Mặt trời cuối cùng cũng nhô lên, ánh sáng đã rọi xuống mặt đất.
Tư Duệ Kỳ Vũ vẫn châm chú nhìn Dương Tiểu Nguyên, cho đến khi những đường gân dần lui đi và biến mất.
Thân nhiệt của y cũng dần hạ xuống trở lại bình thường, thì đôi mâu quang đầy lo lắng mới ánh lên một chút vui mừng.
" tốt quá rồi " hắn không khỏi vui mừng mà ôm y chặt hơn, hốc mắt cũng lấp lánh nước.
Một đại nam nhân to lớn lại có dáng vẻ mít ướt của một đứa trẻ, thật là khó tin mà.
" khụ " y ho một cái từ từ mở mắt ra, đập vào mắt của Tiểu Nguyên là gương mặt mếu máo của phu quân nhà mình.
" nóng quá đi mất, đừng có ôm tránh xa ra một tí đi" điều đầu tiên y tỉnh lại, không phải là trấn an hắn, mà là chê hắn ôm y quá nóng nực.
Phản ứng này của y quá bình thường, đương nhiên rồi nóng thì nói nóng chứ sao bây giờ.
Không lẽ giống phim tám giờ tối kiếp trước của y, một cảnh sướt mướt cảm động à.
Y đâu có hâm đâu, nóng lắm đấy.
Nếu Tiểu Nguyên không bị biến dị thì cũng bị ôm đến chặt cho chết luôn.
Nhưng trong mắt của Tư Duệ Kỳ Vũ lại thành y chán ghét hắn, y đang giận dỗi với mình.
Rồi Kỳ Vũ lại suy diễn bảy bảy bốn mươi chín kiểu khác nữa, sao đó tự nghĩ tự sợ luôn.
" phu lang, em chê ta sao " Kỳ Vũ mếu máo nói.
"!.
" đám binh lính đi theo thật sự cạn ngôn, bọn họ cũng thật vui khi phu nhân không sao, quả thật là kỳ tích, nhưng tướng quân như vậy họ không quen nha.
" chàng nín đi, đại nam nhân mà còn mít ướt, khóc xấu chết đi được" y bỉu môi khinh bỉ nói.
"! " Kỳ tổn thương Vũ, bị phu lang chê liền muốn tử kỷ tới nơi rồi.
" phu quân ta muốn uống nước a " Y khàn khàn giọng nói.
Hắn liền tháo ống trúc nước bên hông cho y, nhẹ nhàng mà đút y uống.
" phù, may là không biến thành quái vật nha " y còn rất vô tâm mà nói.
" còn có tâm trạng nói đùa " hắn mắng yêu y một tiếng.
Sau bao nhiêu năm y vẫn như vậy không hề thay đổi.
" xì, ta nói cho chàng biết lần này còn đi nữa ta liền mặc kệ chàng luôn.
Ta còn đang suy nghĩ nếu chàng không trở về mình có nên tái giá không đây này " y vờ như là suy nghĩ nói.
"!!! " Kỳ Vũ nghe vậy liền hoang mang, hắn thấy hơi lo sợ rồi đấy.
Trong đầu vang vọng ' tái giá', y muốn tái giá bỏ hắn sao?.
" không định đi à, ở đây chờ để lũ quái vật kia tấn công sao?" y nhíu mày hơi hất cầm nói, tay dơ ra ý bảo hắn bế y lên.
Mặc dù Kỳ Vũ cảm thấy cũng có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn là hắn thích, bọn họ dù sao cũng là phu phu với nhau sợ cái gì chứ?.
" đại tẩu không sao chứ?" Tiểu Phong hốc mắt hồng hồng chạy lại hỏi y.
" đồ mít ướt, một cái hán tử mà khóc nhè, ta sẽ không gả Tiểu Hoa cho ngươi nữa đâu " y trêu chọc nói.
" đệ mới không có khóc" nghe tới đâu Tiểu Phong mạnh bạo mà lau nước mắt, càng khiến y buồn cười hơn.
" Tiểu Phong là đồ ngốc" Tiểu Hoa bên cạnh cũng bĩu môi nói.
Hai đứa nhỏ lại cãi nhau, mặc dù có thể nhìn ra là cá hai cảm mến đối phương nhưng có vẻ không nói chuyện hợp lắm, mỗi lần đều cãi nhau mãi thôi.
Mấy người khác thấy vậy liền an tâm, bọn họ nhanh chóng lên đường, đương nhiên Kỳ Vũ không dám tách ra khỏi y.
Liền ôm y lên ngựa, hắn cũng rất chu đáo mà trải một lớp bông mềm xuống dưới sau đó ôm lấy y.
Có lẽ Dương Tiểu Nguyên còn mệt, nên y đã tựa vào ngực hắn mà ngủ ngon lành.
Hoàn toàn không có dấu hiệu của biến dị.
" đại tẩu thật đẹp nha " một nam nhân có vẻ ngoài cũng tuấn tú, cưỡi ngựa đi ngang với Tư Duệ Kỳ Vũ nói.
" Mã Hồng Tuấn, nhấc lần đầu cũng như lần cuối nên cẩn thận đây là phu lang của ta " Hắn liếc nhìn nam nhân đang cưỡi ngựa bên cạnh mình.
" xì, sao đại ca hung dữ quá vậy, đệ đã làm gì phu lanh huynh đâu" Mã Hồng Tuấn hừ một cái lại còn đùa dai nói.
Vừa dứt lời, hắn liền bắn ánh mắt sắt lạnh về Hồng Tuấn, như thể còn nói một câu liền chém chết người họ Mã này vậy.
" đừng đùa nữa, tướng quân sẽ chém chết huynh đấy" một nam nhân khác đụng vào lưng Mã Hồng Tuấn nói.
" xì, nghe đệ đó Tiểu Xuyên "
Người vừa ngăn hành động ngu ngốc của Mã Hồng Tuấn có dáng vẻ thư sinh, ngũ quan cũng thanh tú.
Chỉ là tóc mái quá nhiều che hết cả trán người cũng không cao có chút thấp gầy.
Đây là đầu bếp của quân doanh bọn họ, gọi là Doanh Xuyên.
" không biết đệ có phải là nam nhân hay không mà nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy nữa" Mã Hồng Tuấn nói, gã luôn thắc mắc tại sao Doanh Xuyên lại nói năng nhỏ nhẹ như vậy, chẳng ra dáng hán tử gì cả.
" ha ha " Doanh Xuyên cười gượng nói, mắt lại lén lén liếc qua phía Hồng Tuấn.
" đệ như vậy sẽ không lấy được thê tử đâu " Gã lại cằn nhằn nữa.
Tất nhiên cũng phải thôi, ai bảo do gã coi Doanh Xuyên là đệ đệ ruột làm gì.
Nói ra thì Tiểu Xuyên hoàn cảnh cũng rất tội nghiệp, bảy năm trước chiến loạn nhà y chỉ có phụ mẫu già yếu.
Nên y phải tòng quân, cuối cùng hai năm sau đó phụ mẫu cũng vì bệnh qua đời y liền cô đơn một mình may mà có Mã Hồng Tuấn tính tình sảng khoái, chính nghĩa bảo bọc Doanh Xuyên, y mới sống được tới bây giờ.
Cũng nhờ có Mã Hồng Tuần y mới không ra chiến trường, chỉ làm đầu bếp doanh quân.
Nếu không e là mạng này cũng chẳng còn đâu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...