Cô Con Gái Quốc Dân Ba Tuổi Rưỡi


Lần đầu tiên Phó Oánh Ngọc gặp một cô bé chủ động làm thân với mình, đồng thời cô bé còn cảm thấy cô là một người tốt.

“Bởi vì ngoại hình của chị rất xinh đẹp ạ!” Cố Tuế Tuế không hề do dự nói.

“Tuế Tuế, xét thấy em nói chuyện rất dễ nghe nên hôm nay chị dạy cho em một đạo lý trong cuộc sống nhé.

” Phó Oánh Ngọc nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt và nói tiếp: “Không nên tùy tiện tin tưởng người khác, nhất là những anh trai và chị gái có ngoại hình càng xinh đẹp thì càng biết lừa gạt người khác.

”Cố Tuế Tuế có tích cách thích cái đẹp trợn tròn hai mắt, hỏi ngược lại: “Chị gái xinh đẹp, chị cũng là một trong số đó sao?”Phó Oánh Ngọc cũng không muốn lừa gạt trẻ con nên cô nói: “Đúng thế, cho nên em không nên dễ dàng tin lời chị.


” Gặp người thì nói tiếng người, gặp ma thì nói tiếng ma, không biết nói chuyện thì bớt nói lại, đây là quy tắc sinh tồn cơ bản ở trong giới giải trí.

Cái đầu nhỏ vừa mới hiểu chuyện của Cố Tuế Tuế xoay mòng mòng, bỗng chốc tỉnh ngộ, nói với vẻ mặt thành thật: “Vậy sau này khi em lớn lên em cũng muốn làm một chị gái lừa gạt người khác.

”Thực ra có thể lừa gạt người khác hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô bé muốn trở nên càng xinh đẹp hơn.

Phó Oánh Ngọc: “…” Điểm mấu chốt trong câu nói vừa rồi của cô là điều này sao?Quả nhiên vẫn là cô đã quá đề cao trí thông minh của một đứa bé ba tuổi rồi.

Vừa rồi cô bé mít ướt này có thể nhìn ra bản chất của Kỷ Mẫn chắc chắn là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.


Giống như lúc trước cô đã từng cho Cố Tuế Tuế vài viên kẹo thì đã được cô bé cho rằng cô là người tốt.

Thử hỏi xem một cô bé ngây thơ đơn thuần như vậy thì cô nói những câu nói ẩn ý như vậy thì làm sao mà cô bé hiểu được chứ?Phó Oánh Ngọc yếu ớt thở dài một hơi, xoa xoa đầu cô bé rồi nói: “Tuế Tuế, sau này em đừng gọi chị là chị gái xinh đẹp nữa, gọi chị là chị Phó đi.

”Cô đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn để cho một đứa bé ba tuổi chạy theo gọi là chị gái xinh đẹp thì không được hay lắm.

Cô bé Cố Tuế Tuế tương đối dễ làm thân, không hề sợ người lạ, dứt khoát gọi một tiếng ngọt ngào: “Chị Phó!”Phó Oánh Ngọc “ừ” một tiếng, dù thái độ không mấy thân thiết nhưng mà vẻ mặt mỉm cười: “Sau này đi theo chị Phó sẽ có kẹo ăn.

”Những chỗ khác thì không dám nói nhưng mà ít ra thì ở trong đoàn làm phim này cô có thể bảo vệ cô bé.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận