Đến buổi chiều, theo tập tục ăn tết truyền thống, Thẩm Hi bắt đầu nhào bột làm sủi cảo.
Gói xong sủi cảo, Thẩm Hi thấy trời còn sớm, liền lấy một mâm sủi cảo mới làm đi đưa cho Quách thẩm, từ lúc nàng mới đến Quách thẩm đã chiếu cố nhà mình, thường thường đưa ít cải trắng hành tây gì đó, Thẩm Hi cũng không phải là người không biết điều, cũng thường xuyên bưng điểm tâm cùng thức ăn biếu nhà nàng.
Thật đúng dịp, trong nhà Quách thẩm đang tụ tập một đống nàng dâu thẩm tử nói chuyện phiếm, vừa thấy Thẩm Hi bưng sủi cảo vào, từng cái trắng mềm đáng yêu, không khỏi ngạc nhiên: “Thẩm gia nương tử, ngươi mang gì đến đấy, sủi cảo? Nhìn có vẻ hơi nhỏ”
“Các vị thím tẩu tử đều ở đây à? Đây là sủi cảo ta mới làm, luộc trong nước sôi, nấu chín là ăn được.” Các thẩm tử đại nương ở đây Thẩm Hi đều biết, chẳng qua không thân thiết như Quách thẩm.
Chu nương tử nhanh nhảu duỗi tay cầm lấy một cái, lập tức liền cầm hỏng sủi cảo, còn dính bột đầy tay, ngượng ngùng buông tay nói: “Vẫn chưa nấu à?”
Một phụ nhân bên cạnh được gọi là Lý thẩm cười nói: “Ai bảo ngươi thích chiếm tiểu tiện nghi đâu, đáng đời bị dính một tay.”
Chu nương tử cũng không giận, cười hì hì hỏi Thẩm Hi: “Thẩm gia nương tử, thứ này ăn kiểu gì?”
Thẩm Hi nói: “Cho nước vào nồi, đun sôi rồi thì cho sủi cảo vào nấu, khoảng một khắc chung (mười lăm phút), là vớt ra ăn được.”
Chu nương tử quay sang nói với Quách thẩm: “Quách thẩm, ngươi mau đi nấu đi, cho bọn ta nếm thử một ít, bọn ta còn chưa được ăn sủi cảo thế này bao giờ đâu.”
Nghe xong lời này Quách thẩm liền không cao hứng, đồ vật mỗi lần Thẩm Hi đưa cho nàng đều ăn rất ngon, nhà mình còn chưa đủ ăn đâu, sao có thể để cho người ngoài ăn được. Lão nhân gia nàng kiến thức rộng rãi, trải qua nhiều sóng gió rồi, lập tức bất động thanh sắc nói: “Hay là Thẩm gia nương tử nói cách làm cái này đi, nếu chúng ta biết làm, muốn ăn thì ngày ngày làm cũng được.”
Con dâu của Quách thẩm tất nhiên là theo bà bà, cũng theo bà bà nói: “Thẩm gia muội tử, sủi cảo này làm kiểu gì vậy, ngươi nói đi để ta chuẩn bị.”
Thẩm Hi lại không ngốc, nàng minh bạch chỗ quanh co vòng vòng này, lập tức cười nói: “Cách làm cũng không khác với sủi cảo hấp là mấy, chẳng qua lúc nấu thì luộc lên chứ không hấp thôi. Chỗ khác biệt, là bột làm bánh phải xay lại cẩn thận, rồi mới tỉ mỉ sàng lại.”
Quách thẩm nói: “Ai nha, thật là không khéo, cối đá nhà ta còn ở chỗ Thẩm nương tử đâu.”
Thẩm Hi cũng nói: “Đúng vậy, còn ở nhà ta, nhưng ta còn chưa dùng xong, định để buổi tối lại xay thêm chút bột nữa, Quách thẩm, mấy ngày sau ta hẵng đưa trả cho ngài sau.”
Quách thẩm còn chưa trả lời, Chu nương tử lại cười hì hì nói: “Cối xay sao, nhà ta có, đợi chút ta liền lấy sang đây. Sủi cảo hấp ta được ăn rồi, loại luộc này ta cũng chưa thấy bao giờ, ngươi nói bột này là bột gì đấy, cho vào luộc thế này có sợ bị vỡ không?”
Thẩm Hi giải thích nói: “Chỉ cần nấu vừa chín tới chứ không để lâu là không sao, không vỡ được.”
Con dâu Quách gia thừa dịp mọi người không chú ý, đang định bưng sủi cảo đi, đã nghe Chu nương tử nói: “Ồ, bọn ta chưa thấy qua sủi cảo nấu bao giờ, có học cũng chưa chắc làm được. Thím, nếu không bây giờ cứ nấu hết số sủi cảo này đi, cho chúng ta nếm thử rồi học?”
Mặt Quách thẩm lập tức đen sì, bất mãn liếc Chu nương tử một cái. Chu nương tử lại chỉ nhìn chằm chằm mâm sủi cảo trong tay con dâu Quách gia, không thèm để ý.
Con dâu Quách gia nhìn bà bà, tựa hồ đang hỏi nên làm cái gì bây giờ, Quách thẩm không vui nói: “Tức phụ, mâm sủi cảo này là tâm ý của Thẩm gia nương tử, ngươi mang đi xuống. Ngươi lại lấy chút bột mì tới, chúng ta cùng nhau làm một bữa sủi cảo luộc, khiến Thẩm nương tử dạy chúng ta làm như thế nào, về sau biết làm rồi, mọi người đều biết nấu, không cần lại phiền toái người khác.”
Nghe Quách thẩm nói, Chu nương tử mặt mày hớn hở: “Vậy ta đây đi lấy cối xay, hôm nay lần đầu trong đời được ăn sủi cảo nấu rồi.” Dứt lời, đã vén rèm cửa đi ra ngoài.
Quách gia đại tẩu rất khôn khéo, biết sủi cảo này là mọi người cùng nhau làm, nếu không để ra mấy cái cho mọi người nếm sẽ có người nói huyên thuyên. Nhưng nếu làm nhiều, để cho người ta ăn không đồ ăn nhà nàng thì lại thấy tiếc, đặc biệt là bột mì, bình thường còn chưa được ăn, chỉ khi nào đến dịp lễ tết mới mua một ít, tuyệt đối không thể lãng phí cho loại người kiểu Chu nương tử. Cho nên nàng cũng không lấy nhiều đồ lắm, chỉ múc một bát bột nhỏ, lại cầm non nửa củ cải trắng, hỏi Thẩm Hi: “Thẩm gia muội tử, mấy thứ này đủ chưa?” Thẩm Hi gật gật đầu nói: “Bớt đồ ăn lại một ít đi, không dùng đến nhiều như vậy.”
Nhà Chu nương tử cũng không xa nhà Quách thẩm là bao, rất nhanh đã mang cối xay trở lại, mấy người xay bột mì xong lại lấy sàng sàng mấy lần, bột mì sàng xong đã rất nhỏ và mịn.
Chu nương tử vốc bột mì lên nhìn nhìn, nói: “Thẩm nương tử đúng là thông minh, bột mịn như vậy, làm sủi cảo chắc chắn sẽ ăn ngon, đệ muội, lấy thêm chút bột đi, làm thêm một ít mọi người ăn đỡ thèm.”
Lời này đổi lấy một cái liếc mắt trắng dã của Quách thẩm, con dâu Quách gia tuy thuận miệng đáp một tiếng, nhưng lại trước sau không nhúc nhích. Chu nương tử mất mặt, nhưng nàng cũng không giận, vẫn cười tủm tỉm làm cùng mọi người.Năm sáu phụ nhân đồng thời làm việc, có nhào bột, có thái rau băm củ cải, chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong. Thẩm Hi nói: “Bột nhào xong rồi không cần để ý, để bột nghỉ một lát là được, như vậy bột sẽ dai hơn. Còn nhân, chắc không cần ta nói đi, mọi người đều làm qua rồi.”
Chu nương tử lại hỏi: “Thẩm nương tử, sủi cảo nhà ngươi cho nhân gì vậy?”
Thẩm Hi nhìn nàng một cái, lười nói nàng, chỉ là nhàn nhạt trả lời: “Dầu muối là chắc chắn cho vào, tốt nhất là thêm chút bột ngũ vị hương, hoa tiêu, dầu vừng gì đó, còn trứng gà tôm bóc vỏ thịt lợn linh tinh, có cái gì thì cho cái gì cũng được.”
Chu nương tử le lưỡi nói: “Ôi chao, sủi cảo làm thế này chắc chắn là ăn ngon, trong đó còn cho nhiều đồ như vậy, cái này chắc nhà ta không ăn nổi. Cứ cho là không có nhân đi, mỗi ngày đều ăn niều bột mì trắng như vậy, kia cũng ăn không nổi, ta lại không có nhân duyên tốt như Quách thẩm, ngồi không cũng được người ta đưa đồ tới cho.”
Thấy nàng ăn nói châm chọc, Quách thẩm vội vàng ngắt lời: “Thẩm gia nương tử, ngươi xem bột để như thế này được chưa?”
Thẩm Hi cũng nhân cơ hội này qua đi qua xem bột, cách xa Chu nương tử thần kinh kì lạ này ra.
Các phụ nhân đều đã biết làm sủi cảo hấp, sủi cảo nấu chỉ nhỏ hơn một chút thôi, trình tự làm đều giống nhau, rất nhanh, ba bốn mươi cái sủi cảo đã làm xong.
Đun sôi nước, sủi cảo cũng cho vào nồi, Thẩm Hi giúp căn thời gian, nhắc mọi người khi nào vớt sủi cảo là vừa, chờ sủi cảo nấu xong vớt ra, trời đã sẩm tối. Thẩm Hi lo lắng người mù, bèn cáo từ Quách thẩm: “Quách thẩm, muộn rồi, ta phải về nhà, tướng công nhà ta không biết ta ra ngoài, ta sợ hắn lo lắng.”
Quách thẩm tiễn nàng ra ngoài cửa, nhìn Thẩm Hi một thân một mình, thở dài một tiếng: “Ai, gả cho người như vậy, thật đúng là vất vả ngươi.”
Thẩm Hi không thích nghe người khác nói về người mù với khẩu khí thương hại, vì thế cười nhẹ: “Không vất vả, chẳng qua là nhiều thêm một miệng ăn thôi. Quách thẩm ngài trở về đi, chắc sủi cảo ăn được rồi.”
Quách thẩm nói: “Đợi chút ta khiến đại tẩu tử ngươi đưa chút hạt dưa kẹo mạch nha gì đó, nếu không buổi tối giao thừa cũng nhàm chán.”
Thẩm Hi từ chối: “Kẹo với hạt dưa linh tinh ta cũng mua không ít, không cần làm phiền đại tẩu tử.”
Hai người đứng ở cửa nói chuyện, thấy Chu nương tử bưng một mâm sủi cảo nóng hôi hổi bước nhỏ chạy vội đi ra. Thấy Thẩm Hi cùng Quách thẩm đứng ở ngoài cửa, hoang mang rối loạn chen ra, nói: “Đang lúc sủi cảo còn nóng ta mang chút đi cho Tiểu Bảo nhà ta nếm thử đi, để lạnh lại không ăn được.”
Chờ nàng chạy xa, Quách thẩm mới xì một tiếng, phỉ nhổ nói: “Chỉ biết chiếm tiện nghi lại keo kiệt, đi chỗ nào đều khiến người ta ghét, nếu không phải xem nàng là đồng tông, ta đã sớm không đi lại với nàng. Thẩm nương tử ngươi ngàn vạn cách xa nàng chút, loại người này một bụng ý nghĩ xấu, không chừng lại cắn ngươi một ngụm khi nào không biết.”
Rốt cuộc người ta là thân thích, còn Thẩm Hi là người ngoài cũng không tiện nói gì, Thẩm Hi chỉ cười cười, liền tạm biệt Quách thẩm, nhanh chóng về nhà.
Thẩm Hi đã sống hai đời, sớm biết giữa hàng xóm phải có qua có lại mới là đạo lí, keo kiệt, tham vặt sẽ không có người sẽ thiệt tình đối đãi. Có câu nói Bán anh em xa mua láng giềng gần, chính là đạo lí này, hàng xóm ở gần còn hơn anh em ở xa, có tối lửa tắt đèn gì cũng giúp đỡ được cho nhau, cho nên Thẩm Hi chưa bao giờ bủn xỉn với hàng xóm. Đến nỗi người như Chu nương tử theo lời Quách thẩm, Thẩm Hi cũng chướng mắt loại người này, chắc chắn sẽ không chủ động nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...