Cổ Đại Sơn Cư Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày








Thẩm Tam và Lý thị trước giờ đều không biết Tang La này miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.


Lý thị phản ứng rất nhanh, liền đứng trước mặt nam nhân nhà mình nhổ một miếng nước bọt mắng Tang La: "Miệng lưỡi lanh lợi lắm, phu thê chúng ta không bì được với ngươi! Nhưng đặt ở nhà người khác ai sẽ phân gia xong còn lo cơm ăn của tiểu bối, phân gia xong các ngươi phải tự lập, này còn có thể trách chúng ta sao? Chúng ta còn nên lo cho các ngươi sao?"


Tang La không nhận cái nồi này: "Lời này của thẩm, cũng phải xem phân gia như thế nào, không ruộng không đất, chỉ có một ngọn đồi chưa khai hoang, cháu có bản lĩnh thông thiên mới nuôi sống được ba miệng ăn ấy chứ? Thẩm nhìn khắp thôn xem, nhà ai phân gia như vậy, hai túi lương thực nhỏ, ý là cháu dẫn theo Tiểu An và A Ninh có thể ăn đủ no mua đủ đồ để trồng lương thực rồi thu hoạch sao?"

"Đúng vậy, chúng cháu là tiểu bối, thẩm muốn nói đồ dùng trong nhà đều là các người tích góp ra, không nợ chúng cháu không có phần của chúng cháu, ngoại trừ năm đó khi định cư quan phủ miễn phí chia cho hai đỉnh đồi có một cái vốn dĩ là của đại phòng, thẩm cái gì cũng không phân cháu cũng không nói, nhưng trái một câu ăn xin, phải một câu sói mắt trắng không phải là vô nghĩ sao? Cháu sắp chết đói, Tiểu An vì người tẩu tử là cháu này mà tìm đường sống, nửa đêm muốn xin đồ ăn, nhưng không phải cũng không xin được ngài mở cửa nhà sao?"

"Nếu như đã nhẫn tâm không quản sống chết của tiểu bối, vậy cũng đừng bày ra dáng vẻ của trưởng bối, một nhà phân thành hai nhà, sau này gặp mặt nói một hai câu, những lễ nghĩa cơ bản nên có vẫn phải có, mọi người nói xem đạo lý này có đúng hay không?"

Nàng nâng cao giọng nói của mình, câu cuối cùng trực tiếp hỏi hàng xóm hai bên, Thẩm Tam và Lý thị nhìn xung quanh, thấy mọi người đứng ở cửa nhà mình hoàn toàn đang xem kịch hay, chỉ trỏ chỉ về phía bọn họ, chụm đầu ghé tai nói với nhau.


Mặc dù Thẩm Tam không thể nghe rõ, nhưng cũng biết chắc chắn không phải lời hay.


Cơn tức của ông ta bị ở chặn trong cổ họng, tai ù ù, cơ hồ muốn phun ra một búng máu.


Trần bà tử nghe động tĩnh ra ngoài, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người, lão thái thái chịu đựng hai phu thê này đã mấy tháng, vẫn luôn nghĩ rằng đây là việc nhà của người khác, ngậm miệng không nói một lời.


Lúc này nghe nói Lý thị kia nói xin ăn rồi lại sói mắt trắng, cuối cùng cũng không kìm được nữa.



"Được rồi, Thẩm lão tam, hai nhà chúng ta năm đó chạy nạn tới đây, lại trở thành hàng xóm, lão bà tử ta coi như cậy mình nhiều tuổi, có một số chuyện đừng làm quá đáng quá, chuyện khác không nói, năm đó đại ca ngươi vì bảo hộ lương thực và nước của nhà các ngươi mà bị người đánh chết, nương Tiểu An cũng vì chịu không nổi đả kích nên mới chết, hai phu thê các ngươi có thể sống cũng là dựa vào sự bảo hộ của huynh trưởng, chuyện này các ngươi biết không?"

"Càng chưa kể năm đó ngươi đổi tên A Liệt để nó thay ngươi lên chiến trường, trong thôn có ai không biết.

"

"Cho nên, về chuyện chuyện liên quan đến Tiểu An và A Ninh… còn có chuyện của tức phụ A Liệt, phu thê hai ngươi trước khi hành động vẫn nên sờ lương tâm của chuyện mình, hỏi lương tâm của mình có chấp nhận được hay không, cũng nghĩ xem sau này nằm xuống đất, có dám gặp huynh tẩu và cháu của các ngươi không.

"

Sắc mặt Thẩm Tam và Lý thị, từ hồng sang đen, từ đen sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím! ! Đúng là quá thú vị.


Sắc mặt Thẩm Tam như một bảng pha màu, biến đến cuối cùng, sắc mặt thành màu gan heo.



Đứng trước mặt Tang La ông ta còn dám bày ra điệu bộ của trưởng bối, nhưng đối mặt với Trần lão thái thái năm đó cùng nhau chạy nạn, hiểu rõ chuyện nhà bọn họ, ông ta nói cái gì cũng không có lý, chỉ có thể phất ống tay áo, một tay kéo bà nương, một tay kéo nhi tử xoay người vào viện, rầm một tiếng đóng cửa viện lại.


Tang La bĩu môi, tâm trạng không hề bị tiếng đóng sầm cửa kia ảnh hưởng chút nào.


Ngược lại là Trần bà tử, nhìn thấy cửa viện Thẩm gia đóng cửa, vài bước đi tới trước mặt Tang La, kéo người vào trong viện của mình, ghét bỏ mà trợn mắt nhìn nàng.


"Ngươi có bị ngốc hay không, cho dù bọn họ làm những chuyện đó không có lý đến đâu, bối phận cũng có thể ép chết ngươi, ngươi làm ầm ĩ với bọn họ như vậy, không cần danh tiếng nữa sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận