Cổ Đại Sơn Cư Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày


Tang La không cảm thấy đây là điều đáng xấu hổ, vào thời đại người có thể sống sờ sờ mà chết đói chết khát, chuyện này bình thường hơn rất nhiều.


Kiếp trước nàng là trẻ mồ côi, tốt nghiệp đại học đi làm một năm liền vì bệnh tật mà vào bệnh viện, kiểm tra một hồi xong mới biết mạng sống của mình không còn bao lâu.


Nếu như nàng sinh ra trong một gia đình phú quý, có thể chi vài trăm vạn vào bệnh viện để chữa bệnh và duy trì, Tang La có lẽ có thể sống nhiều hơn mấy năm.


Nhưng nàng không có vài trăm vạn để chi, không chi trả nổi số tiền đó, dứt khoát cũng không chịu loại khổ này, vùi mình trên giường khóc hai ngày, sau khi suy nghĩ ba ngày, nàng nộp đơn từ chức, cầm số tiền kiếm được khi làm thêm thời đại học, mở quầy hàng và tiền lương một năm làm việc sau khi tốt nghiệp, học đủ các bài học ở trên mạng, lại đi thực địa vài nơi, cuối cùng tìm được một ngọn núi lớn mà mình thích, mua một căn nhà đổ nát từ lâu, vừa cải tạo vừa định cư ở trên núi.


Sống cuộc sống trước kia luôn khao khát và cũng chỉ dám khao khát.


Tang La sống ở trên núi năm năm, phần lớn thời gian đều chỉ có một mình nàng, có hàng xóm, nhưng họ ở hơi xa, hơn nữa đa số là người già ở lại, người trẻ tuổi và hài tử đều vào trong thành phố đi làm và học tập.


Cho nên cơ hội tiếp xúc với hài tử của Tang La thật sự không nhiều.


Lúc này nhìn hai tiểu đậu đinh huynh muội thân thiết, chăm sóc lẫn nhau, chỉ cảm thấy ấm cúng không thôi.



Sống ở trong núi có gì không tốt, so với kiếp trước vài năm cuối đời nàng phải trải qua cuộc sống đau đớn trên giường bệnh, ít nhất thân thể của nàng bây giờ chỉ cần chăm một đoạn thời gian là coi như khoẻ mạnh, còn có hai hài tử đồng hành.


Nghèo cũng không có gì đáng sợ, có tay có chân có đầu óc, luôn có thể tìm được con đường kiếm tiền.


Tang La cảm thấy như vậy rất tốt, ông trời thật sự cho nàng một tạo hoá lớn.


Khi ba người uống no nước, sắc trời đã hơi sáng, Tang La cũng đã khôi phục khí lực, ít nhất đi lại trong phòng không đến nỗi trước mắt đen thui rồi ngất đi.


Nàng không hề chủ quan, nghỉ ngơi một lát, liền gọi hai tiểu hài tử đến giúp nàng làm việc, rửa nồi đất gánh nước suối, vo gạo nấu cháo.


Là cháo trắng thật sự, loại không độn thêm rau dại.


Khi Thẩm An và Thẩm Ninh nhìn thấy Tang La bốc một nắm gạo nhỏ từ túi vải đưa cho họ đi vo, cả hai đều sững sờ.



Hai hài tử ai cũng không động chân, đứng đực ở đó nhìn gạo trong nồi đất, lại nhìn Tang La.


Thẩm An mím môi: "Đại tẩu, ăn như thế này, số lương thực kia ăn được vài ngày là hết rồi.

"

Khuôn mặt đầy vẻ không tán thành.


Thẩm Ninh ở bên cạnh thấy ca ca nói chuyện, vội vàng gật đầu đồng ý, cái đầu nhỏ gật như gà mổ thóc, đôi mắt tròn tròn nhìn Tang La, không nói chuyện, nhưng cả mặt đều như muốn nói: Nhị ca nói đúng, đại tẩu tẩu mau lấy lại một ít đi.


Tang La thấy vậy vừa buồn cười vừa đau lòng, quyết định nói: "Cứ lấy từng này, đi vo gạo nấu cháo đi.

"

Nàng đưa ra quyết định cũng vô dụng, hai tiểu hài tử vẫn không nhúc nhích.


Tang La chỉ có thể giải thích: "Yên tâm, tẩu tử sẽ nghĩ được cách tìm ra lương thực, ta bảo đảm!"

Hai tiểu hài tử chỉ nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên sau vài tháng ở chung, lời đảm bảo này của Tang La không có sức thuyết phục.


Tang La thở dài: "Các ngươi xem, tẩu tử lần này suýt chút nữa đói chết, có đúng không? Nếu cứ ăn uống như vậy, không nói đến ta, thân thể hai đứa các ngươi cũng sẽ sụp đổ, nghe lời ta, đi vo chỗ gạo này rồi nấu nồi cháo, chúng ta ăn một bữa thật ngon, đợi có sức lực đại tẩu liền dẫn các ngươi đi tìm ăn, lương thực có tiết kiệm cũng không tiết kiệm mãi được.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận