Dương Tiểu Nguyên chở về phòng, y bảo người hầu rời khỏi đây, không có chuyện gì đừng làm phiền y.
Sau khi cân phòng không còn ai nữa, y liền cuộn tròn người lại ngồi trên giường ôm mặt mà khóc.
Sự yếu đuối này y không muốn ai thấy cả, những lời nói đó y liền nhớ đến nổi ám ảnh kiếp trước của mình.
Vì sao lại như vậy? thật sự việc sanh con lại quan trọng như vậy sao?.
Y chỉ là dấu ấn song nhi có điểm mờ nhạt một chút thôi mà, đâu phải không sanh được đâu, chỉ khó sanh thôi.
Dương Tiểu Nguyên biết bản thân y đang tự an ủi mình, song nhi bình thường tỉ lệ sanh không thể so với nữ nhân, hơn nữa dấu ân song nhi lại mờ nhạt như vậy có thể cả đời này y cũng không thể có con của mình được.
Nổi uất ức khiến y không thể kìm nén được.
Nhìn thấy đứa trẻ ngủ ngon lành như vậy, trong lòng y cũng nhẹ nhõm, đôi tay nhỏ nhắn của bé con còn nắm lấy ngón tay y, khi ngủ còn mỉm cười nữa.
Càng tiếp cho Dương Tiểu Nguyên thêm động lực, cho dù không sanh được con đi nữa thì Yên nhi y sẽ xem là con ruột của mình.
Bên đây sảnh chính của Lí gia.
Lí Thi Hòa mặt hơi trầm xuống,giọng nói lạnh nhạt không còn có điểm vui vẻ như khi nãy.
" mọi người có ý gì?"
" Hòa nhi con sao vậy?" Trần thị nhạy cảm nhận ra nữ nhi mình rất không đúng? hình như có điểm tức giận.
" mẫu thân cùng đại tẩu đây là muốn thị uy với Tiểu Nguyên sao?" Lí thị không trả lời còn hỏi ngược lại, giọng nói của bà lạnh nhạt đi thêm vài phần.
" đúng vậy a, nếu không sợ sau này lại không xem người mẹ chồng là con ra gì đâu "
" hơn nữa đây cũng là ý ta muốn nói, một cái song nhi từ nông thôn thì có gì tốt, lại là dấu ấn ca nhi nhạt như vậy.
Ta đây còn muốn tìm phu lang khác cho A Vũ đâu " Trần thị rất không hiểu, bà tự cho mình là đúng nói.
" con có nói là muốn sao?" Lí thị nhíu mày nói, đứa con dâu này bà đã từ lâu xem như là con ruột mà đối đãi.
Hôm nay họ không hỏi ý kiến bà một tiếng, đã đánh phủ đầu như vậy lỡ thằng bé cho là bây giờ phú quý bà liền ghét bỏ y.
Chắc chắn là Tiểu Nguyên sẽ hiểu lầm bà, ai mà có thể chê bai một người vừa xinh đẹp vừa tốt tính như y chứ!.
" mọi người đừng tự tiên làm mà không hỏi ý con, sẽ không ai hiểu trong khoảng thời gian A Vũ đi tòng quân thằng bé đã vất vả cỡ nào đâu " Lí thị đanh thép nói.
" còn về chuyện nạp thiếp gì đó, thì nghĩ cũng đừng hòng.
Tư Duệ gia truyền thống chỉ một thê không thiếp.
Có phải mẫu thân cùng đại tẩu cũng muốn cho phu quân con nạp thêm thiếp không?" Bà thật sự thất vọng về hai người họ, chẳng ai muốn phu quân mình nạp thêm thiếp.
Bản thân lại phải vui vẻ mà chấp nhận san sẻ tình cảm như vậy cả.
! ! ! ! !
Đại Y Quán, Hoàng cung.
" lão đầu à, ông cũng thật sống dai đó.
Bị tổn thương nguyên khí nặng như vậy mà vẫn còn sống nổi à" Trung niên nam nhân, bắt mạch cho Tư Duệ Hàn miệng độc nói.
" lâu lắm mới gặp lại, mà ngươi lại nói lời độc như vậy.
Chúng ta cũng là bằng hữu nối khố với nhau đó" Tư Duệ Hàn cũng chẳng buồn phản ứng nói.
" hừ" Lâm Khâm hừ lạnh một tiếng nói.
Ngẫm nghĩ lại thời gian trôi qua quá nhanh, mới ngày nào hai người họ còn là thiếu niên cùng nhau trải qua những vui buồn, bây giờ đã có gia đình.
Con cái cũng đã thành gia lập thất cả rồi, thời gian quả thật rất đáng sợ.
" đây là nhờ con dâu của ta, nếu không chắc thân già này cũng về với tổ tiên sớm rồi" Tư Duệ Hàn thở dài nói, lúc trước vết thương để lại ở trận chiến kia đã làm ông gần như mất mạng.
Lại thêm thương tích khi ngã xuống núi đúng là muốn mạng mà.
May mắn là có Dương Tiểu Nguyên cứu ông ra khỏi tay tử thần.
" thật muốn biết con dâu ông như thế nào? làm cách nào mà có thể cứu được người bị thương nặng như vậy chứ?" Lâm Khâm xoa cầm nói.
" nàng là con của thế gia nào, ta phải thỉnh giáo một chút mới được" Ông rất tò mò về người con dâu này của lão bạn già.
" con dâu ta là song nhi, người nông thôn" Tư Duệ Hàn trừng mắt nhìn lão bạn của mình.
" nhưng Nguyên nhi rất giỏi " Nói câu này ông còn tự hào hơn nhi tử của mình giữ chức đại tướng quân nữa a.
Lâm Khâm nhìn bằng hữu của mình quen biết mấy chục năm, bây giờ lại lộ ra vẻ tự hào cùng kêu ngạo khó thấy.
Việc này càng làm ông tò mò hơn về con người tên là Nguyên nhi a.
Bên đây hai phụ tử Tư Duệ gia cũng đã xong việc, cũng nên trở về phủ Lí rồi.
Nhưng khi vừa bước chân vào thì nghe bên trong sảnh đường chính vang lên tiếng ồn ào.
Mọi chuyện càng phức tạp hơn khi mà hai người nghe được nội dung câu chuyện và không hiểu vì sao mà Dương gia cũng có mặc ở đó, chỉ trừ hai đứa nhỏ là không có mặc cùng Tiểu Nguyên.
" các người đây là chê thân phận của nhà bọn ta thấp kém sao?" mẹ Đường nói mà ôm ngực của minh.
Bà cùng phu quân đột nhiên lại được mời tới đây, hai người còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì khi vào đã nghe được đoạn đối thoại giữa Lí thị và Trần thị.
Hai người Trần thị và Doanh thị nhìn nhau kinh ngạc, họ không có mời người nhà Dương gia đến đây sao họ lại có thể biết được chuyện này chứ?.
Ở chỗ mọi người không nhìn thấy được, Lưu thị Lưu Hạ nhếch môi cười đắt ý.
Ai bảo là Dương Tiểu Nguyên dám đánh chủ ý lên phu quân của nàng chứ?.
Lớn lên như vậy xinh đẹp như hồ ly làm gì hả!?.
" bà thông gia, ý bọn ta không phải như vậy " Lí thị bối rối giải thích.
Cha Dương cũng lên tiếng, mặc dù ông tính cách có hơi lành tánh nhưng cũng không phải là người ngu ngốc để họ ức hiếp con ông thì được a.
" Tiểu Nguyên nhà ta không phải người khéo léo, nếu các ngài có không hài lòng thì hãy để bọn ta mang thằng bé về.
Dù sao có tay có chân cũng không chết đói được " Cha Dương đanh thép nói.
Cả nhà Lí thị đều kinh ngạc trợn tròn mắt lên"!!!"
Còi báo động trong lòng họ kêu inh ỏi.
" không được!" Nhất là Tư Duệ Kỳ Vũ nghe đến đây liền có điểm hơi hoảng, đó là phu lang hắn lại còn muốn đem đi đâu chứ hả.
Hắn trợn trắng mắt lên, sau đó liền ngã ra sau bất tỉnh tại chỗ.
Lúc này cả sảnh đường liền rơi vào hỗn loạn không thôi.
! ! ! !.
Mộc có lời muốn nói, ánh mắt khinh thường bà nhìn công chính " không phải chỉ là nghe cha mẹ vợ, đòi bắt thụ về thôi sao, vậy cũng xỉu".
Anh công này thật ' mỏng manh'.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...