"Ồ, chào mẹ chồng tương lai, sao mẹ tôi mới về quê hương mà đã khóc rồi? Ảm đạm quá đi"
Trúc Ly nói trong tình trạng say xỉn.
"Con nói xằng nói bậy gì thế hả? Mẹ chồng nào ở đây chứ?"
"Ôi trời! Mẹ chứ ai, mẹ là mẹ chồng của con... Haha"
"Im ngay, con có biết mình nói gì không chứ? Con và Vĩ là anh em, con nên nhớ điều đó, đừng bao giờ nói về cái điều trái với luân thường đạo lí ấy với mẹ một lần nào nữa"
"Bà im đi, đừng có đứng ở đây mà lên mặt dạy đời tôi. Bà nghĩ bà là gì chứ? Mẹ ruột tôi ư! Tôi trịnh trọng tuyên bố với bà là mẹ tôi đã chết, chết vì nhường sự sống lại cho tôi, mẹ tôi là một người mẹ thiêng liêng, tuyệt vời. Còn bà, bà làm ơn xem lại bản thân mình đi, một người đàn bà chẳng ra gì, tham phú phụ bần. Mà bà có biết vì sao ba tôi lại đồng ý rước bà về đây không hả?"
"Con im đi, con say rồi"
"Bà mới nên im đi đấy, tôi nói cho bà biết, sở dĩ ba tôi làm như thế, vì lúc ấy mẹ tôi mới qua đời, ông ấy cảm thấy cô đơn trống vắng, nên mới tìm đến con đàn bà cuồng vọng như bà đấy. Bà nghĩ bà có đủ khả năng để thay thế bóng hình mẹ trong mắt ba tôi sao. Mà bà may mắn lọt vào mắt của ba tôi là vì bà là dân quê, nghèo nàn, rất giống với hoàn cảnh của mẹ tôi, ba tôi yêu mẹ là do sự giản dị, mộc mạc ở bề ngoài và cả cái tấm lòng thánh thiện. Và điều quan trọng là ông đã phát hiện ra một sai lầm lớn đó là bà, rất trái ngược với bề ngoài, một con đàn bà tham lam"
"Cô biết gì mà nói chứ! Ông ấy yêu tôi, ông ấy hạnh phúc khi ở bên tôi, và ông ấy chưa từng hối hận khi đã chọn tôi"
"Gì chứ? Haha...bà khờ thật hay giả vời vậy? Yêu bà, hạnh phúc sao? Thật buồn cười! Bà thử động não mà suy nghĩ xem, bấy lâu nay ông ấy có từng động đến bà không, từng chia sẻ với bà mọi chuyện về làm ăn, về nhân viên hay khách hàng gì không. Ông đã từng dắt tay bà đến những bữa tiệc sang trọng rồi giới thiệu đây là phu nhân của tôi hay chưa. Chưa, chưa từng. Việc đến bên bà chỉ là một quyết định sai lầm trong phút giây nông nỗi mà thôi. Bà thử quay lại Anh một cách đột xuất thử xem, không chừng giờ này ông ấy đang ân ái với một con đàn bà trẻ đẹp hơn bà gấp trăm, gấp nghìn lần đấy"
"Cô...cô nói dối"
Nước mắt bà rơi lã chã vì không kìm nỗi xúc động trước cái tin đối với bà là hết sức kinh khủng.
"Việc giữ bà cho đến ngày hôm nay là do ông ta đang lợi dụng bà, lợi dụng thằng con trai tài giỏi tồn tại những phẩm chất cần thiết để chống chọi với một thương trường lãnh khóc. Bà....hiểu chưa...haha"
Bà ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt xa xăm, vô hồn.
"À, mà chuyện của tôi và Vĩ bà cũng đừng ngu dại mà xen vào, lỡ một ngày nào đó, ba tôi chán ghét rồi đá bà ra ngoài, lúc đó bà vẫn còn cơ hội làm mẹ chồng tôi, thay vì làm mẹ theo nghĩa kia, bà...không đủ khả năng....haha"
Trúc Ly bước đi, bỏ lại một nỗi đau to lớn cho bà. Thì ra trước giờ là bà ảo tưởng, bà vẫn ngỡ là mình đã là một Hồ phu nhân cao quý, nhưng...không ngờ mọi chuyện lại như thế này, đúng là cuộc đời không như là mơ, cuộc đời không có gì là màu hồng toàn diện. Có lẽ, đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho bà, một sự trừng phạt thích đáng. Cuộc đời sao này của bà sẽ là sự nhẫn nhịn, chịu đựng, và vằn vặt với những lỗi lầm mà bà tạo ra. Giờ phút này đây, bà đã mất tất cả, một người chồng mà bà tôn sùng và gán ghép cho cái danh phận là người đàn ông tuyệt vời. Lòng tin tưởng, sự tôn trọng của con trai. Còn nữa, cả người chồng và đứa con gái bé bỏng trong quá khứ. Nếu bây giờ trên đường đời tấp nập, bà vô tình đụng phải nó, chắc bà cũng chẳng thể nhận ra, mà bà lấy cái tư cách gì mà đòi nhận con chứ? Lấy cái danh phận là người mang nặng đẻ đau sao? Điều đó chỉ làm cho nó căm thù bà nhiều hơn thế. Giờ phút này đây, bà không còn gì cả, thứ bà còn hiện giờ, có phải chăng chỉ là cái xác người khô khan, một quả tim biết đập, những nhịp đập yếu ớt, mỏng manh.
Phía trên cầu thang, có một người đứng đấy, có một người chứng kiến mọi chuyện. Một giọt nước mắt rơi, có phải chăng là giọt nước mắt của sự xót xa.
"Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao bà lại phải đày đọa mình để trở ra thế này chứ? Phải chi lúc ấy bà không tham lam, không ích kỉ thì giờ đây mọi chuyện cũng không trở nên tồi tệ thế này rồi. Đó là do bà tự làm tự chịu, là quả báo mà bà phải gánh. Còn ông, Hồ Uy Dũng, thì ra trước giờ mọi chuyện ông làm với tôi đều là lợi dụng, ông cứ đợi đó đi, không biết ai sẽ bị đá ra ngoài trước. Hồ Uy Dũng, Hồ Trúc Ly, ba con ông cứ từ từ mà xem kịch hay đi"
Nói rồi, anh cười, một cái cười ma mảnh, hết sức nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...