Hôm sau Thẩm Hi nhờ Phương tỉ buổi trưa gọi Thẩm Hiệp về ăn cơm cùng, nàng thì sáng sớm đi vào trấn làm hộ tạ.
Nói thật, Thẩm Hi không có ấn tượng tốt với Thất Lí Phổ, sau khi nàng trở lại Thượng Ngư thôn nàng đã không trở lại đây lần nào nữa, có gì muốn mua thì nhờ người mua hộ chứ nàng không ra khỏi làng chài. Lần này nàng tới không định mua cái gì nên đi thẳng đến nha môn, còn chưa đi tới cửa nha môn đã thấy Tiền Thanh Diệu với một tên người hầu đi từ trong nha môn ra, người hầu kia còn mang theo một cái hộp lớn. Thẩm Hi không muốn chào hỏi với tên ác bá kia, vội vàng trốn sang một bên, không ngờ tên Tiền Thanh Diệu kia rất tinh mắt, thấy có người né qua bèn quát lên: “Ai ở bên kia? Lăn ra đây cho gia!”
Thẩm Hi bất đắc dĩ đành đi ra, hành lễ với Tiền Thanh Diệu: “Thẩm thị gặp qua Tiền công tử.”
Tiền Thanh Diệu thấy là nàng, trách: “Thì ra là ngươi, ngươi nhìn thấy ta rồi còn trốn cái gì? Lần trước ta đã bỏ qua ngươi, chắc chắn sẽ không lại tìm ngươi nữa, về sau nhìn thấy ta không được trốn như thế, làm như ta là ác bá không bằng, người ta thấy rồi hiểu nhầm thì sao?”
Thẩm Hi vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại oán thầm: Ngươi cướp miếng ăn của người ta, đấy không phải du côn ác bá thì là cái gì?
Tiền Thanh Diệu nhìn kĩ Thẩm Hi, lại hỏi: “Ngươi giờ thân thể đã gọn gàng, sinh rồi sao? Con trai hay con gái?”
Thẩm Hi trả lời: “Con trai”
“Con trai tốt, một quả phụ như ngươi có con trai thì đỡ, cũng là tổ tiên nhà ngươi có linh, để cho ngươi có một đường hương khói.” Lời này làm Thẩm Hi ngạc nhiên, một ác bá mà còn biết nói mấy câu này?
Tiền Thanh Diệu lại cầm cây quạt chỉ chỉ cái hộp trong tay người hầu, nói: “Chuyện trước kia ngươi thông cảm, ta cũng là được người nhờ cậy nên mới làm vậy, hộp này là nhân sâm ta mới được người tặng, ngươi cầm đi, ăn hay bán đều được, coi như là ta bồi thường cho ngươi.” Người hầu nâng cái hộp lên đưa cho Thẩm Hi, nàng vội lùi về sau một bước, từ chối lia lịa: “Đa tạ Tiền công tử, lần trước nhờ ngài thủ hạ lưu tình hai mẹ con ta mới giữ được mạng, ta cảm tạ ngài còn không kịp, thứ này ta không thể nhận. Huống chi giờ ta còn có việc phải làm, mang cái hộp to như vậy không tiện lắm.”
Tiền Thanh Diệu chớp chớp mắt, trầm giọng: “Ngươi tới nha môn làm gì? Ngươi lại không bị kiện lần nữa.”
Thẩm Hi lắc đầu: “Không phải là việc kiện tụng, ta định nhập hộ tạ vào Thượng Ngư thôn nên hôm nay đến làm thủ tục.” “Ra là vậy”, Tiền Thanh Diệu nói với người hầu đang đứng cạnh: “Tiểu Thất, ngươi dẫn Thẩm thị đi xử lí chuyện này, nếu không không biết lũ khốn kia sẽ moi của nàng ta bao nhiêu tiền đây. Chờ xong việc rồi thì đưa hộp sâm này cho Thẩm thị.”
Thẩm Hi đang định từ chối, Tiền Thanh Diệu đã chắp tay sau lưng lắc cây quạt đi rồi.
Thấy Tiền Thanh Diệu đã đi xa, Tiểu Thất cười làm lành nói: “Thẩm nương tử, chuyện lúc trước ngươi đừng trách gia nhà ta, ngài ấy đúng là được nhờ mới làm như vậy. Gia nhà ta không phải người xấu, chỉ là việc giao nhận bạn bè không tốt lắm. Nhân sâm này rất đáng quý, giá tiền của nó còn hơn tiền lãi ngươi bán đậu phụ một năm đấy.”
Thẩm Hi vừa theo Tiểu Thất vào nha môn vừa trả lời: “Ta không trách hắn. Ta là một quả phụ thân cô thế cô, lại làm việc mua bán riêng biệt, tất khiến cho người ghen tị, may là gặp phải Tiền công tử chứ nếu phải ai hung ác, không chừng bây giờ ta đã xanh cỏ rồi.”
Tiểu Thất quen thuộc mà đi vào nha môn, khen ngợi Thẩm Hi: “Thẩm nương tử, nghe ngươi nói ta đã biết ngươi là người hiểu chuyện, không trách gia nhà ta khen ngươi thức thời. Không lừa ngươi, mấy chuyện nhỏ nhoi như hôm nay bình thường gia sẽ không để mắt tới, thế nhưng lại sai ta dẫn ngươi tới làm, có thể nhìn ra gia rất thưởng thức ngươi. Đến rồi, là chỗ này.” Tiểu Thất nói, đẩy ra một cánh cửa, dẫn Thẩm Hi đi vào.
Trong gian phòng bày biện từng dãy giá sách, trên mặt bàn từng cuốn sách, văn thư đặt chỉnh tề, có một người trẻ tuổi đang ngồi trước bàn viết chữ, thấy Tiểu Thất đi vào bèn vội vàng đứng lên chào hỏi: “Tiểu Thất ca, sao ngươi lại tới đây? Là Tiền công tử phân phó việc gì sao?”
Tiểu Thất ngồi xuống ghế, đặt cái hộp lên bàn, không khách khí mà cầm một chén trà lên uống một ngụm rồi mới lên tiếng: “Vị Thẩm nương tử này định làm hộ tạ, gia nhà ta đích thân phân phó để ngươi làm giúp.” Ngươi trẻ tuổi kia nói: “Việc này dễ thôi, làm gì nhọc Tiểu Thất ca phải đến một chuyến, phái người nói mppjt câu là được. Thẩm nương tử, hộ tạ của ngươi ở đâu, có mang đến không?”
Thẩm Hi vội lấy hộ tạ ra đưa cho người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi nhận lấy hộ tạ, lật ra nhìn nhìn, cầm bút định viết lên, Tiểu Thất lại dặn: “Tiểu tử kia, ngươi mới đến đây làm vài ngày, có biết thủ tục làm không đấy? Đây là lần đầu ngươi làm việc cho gia nhà ta, cần phải làm thật tốt vào.” Người trẻ tuổi kia nhìn lại hộ tạ của Thẩm Hi, hỏi: “Thẩm nương tử, hộ tạ của ngươi không phải ở vùng này đúng không?” Hắn đi tới trước mặt Tiểu Thất, nói: “Tiểu Thất ca, ngươi nhìn hộ tạ của nàng, nàng đến từ chỗ tên là Tây Cốc trấn, nơi này không thuộc phạm vi quản hạt của Thất Lí Phổ chúng ta đúng không?”
Tiểu Thất tiện tay cầm lấy hộ tạ, mắng hắn: “Ta liền biết tiểu tử ngươi làm không được, ngươi nhìn mà học. Ngươi quên chỗ Tây Cốc trấn kia hồi trước là một trong những thành trấn bị đồ à? Triều đình đã có lệnh người trong những thành trấn kia chỉ cần trốn được, khỏe mạnh, có hộ tạ là có thể nhập hộ tạ vào bất cứ chỗ nào trong Trung Nhạc sao? Ở đây chủ hộ là Giả Như Chân, Thẩm thị Tây là Thẩm nương tử ngươi đúng không?” Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó cẩn thận liếc Thẩm Hi, hỏi: “Thẩm nương tử, tướng công của ngươi là ai? Vị Giả Như Chân này sao?”
Thẩm Hi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng hắn đã không còn, vậy có cần viết lại tên hắn không?”
Tiểu Thất tựa hồ có vẻ giật mình, hắn trợn to mắt nhìn kĩ Thẩm Hi, thấy nàng hỏi mới vội vàng gật đầu lia lịa: “Viết chứ, à không, không cần viết...” Sau đó hắn đột nhiên nói với Thẩm Hi: “Thẩm nương tử, ta chợt nhớ có việc chưa làm, cần phải đi bẩm báo công tử một lát. Minh Sinh, ngươi làm hộ tạ cho Thẩm nương tử cẩn thận, nếu làm không xong, xem công tử nhà ta không lột da ngươi mới lạ.”
Thanh niên tên Minh Sinh kia vội vàng nói: “Tiểu Thất ca ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ làm tốt.” Hắn chưa nói xong, Tiểu Thất đã vội vã chạy ra ngoài.
Minh Sinh ngồi lại vào ghế, tiếp tục hỏi: “Thẩm nương tử, nhà ngươi có thêm con cái hay có ai đã mất không...?”
Đợi đến khi Minh Sinh làm xong hộ tạ cho Thẩm Hi Tiểu Thất vẫn chưa trở lại, nàng đành cầm lấy hộp nhân sâm đi ra, định đi về. Nàng đi ra nha môn chưa bao lâu, sau lưng đã vang lên tiếng vó ngựa, kèm theo tiếng gọi: “Thẩm nương tử, chờ một chút, chờ đã...”
Thẩm Hi thấy có người gọi nàng, vội đứng lại ngoái đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Thất thở hổn hển đánh xe ngựa tới. Hắn vội như vậy, không phải định lấy lại hộp nhân sâm đó chứ? Thôi thì cứ đưa lại cho hắn là hết chuyện, dù sao nàng không cần thứ này làm gì.
Tiểu Thất đuổi kịp nàng, thở phì phò mà nói: “Thẩm nương tử, công tử nhà ta phân phó để ta đưa ngươi về, ngươi mau lên xe đi.”
Tiền công tử kia phái người đến đưa nàng về? Việc này khiến Thẩm Hi có chút hoang mang. Nếu hắn nói bồi thường nàng, vậy tặng hộp nhân sâm kia đã đủ rồi, nhưng ân cần như vậy hình như không đúng lắm?
Tiểu Thất thấy Thẩm Hi chần chừ không lên xe, cuống cuồng nói: “Thẩm nương tử, ngươi xem như đáng thương ta đi, hạ nhân như ta không dễ làm, mau lên xe đi, công tử nhà ta phân phó nếu ngươi không chịu lên xe thì về nhất định ta sẽ bị phạt.” Hắn đã nói đến nước này, Thẩm Hi không từ chối nữa, leo lên xe. Tiểu Thất vung roi lên, nhanh chóng lái xe đi tới Thượng Ngư thôn.
Về đến nơi, Thẩm Hi xuống xe, Tiểu Thất đi tới nhét một xấp ngân phiếu vào tay nàng, Thẩm Hi ngơ ngác, vội vàng đưa lại cho hắn: “Ngươi làn gì thế? Đưa ngân phiếu cho ta làm gì?” Tiểu Thất cười nịnh: “Thẩm nương tử, đây là công tử nhà ta phân phó, nói là đưa cho ngươi để bồi thường tiền bán bí phương làm đậu phụ, bảo ngươi đại nhân có đại lượng, không chấp lỗi nhỏ này, đừng mang thù hắn.” Nói xong, thấy Thẩm Hi còn không chịu cầm, hắn vội chạy vào nhà đặt ngân phiếu lên bàn rồi chạy ù ra, nhảy lên xe chạy mất.
Thẩm Hi không biết Tiền Thanh Diệu muốn giở trò gì, đành phải đi vào nhặt ngân phiếu lên, đếm đếm, tổng cộng vừa vặn một vạn lượng bạc.
Nàng có bán đậu phụ cả đời cũng không được một góc số tiền này, số tiền mà Tiền Thanh Diệu bồi thường vượt quá mức nhiều lắm.
Tuy Thẩm Hi không tích cóp được bao nhiêu tiền nhưng nàng biết tiền tài bất nghĩa không thể động vào, huống chi là tiền của loại người như Tiền công tử. Nàng nhìn nhìn sắc trời, quyết định chưa vội mang tiền đi trả lại, chiếu cố con trai quan trọng hơn, mai hẵng mang tiền đi trả lại.
Hôm sau Thẩm Hi mặc quần áo tử tế cho Thẩm Hiệp, đang định đi lên trấn để trả tiền lại cho Tiền công tử, Vu đại tẩu trong làng tới tìm nàng, nhờ nàng cùng mình đi tới Khoan thành chọn ít đồ chuẩn bị việc kết hôn cho con trai nàng. Thẩm Hi chối mãi không được, đành giấu kĩ ngân phiếu, dắt Thẩm Hiệp sang nhà Phương tỉ nhờ nàng xem hộ, mình thì với Vu đại tẩu đi Khoan thành.
Đường đi Khoan thành khá xa, cả một ngày hai người toàn đi dạo chợ, Vu đại tẩu lại là người tỉ mỉ, chọn đồ rất cẩn thận, cứ dùng dằng như thế đến mấy ngày, qua hôm sau hai người mới trở lại Thượng Ngư thôn.
Mới đến trong thôn, Thẩm Hi đã đi tới nhà Phương tỉ đón con trai, nhà Phương tỉ đang ăn cơm, Thẩm Hi nhìn qua trên bàn không thấy Thẩm Hiệp, không khỏi ngẩn ra, nàng hỏi: “Phương tỉ, Thẩm Hiệp đâu rồi?”
Phương tỉ thấy Thẩm Hi trở lại, không khỏi ngẩn ngơ, nàng đặt bát xuông, liếc sang Trương đại lang, ngượng ngùng nói: “Muội tử ngươi đã về rồi à?”
Thẩm Hi thấy bộ dáng do dự của Phương tỉ, cho rằng Thẩm Hiệp đã xảy ra chuyện gì, nàng không khỏi kinh hãi, khuôn mặt trắng bệch, lảo đảo ngồi xuống ghế, che ngực nói: “Phương tỉ, Thẩm Hiệp... có chuyện gì rồi?”
Phương tỉ thấy bộ dáng của Thẩm Hi, biết nàng sợ hãi, vội an ủi: “Thẩm Hiệp không có việc gì, Vương sư phụ dẫn thằng bé đi Thất Lí Phổ, người của Kiếm Thần sơn chọn nó, định dẫn thằng bé đi lên núi tập võ. Vương sư phụ sợ ngươi làm trễ nải tiền đồ của nó nên bảo bọn ta giấu ngươi. Muội tử, Thẩm Hiệp thật sự không có việc gì, ngươi đừng là ta sợ...”
Lời nói chưa dứt, Thẩm Hi đã ngã xuống.
Lúc nàng tỉnh lại, đã thấy Vu đại tẩu với Phương tỉ đang ngồi ngoài phòng, không thấy Thẩm Hiệp đâu, nàng che mặt lại, nghĩ đến việc con trai phải xa mình đi tập võ, không khỏi đau lòng, nước mắt chảy dài.
Từ lúc sinh ra cho đến giờ Thẩm Hiệp chưa từng xa nàng, nếu như nó bị lạnh, bị đói, nhớ mẹ mà khóc thì làm sao được? Thằng bé còn nhỏ, ngay cả việc cầm thìa ăn cơm còn không làm tốt, chưa biết tự mặc quần áo, làm gì có ai chăm sóc? Chỉ sợ có người còn bắt nạt thằng bé, đánh nó mắng nó.
Không được, không thể được, nàng phải đi tìm con trai bảo bối, nàng không thể để nó chịu một chút khổ nào. Nghĩ rõ ràng, Thẩm Hi lặng lẽ xuống giường, mở ngăn tủ ra cầm hết ngân phiếu tiền bạc nhét vào lòng, quần áo xộc xệch mà chạy vội ra ngoài.
Thẩm Hi biết mọi người trong làng biết việc đứa trẻ trong làng được chọn lên Kiếm Thần sơn, đây là chuyện vinh quang, tất sẽ không để nàng đi tìm con trai nên nàng lặng lẽ chạy ra, không đánh động đến ai.
Nàng mong nhớ con trai, vừa đi vừa chạy, đến lúc trời tảng sáng đã đi được nửa quãng đường. Đang chạy, Thẩm Hi chợt thấy bóng người lóe trên ngọn cây, nhảy lên nhảy xuống mà hướng tới chỗ nàng đang đứng.
Thần tiên? Yêu quái? Hay là siêu nhân?
Thẩm Hi dừng bước, nhìn bóng người trên cây. Tốc độ của người đó rất nhanh, xẹt ngang qua chỗ nàng, mang lên một trận gió, chốc lát đã đi xa. Nàng nhớ mong con trai, không chú ý đến vị đại hiệp võ công siêu phàm đi ngang qua nữa, vội quay người tiếp tục chạy lên Thất Lí Phổ.
Nàng đi được một quãng, bỗng nghe thấy tiếng gọi nghi hoặc từ đằng sau: “Nương tử?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...