Chưa có ai gọi Thẩm Hi là nương tử bao giờ, nên nàng không nghĩ tới người này đang gọi mình, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Nàng mới đi được một bước, chỉ thấy một bóng người xuất hiện trước mặt, may mắn nàng dừng kịp mới không đâm vào người ta.
Đường rộng thênh thang, cứ đi cạnh người ta làm cái gì? Thẩm Hi sốt ruột ngẩng đầu lên nói: “Ngươi mù à?...”, sau đó nàng kẹt, người nam nhân đứng trước mặt nàng sao trông giống Người mù vậy?
Người nam nhân kia thấy rõ bộ dạng của nàng, hiển nhiên cũng rất kích động, hắn chăm chú nhìn Thẩm Hi, một lúc lâu sau vẫn chưa thốt được lời nào.
Đay là Người mù?
Không phải không phải, Người mù mù mắt, hơn nữa hắn đã... Thẩm Hi nỗ lực nhớ lại bộ dáng của Người mù, cẩn thận nhìn lại người nam nhân này. Sau đó nàng khẳng định chắc chắn trừ chỗ con mắt ra, hắn giống Người mù như đúc!
Thẩm Hi đưa tay lên, che lên mắt người này, không được, tay che nhiều quá, nhìn không ra. Nàng cúi đầu, kéo góc áo lên định xé, nhưng vải rất bền, xé thế nào cũng không rách, nhìn qua thấy thanh kiếm hắn đang đeo bên hông, quyết đoán ra lệnh: “Ngươi đưa thanh kiếm ta mượn.”
Nam nhân kia vẫn nhìn chằm chằm nàng, mắt không chớp đã rút thanh kiếm ra đưa cho nàng. Thẩm Hi cầm lấy thanh kiếm, cắt xoạt lấy một mảnh vải, sau đó nàng trả lại thanh kiếm cho hắn, kiễng chân lên che lại đôi mắt của nam nhân, nước mắt tràn mi.
“Người mù, Người mù...”
Thẩm Hi nức nở, run tay vuốt ve khuôn mặt của nam nhân, nơi đó là độ ấm quen thuộc, xúc cảm như mọi lần...
Nam nhân nắm lấy tay Thẩm Hi, kéo nàng ôm vào lòng, kích động đến nghẹn giọng: “Ta, là ta đây.”
Người mù, đúng là Người mù thật, hắn nói hắn là Người mù!
Thẩm Hi vùi đầu vào lồng ngực quen thuộc, khóc lớn: “Người mù, ngươi đi đâu vậy? Ta cho là ngươi đã chết, bị những người kia giết chết. Người mù...”
Nam nhân ôm chặt lấy nàng, tựa như muốn ôm chặt nàng vào trong tâm khảm, giọng nói nghẹn ngào: “Ta cũng cho là ngươi đã chết, ta trở về tìm ngươi, trấn nhỏ không còn, nhà cũng mất...nương tử, nương tử...”
Thẩm Hi thoáng chốc nhớ lại ngôi nhà nhỏ ở Tây Cốc trấn, đêm đêm nàng nằm trong lòng người mù, cảnh tượng ấm áp rõ ràng như mới hôm qua vậy.
Đột nhiên, nàng đẩy Người mù ra, lau nước mắt, hỏi dồn dập: “Người mù, ngươi biết võ công đúng không?” Người mù thấy nàng lo lắng vạn phần, biết có chuyện xả ra, nắm chặt lấy tay Thẩm Hi, trầm giọng: “Biết”
Thẩm Hi lại hỏi: “Võ công của ngươi có cao không?”
Người mù trả lời: “Khá tốt”
Thẩm Hi nghe được lời này, nhẹ cả người, nàng vội nói: “Ngươi mau đi đi, mang con của chúng ta về.” Người mù bây giờ mới giật mình thật sự, kêu lên: “Con của chúng ta?”
Nghĩ đến Thẩm Hiệp bây giờ không biết đang ở đâu, có bị chịu khổ gì không, Thẩm Hi không khỏi nắm chặt tay, nàng nhanh chóng giải thích: “Lúc ngươi gặp chuyện không may ta đã mang thai nửa tháng, về sau sinh một bé trai.”
Vẻ mặt của Người mù vô cùng đặc sắc, tựa hồ khó tin, lại mờ mịt luống cuống, Thẩm Hi thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, vội véo hắn một cái, thấy hắn đã hồi hồn mới nói: “Con trai của chúng ta bị người ta mang đi, ta đang định đi tìm nó, ngươi đến đúng lúc quá, mau đuổi theo bọn họ đi, ta rất nhớ con...” Nói đến đây, nàng lại nghẹn ngào.
Trên mặt Người mù bỗng xuất hiện cảm xúc hung ác nghiêm nghị, hắn nắm chặt kiếm, hỏi: “Là ai mang con của chúng ta đi? Chúng đi hướng nào?”
Thẩm Hi mải lau nước mắt, không để ý đến vẻ bá đạo khí phách của hắn, nức nở: “Họ là người của Kiếm Thần sơn, bọn họ nói căn cốt của thằng bé rất tốt, muốn dẫn nó đi luyện võ.”
Người mù không khỏi buông nắm tay, khí thế trên người tan biến không còn, hắn lúng túng nhìn về phía Thẩm Hi, thấy nàng không để ý tới, vẫn đang lau nước mắt mà kể lể: “Thằng bé còn nhỏ như vậy, căn bản họ sẽ không chăn sóc nó được chu đáo, ta không muốn nó đi Kiếm Thần sơn, ta muốn mang nó về. Người mù, ngươi mau đuổi theo đi, có khi vẫn đuổi kịp.”
Người mù ôm nàng vào lòng, cúi xuống hôn lên khóe mắt nàng, an ủi: “Được, ta sẽ đi ngay.”
Thẩm Hi nghe Người mù bảo đảm, mới dừng khóc. Thấy hắn còn đang ôm nàng chưa chịu đi, không khỏi đẩy hắn ra, khiến Người mù bất ngờ bị xô một cái lảo đảo, Thẩm Hi vội vàng thúc giục: “Ngươi đi nhanh lên, chậm lát nữa sẽ không kịp mất. Bây giờ ta đang ở Thượng Ngư thôn, nếu ngươi mang được con trai về thì đi tới đó tìm ta.” Người mù bất đắc dĩ, gật đầu: “Được rồi, ta đi ngay.”
Hắn nói xong, phóng người nhảy lên ngọn cây, đi về hướng Thất Lí Phổ. Thẩm Hi bỗng nhớ ra một việc, đứng đằng xa gọi to: “Con trai chúng ta tên là Thẩm Hiệp!”
Thân hình của Người mù lảo đảo, suýt ngã từ trên ngọn cây xuống.
Đến khi Người mù đi xa Thẩm Hi mới hoàn hồn, nàng véo mạnh vào cánh tay, lẩm bẩm: “Người mù còn sống, không phải mình đang nằm mơ đó chứ?” Nàng hốt hoảng tập tễnh đi trở về làng, trên đường đi còn làm như mình đang nằm mộng đẹp, Người mù trong giấc mơ không chỉ sáng mắt mà còn nói được.
Nàng đi không được bao xa, đã thấy một cái xe ngựa chạy tới trước mặt, xa ngựa dừng lại, Phương tỉ từ trên xe thò người ra nhìn: “Nhị lang, ngươi dừng xe lại làm gì?”
Thẩm Hi nghe được giọng nói cộc lốc ngắn gọn của Trương nhị lang: “Tẩu tử, là Thẩm muội tử.” Phương tỉ đã nhìn thấy Thẩm Hi đang ngơ ngác đứng đó, đợi nàng đi tới gần xe ngựa, Phương tỉ kéo Thẩm Hi lên xe, mắng cho một tràng: “Thằng bé được người của Kiếm Thần sơn chọn đi, phải nhà khác người ta đã đốt pháo ăn mừng rồi, mỗi ngươi là ngớ ngẩn, làm như người ta cướp con đi rồi ấy, ngươi không nghĩ tới thằng bé được lên núi không tốt hơn suốt đời quanh quẩn ở cái làng chài nhỏ này sao? Ta biết ngươi thương con, nhưng dù sao cũng phải suy nghĩ cho thằng bé đúng không? Thẩm Hiệp có tương lai xán lạn phía trước, người làm mẹ như ngươi còn mong gì nữa? Cha mẹ như chúng ta không phải chỉ mong con có tiền đồ sao?”
Thẩm Hi nghe Phương tỉ lải nhải, hốt hoảng nói: “Phương tỉ, ngươi véo ta một cái, xem có phải ta đang nằm mơ hay không?” Phương tỉ liếc nàng, mắng tiếp: “Ngươi đúng là không bớt lo, mới sáng sớm ra đã điên khùng rồi.”
Thẩm Hi đột nhiên ngơ ngác nở nụ cười: “Không phải nằm mơ, quá tốt rồi. Không phải đang nằm mơ.” Phương tỉ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nghi ngờ hỏi: “Muội tử, ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại cười đến sởn tóc gáy thế?”
Thẩm Hi sờ sờ chỗ nãy véo đau, cười nói: “Phương tỉ, không phải ta đang nằm mơ đúng không? Lúc nãy ta thấy tướng công của ta, ta bảo hắn đi tìm con trai của chúng ta rồi, haha, hắn không chết, hắn tới tìm được ta rồi...” Phương tỉ đưa tay ra cầm chặt lấy tay Thẩm Hi, vén rèm xe lên nói với Trương nhị lang: “Nhị lang, đừng về nhà nữa, đánh xe lên chỗ Lưu bà đồng ở trấn trên đi, Thẩm nương tử chắc do buổi sáng đi đường một mình nên gặp phải cái gì rồi.”
Trương nhị lang ừ một tiếng, định đánh xe đi, Thẩm Hi vội nhô đầu ra ngăn cản: “Trương nhị ca, ta không sao, chúng ta mau về nhà đi, tướng công ta bảo cho ta về nhà đợi, hắn sẽ dẫn con trai về tới tìm ta.” Trương nhị lang liếc Phương tỉ, không biết làm sao bây giờ, Phương tỉ kéo Thẩm Hi vào trong thùng xe, vội hỏi: “Muội tử, ngươi nói xem ta tên là gì?”
Thẩm Hi nói: “Phương tỉ, ta thực sự không bị trúng tà mà, chúng ta mau đi về đi, đợi tướng công ta mang Thẩm Hiệp trở về, ngươi sẽ biết ta không nói dối.” Phương tỉ thấy nàng vẫn đang nói chuyện lưu loát, bèn bảo nhị lang: “Nhị lang, chúng ta đi về trước vậy.”
Mới về đến gần nhà, Thẩm Hi đã thấy Vương sư phụ đang đứng trước cổng, thấy nàng đi tới, ông vội đi lên trước đón, tự vả mình một cái, ngượng ngùng nói: “Thẩm phu nhân, việc này nên trách ta, ta cứ nghĩ ai cũng muốn đi Kiếm Thần sơn, không ngờ mẹ con Thẩm phu nhân là mẹ góa con côi sống nương tựa lẫn nhau, tất nhiên không muốn chia lìa. Lúc nãy Tam thúc công đã nói với ta rồi, ta biết ta sai, đến đây tạ lỗi với ngươi, ngươi muốn đánh muốn phạt tùy ý.”
Thẩm Hi vội nói: “Vương sư phụ, ta biết ông làm vậy là muốn tốt cho Thẩm Hiệp, ta không trách ông.” Người ở đây làm mọi cách, thậm chí táng gia bại sản để đưa con nhà mình lên Kiếm Thần sơn học võ, chỉ có nhà nàng là ngược đời, việc này không trách Vương sư phụ được, ông ấy thực sự lo nghĩ cho Thẩm Hiệp. Mọi người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà, Phương tỉ nói: “Vương sư phụ còn chưa ăn cơm sáng đúng không? Ta nấu cơm, chúng ta cùng nhau ăn.”
Vương sư phụ chắc không muốn ở cùng với các nữ nhân để tị hiềm nên từ chối rồi cáo từ. Phương tỉ nấu ít cháo, bưng tới cho Thẩm Hi vẫn đang ngồi đó cười ngây ngốc: “Mau tới ăn đi, tối qua ngươi không ăn gì, giờ chắc đói lắm rồi?”
Thẩm Hi nghe thấy chữ ‘đói’, như tỉnh cơn mê mà nhảy xuống giường, lẩm bẩm nói nhỏ, không biết nói cho Phương tỉ nghe hay nàng tự nói với mình: “Hắn thích ăn nhất sủi cảo ta làm, giờ ta đi làm ít sủi cảo đợi hắn về ăn.” Phương tỉ đuổi theo Thẩm Hi, hét lớn: “Còn làm sủi cảo gì nữa, ngươi nhìn mặt ngươi đi, bẩn như mặt mèo ấy, mau đi rửa mặt sạch sẽ đã, không thì cái mặt bẩn thỉu thế kia sao tướng công của ngươi vui được, đúng không?” Thẩm Hi nghe xong, lập tức múc nước rửa mặt rửa tay, lại chải tóc, búi lại gọn gàng, còn đi thay một bộ quần áo mới, sau đó mỉm cười hỏi Phương tỉ: “Ta thế này đã đủ xinh đẹp chưa?”
Phương tỉ mệt mỏi đỡ trán, thở dài một tiếng: “Rất xinh đẹp.”
Thẩm Hi căn bản chỉ hỏi cho có, không nghe được lời nào nữa, nàng cầm lấy cái gương đồng soi kĩ, thấy đã đủ xinh đẹp rồi mới hài lòng đặt gương xuống. Phương tỉ đứng cạnh hỏi: “Muội tử, tướng công của ngươi là người thế nào? Sao tự dưng hắn tìm được ngươi?”
Thẩm Hi không để ý, chỉ tự nói lầm bầm: “Hắn thích ăn sủi cảo, ta đi làm sủi cảo đây.” Nói xong, nàng như mộng du mà đi vào trong bếp. Phương tỉ nhìn theo, lẩm bẩm: “Xem ra Thẩm muội tử đúng là trúng tà thật rồi!”
Thẩm Hi ngâm mộc nhĩ, lại nhào bột, sau đó để bột sang một bên để ủ. Nàng lại băm tôm, xào hai quả trứng gà, cho thêm hành lá, dầu vừng vào trộn đều. Chờ đến khi nấm đã ngâm nở, rửa sạch sẽ, băm nhỏ rồi trộn với thịt tôm, làm nhân sủi cảo. tay Thẩm Hi bận rộn không ngừng, tâm trí đã bay trở lại ngôi nhà nhỏ nơi Tây Cốc trấn. Trong ngôi nhà đó Người mù yên lặng ngồi trên kháng, nàng thì bận rộn ở trong bếp nhào bột, nặn sủi cảo, lâu lâu còn hát lên mấy câu, hoặc là lẩm bẩm nói chuyện với Người mù, ỷ vào việc Người mù không nghe được mà cái gì cũng dám nói. Xem tình hình hôm nay thì Người mù không phải là người tàn tật, kia chẳng phải những lời nàng nói đều bị hắn nghe hết? Ngẫm lại sao tự dưng hắn lại khỏi hẳn mà không tàn tật nữa rồi? Hay là người nam nhân mà nàng gặp trên đường sáng nay chỉ là ảo giác, một người có vẻ bề ngoài y hệt như Người mù mà thôi?
Thẩm Hi miên man suy nghĩ, trong lòng suy nghĩ muôn phần, không thể tập trung được...
Gói xong sủi cảo, nấu cũng nấu xong rồi, Thẩm Hi để sủi cảo vào bát, bưng lên bàn, dọn hết bát đũa để sẵn, sau đó đi ra cửa, nhìn đăm đăm về phía con đường hướng ra trấn, nàng chờ mãi, đến khi qua buổi trưa, sủi cảo đã nguội hết vẫn chưa thấy bóng người nào.
Không lẽ sáng nay chỉ là nàng nằm mơ, hay là ảo tưởng thôi sao? Thực chất Người mù chưa từng tới đây, chỉ là nàng quá nóng lòng nên sinh ra ảo giác?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...