có người tiên phong mở đường.Mà người đó chính là Tư Duệ Kỳ Vũ và Dương Tiểu Nguyên, đôi phu thê luôn đi liền như bóng với hình.

Chỉ là Tu Tiên chính là trái phép tắc, không đi theo lẽ tự nhiên, khi thăng cấp tắc có lôi kiếp đánh!.

Nếu không phải bắt đắt dĩ y cũng không muốn bản thân cùng phu quân mạo hiểm, nhưng thiên đạo đã nói hai người các y buộc phải phi thăng, mở ra một thế giới mới đó chính là thiên mệnh.

Lúc này ngoài trời Thiên Kiếm Môn mây đen kéo đến cuồn cuộn, hàng loạt xung kích do sóng năng lượng phát ra.Làm cho người Thiên Kiếm Môn hoang mang một trận.

Dương Tiểu Nguyên thở dài lại nữa rồi, hai người này xuất hiện có cần khoa trương vậy không?.

" không cần lo, là phụ thân con cùng bằng hữu của bọn ta mà thôi " y thở dài nói.


Chưa nói hết câu thì trạch viện của Tư Duệ Bình đã có một vật thể lạ bay xuống làm một cái lộ lớn trên mặt đất, bui bay mù mịt.Chờ đến khi tản ra bớt thì xuất hiện một nam nhân tóc đen, dung mạo tuấn mỹ khó nói, trên mặt hoa văn kì lạ.

" hai người lại đánh nhau nữa à?" Y bất đắt dĩ nói.

" Tiểu Nguyên Nguyên, em phải làm chủ cho ta, là hắn ức hiếp ta " Nam nhân vừa nghe giọng y liền bổ nhào tới, trên người cũng không có vết thương gì nghiêm trọng bất quá chỉ xước một chút, quần áo dính bụi.

" Long đại ca có chỗ nào bị thương đâu " Dương Tiểu Nguyên lắc đầu cười nhẹ nhàng phủi bụi trên người hắn rồi nói.

" huynh đi trêu chọc gì tướng công của đệ đấy?" Y thở dài hỏi, phu quân sẽ không tùy tiện đánh người đâu.

" ta.." Hắc Thiên Long chưa kịp nói đã bị người kéo ra quăn ra một bên.

" Hắc Thiên Long đây là phu lang của ta không phải ngươi, tránh xa y ra một chút " Tư Duệ Kỳ Vũ lạnh giọng nói.

" được rồi, được rồi hai người cũng có phải trẻ con đâu, tuổi cũng hàng trăm rồi mà cứ như con nít vậy " Y đỡ trán nói.

" vị này là ai vậy phụ thân " Tư Duệ Bình hành lê. với Tư Duệ Kỳ Vũ rồi hỏi.

" Con rồng đầu tiên trên Thiên Châu tên Hắc Thiên Long " Hắn liếc cũng không thèm mà phủi bụi trên người phu lang mình, như thể sợ bị Hắc Thiên Long làm bẩn người y.

" cái gì cơ?!" Toàn bộ người sốc toàn tập, bọn họ trong ngày đã nhận quá nhiều cú sốc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui