Trong thành một mảnh tối om, không đốt đèn lồng cũng không có bó đuốc, chỉ có thể nương chút ánh trăng mờ ảo mà nhìn thấy một mảnh đường phố trong thành cùng những ngôi nhà tối om.
Có hai người từ trong chỗ tối đi ra, đi trước dẫn đường cho hàng người, râu rậm đi đằng sau thấp giọng đe dọa: “Đi theo hai người kia, không ai được phép lên tiếng, ai dám làm ồn ta lập tức cho ăn một đao.” Hơn hai mươi người bị hắn dọa đến run rẩy, dè dặt đi đường, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Thẩm Hi là người cuối cùng đưa tiền, đi theo sau cùng, râu rậm đi sau nàng, nhưng hắn cao lớn, bước chân dài, đi lại mau nên đã vượt qua nàng, lúc đi ngang qua còn quát khẽ một tiếng: “Đi nhanh lên, nếu bị phát hiện là các ngươi mất đầu ngay!” Thẩm Hi không muốn đầu rời khỏi cổ, chỉ phải cố gắng bước nhanh hơn.
Nàng không dám liếc ngang liếc dọc, huống chi đêm hôm tối tăm cũng không thấy gì, đành nhìn theo đội ngũ mà cố bước. Đang đi, bỗng người đi đầu khẽ kêu một tiếng, râu rậm nhanh chóng chạy lên trên, Thẩm Hi ở sau lương chỉ thấy hắn ngoặt một cái, một túi đồ rơi khỏi người, nghe cạch một tiếng, nhưng bị tiếng dậm chân bình bịch che mất. Thẩm Hi cúi người nhặt lên, vừa sờ thấy nàng đãbiết trong túi toàn là bạc, mà nàng vừa dừng lại, đã bị chậm lại một khoảng xa.
Râu rậm xử lí xong chuyện ở phía trước, ngoái đầu nhìn lại thấy Thẩm Hi bị tụt lại phía sau, hắn hầm hầm quay lại, vừa đến đã định tát nàng một cái, nhưng sợ tiếng đánh vang bèn sửa thành véo, bấu mạnh lên mặt nàng một cái, cò hạ giọng mắng: “Muốn chết à? Cho ngươi nhanh lên ngươi càng chậm, thích đầu ười khỏi cổ phải không?”
Hắn là người luyện võ nên lực tay rất lớn, Thẩm Hi sờ sờ, mặt nàng vừa rát vừa nóng, sưng lên một mảnh. Bị người quát nạt nàng cũng bực, muốn lên tiếng nhưng ngẫm lại làm vậy rất nguy hiểm, hắn trở tay một cái là bóp chết nàng dễ như đè chết một con kiến, còn đứa con trong bụng nữa, phải nhẫn cho qua. Nàng bấm bụng chịu bực, đưa túi bạc qua cho hắn: “Đồ của ngươi bị rơi, ta nhặt lên giúp.” Nói xong nàng nhét túi bạc vào lòng râu rậm, không thèm nhìn hắn nữa, chạy nhanh lên phía trước.
Hắn nhìn túi bạc trong ngực, lại nhìn bóng lưng nàng, một lát sau mới bước nhanh theo sau.
Có lẽ bị kẹp trong khe núi nên tòa thành này cũng không lớn lắm, Thẩm Hi cảm thấy đoàn người đi không lâu đã đến cửa đông thành. Hai người đi trước dẫn đường đến cạnh cửa thành xong lại lẩn vào bóng đêm, một lát sau lấy ra một cái bình nhỏ, đi đến cạnh then cửa đổ chai đó lên cái then, rồi mới gỡ tờ niêm phong cổng ra, lặng lẽ đẩy cửa ra. Khe cửa khá nhỏ, chỉ đủ một người qua, hai người giục: “Mau đi ra” rồi nhanh tay kéo mấy người đằng trước ra ngoài.
Hơn hai mươi người nên không quá lâu, nháy mắt đã đến lượt Thẩm Hi, nàng mới định chui ra đã bị râu rậm kéo lại, vội vàng dặn khẽ: “Ngươi ra khỏi cổng thành rồi không được đi vội, nép vào chỗ bụi cây rậm rạp nào cạnh cửa thành đợi, đến khi nào trời sáng mới được đi ra.” Nàng chưa hiểu gì đã bị hắn đẩy ra, cánh cửa sau lưng nhanh chóng khép lại.
Những người đi trước Thẩm Hi đã chạy không thấy bóng dáng, chỉ có mỗi nàng đứng đơn độc dưới cổng thành âm u, nàng cũng muốn đi ngay nhưng nhớ tới lời dặn của râu rậm, lại nghe ra hắn rất vội vàng lại nghiêm túc nên lại chần chừ không dám cất bước. Hắn tuy véo nàng một cái nhưng nàng đã trả lại bạc nên không có cơ sở hại mình, lời hắn nói có lẽ tin được. Có vẻ râu rậm đang ám chỉ con đường phía trước có nguy hiểm nên không cho nàng đi ngay?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hi không khỏi giật mình, nàng nhanh chân chạy men theo tường thành hơn trăm mét, sau đó tìm một chỗ hơi trũng xuống mà nằm xuống trốn, sợ chỗ này không che nổi người, nàng còn định đào xuống một ít, nhưng có lẽ đất dưới chân tường thành đã được đầm qua nên rất cứng, nàng bới không nổi một tầng bụi nhỏ. Thẩm Hi đành phải nằm yên xuống, chậm lại nhịp hô hấp.
Không lâu sau, xa xa đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, ngắn ngủi, sau đó hết thải đều lắng xuống, màn đêm tĩnh mịch trở lại. Nghe thấy tiếng kêu, Thẩm Hi cũng biết được phía trước đã xảy ra chuyện, có lẽ những người đi trước nàng đã mất mạng. Nàng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào phương hướng của nhóm người kia, chỉ sợ có một nhóm người hung ác đến chỗ này lấy mạng nàng.
Bóng đêm dường như nuốt chửng mọi âm thanh, tất cả yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng bị sát khí dọa đến im bặt, thấp dần rồi lặng hẳn. Thẩm Hi nghe một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi tới gần chỗ nàng, không chỉ một người mà là một nhóm người!
Nàng sợ hãi đến tay chân run rẩy, trái tim đập bịch bịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay nàng đặt lên che kín miệng, sợ mình phát ra chỉ một âm thanh thôi bọn chúng cũng nghe được.
Gần, càng gần, tiếng bước chân đã mau đến cạnh chỗ nàng đang nằm...
Thẩm Hi nghẹn thở một lát, mới dám thở nhẹ ra một hơi ngắn, rồi chậm nhịp hô hấp lại, nàng không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám động đậy dù chỉ là nhích chân, chỉ sợ một tiếng động nhỏ thôi nhóm người kia cũng nghe được. May mắn là giờ phút này ánh trăng mờ dần, nhóm người kia lại không tra xét xung quanh một phen, nếu không chỉ sợ...
Giờ phút này Thẩm Hi đã sợ đến sắp hôn mê, tay chân cứng còng.
Mấy người kia yên lặng đi vào gần cổng thành, có một người giả tiếng chim cú kêu hai tiếng, cửa thành yên lặng mở ra, từng người lách mình đi vào, lập tức có một giọng nói từ trong truyền ra: “Hai mươi ba, đủ chưa?” Một giọng đáp lại: “Đủ rồi.” Giọng nói này Thẩm Hi đã nghe qua, là cái người râu rậm lúc nãy.
Sau đó, mọi thứ yên tĩnh.
Bên chân tường thành, Thẩm Hi biết mình vừa tránh được một kiếp cũng không dám vui mừng, giờ nàng đã hiểu chuyện “lén qua” chỉ là một hi vọng giả dối cho người chạy nạn, âm mưu làm tiền của bọn binh lính mà thôi. Thu của mỗi người 100 lượng bạc, trước tiên lấy bạc đi, sau đó để người phục sẵn giết người diệt khẩu, sợ tiết lộ ra ngoài gây bất lợi, cũng tránh cho việc bệnh dịch lây lan. Mà không giết người ở ngay trong thành, có lẽ là do sợ người bị hại phát ra âm thanh, hơn nữa thi thể để ở trong thành không dễ phi tang.
Thủ đoạn thật ác độc!
Có câu nói hỗn binh cái gì cũng dám làm, giờ nhìn lại không phải là nói suông, chả trách trong TV luôn có cảnh quân lính cổ đại nhiễu dân, giết người cũng không phải không có căn cứ.
Thẩm Hi nghĩ lại mà dựng tóc gáy, nếu không phải trùng hợp mình nhặt được bạc của râu rậm, lại trả lại cho hắn, có lẽ giờ nàng đã là một thi hai mạng người nằm đó rồi. Nàng biết giờ nguy hiểm đã qua, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nằm ngửa lên, mặt đất lạnh nàng không dám nằm nghiêng, sợ khí lạnh len vào bụng. Giờ phút căng thẳng đã qua, Thẩm Hi buông lỏng người, cả người nhũn ra không còn chút sức lực nào, nàng yên lặng nằm đó đợi đến lúc trời sắp sáng, chân trời chuyển màu mắt cá, thừa dịp bóng đêm đậm lại mà rón rén đứng dậy rời khỏi chân tường thành.
(Note: Khoảng 4-5 giờ sáng khi đó trăng mờ, mặt trời chưa mọc nên trời tối lại, dù đêm trước có là hôm rằm thì vào giờ đó trời cũng tối như mực, chứ k phải tgia viết nhầm)
Nàng cố đi thật nhanh, cảm thấy đã đủ xa, người ở trên tường thành không nhìn thấy mình mới dám dừng lại nghỉ một lát, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi nơi sát sinh này. Đi được hơn một dặm, Thẩm Hi phát hiện có một chỗ ven đường mặt đất rất mới, có vết đào qua nham nhở, nàng đến cạnh bới lên nhìn, quả nhiên dưới lớp đất đó có mấy vết máu đã sẫm lại. Nàng cố kìm lại cảm giác sợ hãi đến lạnh cả gáy, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Đi khỏi toàn biên thành đó, chỉ còn lại một con đường đi đến phía bờ biển, Thẩm Hi đi dọc theo con đường này, thấy có trấn nhỏ cũng không dám vào, nàng bị dọa sợ nên chỉ dám đi vòng qua một mảnh ruộng đồng, xa xa mà tránh đi thôn trấn.
