Hạ Uyên ý vị thâm trường mà cười một chút nói: "Tôi là ai? Cậu không đoán ra được tôi là ai sao? Tiểu tử bên cạnh kia hiển nhiên là thông minh hơn cậu, lập tức đoán được rồi.
" Ông chỉ vào chính mình nói với Hình Chu nói, "Tôi đây không ngại tự giới thiệu một chút vậy, tôi là Hạ Uyên, ba của Hạ Kinh Chước, cũng coi như là lão tiền bối của các cậu.
" Ông nhìn những đồng nghiệp vây quanh nói, "Tôi tới đây tìm các cậu, chính là muốn hỏi các cậu một chút, có phải các cậu bôi nhọ con trai của tôi hay không?"
Hình Chu vừa nghe đến chuyện liên quan tới Hạ Kinh Chước liền bắt đầu khẩn trương, căn bản không nói nên lời để trả lời, Trần Phong vốn tưởng rằng việc này đã kết thúc, không dự đoán được quan hệ cha con bọn họ tựa hồ không tốt lắm nhưng ba của Hạ Kinh Chước cư nhiên sẽ đến tìm bọn họ, hấp tấp mà nói câu: "Hạ lão tiên sinh, chuyện này cũng không phải là chúng tôi quyết định, là chủ nhiệm Lý cùng Dư phó tổng an bài, ngài có bất kỳ vấn đề gì vẫn nên đi tìm bọn họ nói đi.
"
Hạ Uyên lạnh lùng mà nhìn Trần Phong nói: "Người trẻ tuổi này, cậu yên tâm, tôi đương nhiên phải đi tìm lão Lý cùng Dư Sơn, nhưng trước đó tôi phải nói cho các cậu tỉnh ngộ, đừng tưởng rằng làm chuyện xấu nhất thời không bị người ta bắt được liền vĩnh viễn an toàn, con trai của tôi tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, người bôi nhọ nó, một ngày khi chân tướng rõ ràng sẽ phải cuốn gói cút khỏi An Bình.
" Ông gằn từng chữ một mà cường điệu, "Tôi lấy thân phận từng là giáo viên cơ trưởng để đảm bảo.
"
Trần Phong giật mình, đứng ở kia không thể tưởng tượng được mà nhìn Hạ Uyên, cuối cùng ông nhìn hắn ta một cái, vỗ vỗ bả vai Hình Chu, nhấc chân rời khỏi chỗ này, phương hướng thẳng đến văn phòng chủ nhiệm Lý.
Trần Phong hoàn toàn luống cuống, hắn ta nhìn về phía Lâm Đống, Lâm Đống đứng ở trong đám người nhìn một màn này, cuối cùng ánh mắt ngưng trọng, mặt lộ ra vẻ suy tư.
Trong văn phòng, chủ nhiệm Lý đang muốn đi ra thì cửa liền mở, ông ta bị hoảng sợ, thấy Hạ Uyên tiến vào liền vỗ vỗ bộ ngực nói: "Ông tới sao không gõ cửa, làm tôi sợ nhảy dựng.
"
Hạ Uyên nhàn nhạt nói: "Không làm chuyện trái với lương tâm, ông cần gì sợ quỷ gõ cửa?"
Chủ nhiệm Lý bất đắc dĩ nói: "Lời này của ông là có ý gì? Tôi biết ông tới đây vì cái gì, việc của Kinh Chước tôi cũng không có biện pháp, là Dư phó tổng hạ lệnh dừng bay, tuy rằng tôi không tin Kinh Chước sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, có thể làm thế nào đây?"
"Chứng cứ cái quỷ gì!" Hạ Uyên tức giận nói, "Chẳng lẽ quá ưu tú là sai sao? Con trai của tôi chẳng những kỹ thuật phi hành tốt mà kiến thức phi hành cũng toàn diện ngược lại là do nó không đúng sao? Nó đã là tốt nhất, căn bản không cần phải chèn ép hậu bối, nó ngay cả cửa sau của ngươi ba như tôi cũng chưa bao giờ đi, vì cái gì phải làm ra cái chuyện ngu xuẩn như chèn ép hậu bối như vậy chứ? Đời này có phạm phải sai lầm gì tôi cũng đều nguyện ý tin tưởng, nhưng nó tuyệt đối sẽ không động tay động chân với phi cơ! Mẹ nó chính là chết ở tai nạn trên không, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
Dư phó tổng tới tìm chủ nhiệm Lý đi mở họp, vừa vào cửa liền nghe thấy Hạ Uyên nói năng hùng hồn như vậy, ông ta hoảng sợ, kinh ngạc mà nhìn Hạ Uyên, Hạ Uyên theo tầm mắt chủ nhiệm Lý nhìn qua, đối diện với tầm mắt của Dư phó tổng, lạnh giọng nói: "Xin chào, chúng ta cũng không tính quen thuộc, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Hạ Uyên.
"
Dư phó tổng hơi há mồm, không nói nên lời.
Bệnh viện.
Giang Gia Niên vừa mới làm kiểm tra xong đi ra, Hạ Kinh Chước chờ ở bên ngoài, áo khoác của cô ở trên cánh tay anh, thời điểm cô làm kiểm tra, anh im lặng đứng ở kia, tầm mắt nhìn một chỗ, cũng không nhìn đông nhìn tây, liền cứ đợi như vậy, giống như là không có sinh mệnh vậy.
Chờ cô đi ra, anh giống như mới sống lại, sẽ nói sẽ cử động, lập tức đứng dậy đi lên phủ thêm áo khoác cho cô, hai người cầm kết quả kiểm tra đến chỗ bác sĩ.
Trên đường đi, Giang Gia Niên giúp anh sửa sang lại áo khoác một chút nói: "Lạnh không?"
Hạ Kinh Chước cùng cô sóng vai đi tới, sẽ có ý thức mà ngăn ra khoảng cách của người đi đường với cô, tránh cho cô bị người ta đụng vào, vô cùng cẩn thận.
"Không lạnh, vì sao hỏi như vậy.
"
Anh trả lời, cũng không nhìn cô, lực chú ý đặt ở một bên.
Giang Gia Niên nhìn anh một cái mới nói: "Bởi vì tay anh rất lạnh.
"
Tay Hạ Kinh Chước đang nắm lấy tay cô theo bản năng muốn rút lại, nhưng Giang Gia Niên lại dùng sức nắm chặt, nhìn con đường phía trước nói: "Không sao, tay của em rất ấm, để em giúp anh sưởi ấm.
"
Hạ Kinh Chước nhấp môi không nói, hai người đã tới khoa phụ sản, bác sĩ xem qua kết quả kiểm tra nói đứa bé rất khỏe mạnh, phát triển bình thường, cần đi tản bộ nhiều hơn, duy trì tâm trạng thoải mái, như vậy đến lúc sinh mới dễ dàng.
Tóm lại, đứa nhỏ tất cả đều tốt, đây chính là an ủi lớn nhất với bọn họ.
Thời điểm đi ra, Hạ Kinh Chước vốn tính mang Giang Gia Niên đi ăn món cô thích, anh vẫn luôn công tác bận rộn, hiện tại đột nhiên rảnh rỗi mới phát hiện chính mình làm chồng thật sự không xứng chức, rất nhiều việc đều làm không tốt, nếu nói hiện tại anh không thiếu nhất chính là thời gian, vậy liền bổ sung trở lại đi cũng tốt.
Nhưng trời không chiều lòng người, bọn họ vừa mới lên xe, còn chưa kịp khởi động, anh liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm Lý.
Khi nhận điện thoại, nguyên bản còn tưởng rằng việc liên quan đến anh, nhưng nghe xong mới phát hiện cũng không có quan hệ trực tiếp gì, nội dung cũng làm anh vô cùng do dự.
Giang Gia Niên ở một bên chờ đến tò mò, dứt khoát tới gần một chút trắng trợn mà nghe lén, vừa tới gần liền nghe thấy đầu điện thoại bên kia chủ nhiệm Lý bất đắc dĩ cao giọng nói: "Kinh Chước, cậu nhanh chóng đến công ty đi, ba cậu cùng Dư phó tổng đánh nhau rồi!"
***
Trong văn phòng chủ nhiệm hãng bay An Bình, có thể nói là một đoàn lộn xộn, phi công hẳn là phải đi chấp phi cũng không có biện pháp đi, tất cả đều phải tạm thời thay đổi ngươi khác, những người không có mặt trong văn phòng này, bên ngoài cũng trở tay không kịp.
Lúc Giang Gia Niên cùng Hạ Kinh Chước đuổi tới, phi công đội bay vừa mới lên phi cơ, khoảng thời gian chậm trễ này miễn bàn làm cho hành khách không vui như thế nào, lúc này nhân viên đang trấn an hành khách.
Sau khi xảy ra chuyện, cũng đã mấy ngày Hạ Kinh Chước không xuất hiện, thời điểm anh xuất hiện ở chỗ này luôn là một thân chế phục, chuẩn bị làm việc, hôm nay xuất hiên ở đây lại là một thân tây trang áo khoác, hoàn toàn khác so với ngày xưa, hơn nữa những tin đồn đó, làm hôm nay anh xuất hiện có vẻ vô cùng làm người chú ý.
Giang Gia Niên lôi kéo cổ tay anh đi về hướng văn phòng chủ nhiệm Lý, vì nhân nhượng cô đang mang thai, Hạ Kinh Chước cố tình thả chậm bước chân, nhưng từ đáy mắt anh không khó nhìn ra, anh có chút vội vàng.
Rốt cuộc vẫn là cha con, cho dù là quan hệ tình thân lạnh nhạt, xảy ra chuyện cũng vẫn sẽ lo lắng, vẫn sẽ sốt ruột vì nhàu, Giang Gia Niên dứt khoát buông tay anh ra, hơi hơi thở phì phò nói: "Anh đi trước đi, em từ từ đến, đừng để cho tình thế phát triển đến mức không thể vãn hồi.
"
Trước mắt mà nói, Hạ Kinh Chước không tìm thấy lý do gì để chính mình không đáp ứng Giang Gia Niên.
Mặc kệ anh rốt cuộc là bởi vì lo lắng cho ba anh, hay là không muốn ba anh ở chỗ này tiếp tục làm anh "Mất mặt", anh đều nên đuổi đến đó trước.
Cho nên anh cũng không phản bác lời nói của Giang Gia Niên, gật gật đầu liền đi trước một bước.
Giang Gia Niên đứng tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, trời lạnh như vậy cô cư nhiên ra mồ hôi, đủ có thể thấy vừa rồi trong lòng có bao nhiêu khẩn trương.
Ngay cả cô đều khẩn trương như vậy, Hạ Kinh Chước làm đương sự, tâm tình đúng là không cần nói cũng biết.
Chậm rãi đau theo phía sau, lúc Giang Gia Niên đi không nhìn thấy Ân Mạn, cô nghĩ thầm cô ấy hẳn là đang bay đi, cũng liền không vội tìm kiếm, vốn đang muốn hỏi cô ấy một chút Hình Chu trông như thế nào, thời gian công tác được sắp xếp ra sao, tìm một thời gian phù hợp để gặp mặt đối phương, nhưng rất nhanh cô liền biết chính mình không cần phiền toái như vậy, bởi vì khi cô đến văn phòng chủ nhiệm Lý, thời điểm đẩy cửa đi vào, liền thấy Hạ Kinh Chước đang đứng đối diện hai người trẻ tuổi, tuổi tác hình như cũng ngang với Hạ Kinh Chước, biểu tình không ngoại lệ đều là hoảng loạn.
Sự tình phát triển đến nước này, Dư phó tổng đều bị thương, cùng Hạ Uyên đánh đến hai người đều chảy máu, đây đúng là việc Trần Phong không thể dự đoán được.
Tuy là tố chất tâm lý của hắn tốt cũng có chút không chống đỡ được, hận hiện tại không thể lập tức tìm cái khe đất chui xuống.
Giang Gia Niên hẳn là không tới quá muộn, chưa có gì quá sai lầm, vài người đứng trong phòng, giá đã kéo ra, chủ nhiệm Lý đang trấn an Dư phó tổng, một mình Hạ Uyên đứng lẻ loi trước mặt Trần Phòng cùng Hình Chu, nhìn thấy ngực đang phập phồng của ông, cơn giận hẳn là còn chưa tiêu hết.
"Ông muốn làm gì vây?"
Hồi lâu, Hạ Kinh Chước đánh vỡ cục diện trầm mặc, cứng đờ phun ra một câu như vậy, hỏi đến Hạ Uyên trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...