Thẩm Hi cứ đi mãi, lo sợ thời thế loạn lạc nên có thôn làng cũng không dám đi vào mua đồ, đói thì gặm bánh bột, tối nghỉ giữa đồng trống hoặc dưới tàng cây, khí trời lạnh dần nhưng may là khi đi nàng có lấy hết áo bông của cả hai vợ chồng ra giấu bánh nên không phải chịu lạnh.
Vùng đồng không mông quạnh hoang vắng không một bóng người nhưng Thẩm Hi không chút sợ hãi, tính cả hai đời gộp lại nàng chưa thấy giữa người với người lại có thể tàn khốc đẫm máu như vậy. Nàng cảm giác như mình sắp mắc phải chứng sợ hãi đám đông, trong lòng nàng đã có phòng tuyến dựng lên, không thể tin tưởng ai, cũng không muốn tiếp xúc với người nào.
Chuyện xảy ra ở biên thành khiến nàng bị ám ảnh, dù nàng đã bình bình an an mà ra khỏi nơi đó nhưng giờ nghĩ lại vẫn rất day dứt, nàng quá lỗ mãng vội vàng khi tìm tới râu rậm, lúc đó sao nàng lại không nghĩ kĩ chứ? Dù là sợ ở đó lâu sẽ bị nhiễm bệnh dịch nhưng nếu liều lĩnh như vậy cũng không được. Thẩm Hi sờ bụng, quyết định về sau làm gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, suy trước tính sau rồi mới làm. Nàng luôn màn trời chiếu đất nên rất nhanh liền phát hiện mặt trăng dần dần tròn hơn, trời cũng quang dần, tết Trung thu sắp đến.
Kiếp trước nàng không ăn tết Trung thu, không thấy quan trọng lắm. Lúc cha mẹ còn ở, nàng chỉ mua mấy hộp bánh Trung thu biếu ông bà, sau đó ở bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên là qua. Đến lúc nàng quản lí công ti, có thêm một việc là tham dự tiệc tối, nói chuyện mấy câu với nhân viên, sau đó cùng Triệu Dịch ăn một bữa tối ánh nến lãng mạn trong nhà hàng rồi về. Sau khi li hôn với Triệu Dịch, Thẩm Hi không ăn tết Trung Thu nữa.
Khi đó cái gì cũng có, nàng lại không biết quý trọng, còn cho là tiến bộ với thời thượng mà không ăn tết Trung thu, giờ nằm giữa đồng hoang ngắm vầng trăng sáng vằng vặc giữa trời, Thẩm Hi nhớ nhà đến day dứt, nàng nhớ cha mẹ, nhớ lại xã hội hòa bình giàu có, thậm chí nàng nhớ đến mùi vị những chiếc bánh trung thu mà nàng chưa thèm ăn đến nửa cái... Mùi vị thật thơm ngọt khó quên!
Trên môi còn mang theo nụ cười ngọt ngào cùng hoài niệm, Thẩm Hi ngủ thiếp đi dưới bầu trời đầy sao.
Đi tiếp về phía đông bảy tám ngày, Thẩm Hi phát hiện cuộc sống người dân ở đây khá giả hơn phía tây. Trên đường từ phía tây sang đây nàng thấy thi thể người chết đói nơi hoang dã, cây cối bị róc sạch vỏ, nhưng dần đến phía đông thì ngoài đồng hoa màu vẫn tươi tốt, người ở đây ăn mặc quần áo tuy hơi cũ sờn nhưng vẫ khá tươm tất, hầu như không ai phải mặc áo vá.
Có lần Thẩm Hi đi qua một thôn trang có một đứa bé năm sáu tuổi đang đứng ăn bánh bao nhìn thấy nàng, có lẽ nó tưởng nàng là người ăn mày nên hào phóng đưa cho nàng phân nửa chiếc bán bao đang ăn dở, lại chạy ù vào trong nhà lấy ra cho nàng một quả lê vàng óng, đây là lần đầu nàng cảm nhận được sự ấm áp từ người xa lạ kể từ khi bắt đầu loạn thế, hơn nữa phần tình cảm còn bắt đầu từ đứa trẻ, niềm mơ ước bấy lâu của nàng.
Thẩm Hi nhận lấy bánh bao, cảm kích đến rơi lệ, nàng rất muốn sờ đầu đứa bé, hôn nhẹ lên má nó một cái, nhưng nhìn lại cả người nàng lấm lem bụi đất nên đành đứng yên mỉm cười cảm ơn nó, lại hỏi tên nó là gì, thôn này gọi là gì, quyết tâm sau này mình có năng lực, có duyên gặp lại sẽ báo đáp thằng bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...