Ngày hôm sau.
Giang Gia Niên dậy thật sớm, thu dọn phòng, chuẩn bị cho chính mình, chờ tất cả xong xuôi, thời gian vừa vặn cũng là 10h.
Cô mới nhìn thoáng qua đồng hồ, ngoài cửa sổ liền vang lên âm thanh còi ô tô, cô chạy đến bên cửa sổ kéo màn cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, xe Audi màu đen dừng ở dưới lâu, động cơ phát ra âm thanh dễ nghe.
Không phải là rất kỳ quái sao, yêu một người, ngay cả khi anh ấy khởi động xe âm thanh cũng khác với những xe khác, mang theo âm điệu không bình thường.
Giang Gia Niên nhanh chóng mặc áo khoác, xách ba lô xuống lầu, hôm nay cô đi giày đế bằng, giày trắng nhỏ có chút hương vị thanh xuân, hoàn toàn khác biệt với ngày giày cao gót vũ mị thường ngày.
Trừ cái đó ra, cô mặc một cái áo khoác lông dệt kim màu trắng thật dài, sợi len tinh tế cực kỳ mềm mại, bên trong là váy hoa màu đen, trắng và đen, vĩnh viễn không phải là sự phối hợp lỗi thời, cô kéo cửa ra lên xe, Hạ Kinh Chước nhìn cô, tầm mắt dừng ở trên cổ cô, xương quai xanh của cô vô cùng xinh đẹp, thanh mảnh rõ ràng, giống như đang tản ra vầng sáng nhu hòa trong suốt.
Cô đeo một cái dây chuyên, ở gần vị trí xương quai xanh, trên mặt dây chuyền chỉ đính một viên kim cương nho nhỏ.
Anh bỗng nhiên muốn tặng cho cô một lễ vât, một chiếc vòng cổ là vô cùng thích hợp, đi đến đâu cô cũng có thể đeo, thật giống như anh vẫn luôn ở bên người cô, dán ở vị trí gần ngực nhất kia.
Tầm mắt dần dần đi lên, khi anh chăm chú nhìn đến đôi mắt cô không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Hôm nay cô không đeo mắt kính.
Từ rất lâu trước đó, Hạ Kinh Chước đã cảm thấy cô không nên đeo mắt kính.
Tuy rằng mang kính cô cũng rất xinh đẹp, nhưng lại giống như che khuất đi một chút ánh sáng.
Bây giờ cô bỏ kính, đôi mắt tròn đào hoa quang mang liễm diễm, mặc dù không nói không cười cũng giống như đang nở rộ rực rỡ với anh.
Giang Gia Niên bị anh nhìn đến cả người không được tự nhiên, gắt gao nắm đôi tay nói: "Em có chỗ nào không thích hợp sao?"
Môi mỏng của Hạ Kinh Chước hé mở, tiếng nói tràn ngập mị lực nam tính mang theo chút khàn khàn: "Em bỏ mắt kính."
Giang Gia Niên cong cong khóe miệng nói: "Đúng vậy, bỏ rồi, như vậy có đẹp không? Có phải nhìn quá khác hay không?"
Anh lắc đầu, hình như có chút khó hiểu, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tình ý rõ ràng: "Không.
Như thế này rất đẹp.
Chỉ là vì sao em muốn bỏ mắt kính?"
Ngày hôm qua khi tan tầm Giang Gia Niên cố ý đi cắt kính sát tròng.
Cô cũng không rõ vì sao mình muốn làm chuyện này, nhưng bây giờ cô lại nghĩ tới một nguyên nhân.
"Em muốn cáo biệt quá khứ, cảm giác quá nghi thức không phù hợp với sinh hoạt hiện tại, em liền nghĩ, liền bỏ mắt kính đi, đồ vật đi cùng em mười mấy năm, từ nay về sau em liền nói lời tạm biệt với nó, cuộc sống mới của em, liền tính là được bắt đầu."
Thật trùng hợp, suy nghĩ này giống như suy nghĩ trước đó của Hạ Kinh Chước.
Từng người bọn họ đều có quá khứ khác nhau, nhưng khi bọn họ bắt đầu chờ mong người kia, tự nhiên liền muốn từ biệt quá khứ của chính mình, từ đây cùng đối phương bắt đầu cuộc sống mới.
Một đường Hạ Kinh Chước đều rất thả lỏng, anh chưa bao giờ từng thả lỏng như vậy, giống như không còn bất kỳ gánh nặng nào, trong cuộc đời của anh cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ bất hạnh nào.
Loại trạng thái này vẫn luôn duy trì đến nhà Giang Gia Niên, nhưng khi cửa mở ra, anh đi vào phí sau cô, nhìn thấy trong phòng có người đàn ông quen mặt kia, tâm tình đang tốt trong nháy mắt không còn lại một chút nào.
Lại nói tiếp anh chỉ thấy mặt người đàn ông này một lần, lại có thể nhở kỹ gương mặt đối phương, bởi vì lúc ấy đối phương rất có khả năng đang cùng Giang Gia Niên xem mắt, mà một ngày đó, cũng là lần đầu tiên anh thổ lộ với cô.
Người đàn ông xem mắt kia có chút mờ mịt mà lấy tay sửa sang lại mái tóc rậm rạp, cũng có chút xấu hổ mà đứng ở bên trong cánh cửa, bên cạnh là ba mẹ Giang Gia Niên.
Trước đó mấy phút, đối phương còn nhiệt tình chiểu đãi anh ta, mà một giây khi cửa mở ra, nhìn đến người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đĩnh bạt phía sau con gái kia, trong nháy mắt liền quên anh ta ở một bên.
Cả người anh ta không dễ chịu mà vặn vẹo một chút, trong lòng nói thầm người đàn ông này không phải Giang Gia Niên mang đến sao? Sao không nhìn bọn họ lại nhìn chằm chằm anh ta làm gì? Cái ánh mắt như thể giây tiếp theo phải cầm dao giết người kia là như thế nào hả? Đồn công an cách chỗ này hơi xa, bây giờ mà báo cảnh sát liệu bọn họ có tới kịp trước khi anh ta bị giết không?
Phòng ở Giang gia cũng không lớn, chính là loại phòng bình thường 100m2 ba phòng ngủ một phòng khách.
Bởi vì thời gian ở đây cũng lâu rồi, trong nhà cũng nhiều đồ đạc, đối diện là ba mẹ, bên canh là người đàn ông xem mặt ngây thơ khẩn trương, năm người có bốn đôi mắt đang nhìn đi nhìn lại, chỉ có Hạ Kinh Chước đoan đoan chính chính mà ngồi ở kia.
Khí thế của anh cường đại, thời điểm không nói lời nào làm người khác cũng không dám nói chuyện trước mặt anh, hiện tại phỏng chừng tâm tình Hạ cơ trưởng không vui, trên mặt cũng không có chút dấu vết tươi cười, chỉ có thể nói không đến mức quá nghiêm túc, muỗn nói thân thiết hữu hảo là không có khả năng.
Vì để Hạ cơ trưởng lưu lại cho ba mẹ ấn tượng đầu tiên không tồi, Giang Gia Niên vẫn là chịu đựng khí lạnh cường đại của anh, mở miệng hòa hoãn không khí xấu hổ.
"Cái kia, mọi người uống nước đi, không đun nước ấm sao? Để con đi đun, mẹ vào giúp đỡ con một chút đi."
Giang Gia Niên đứng dậy giả vờ đi đun nước ấm, cho mẹ cô một ánh mắt, Giang mẫu bị bộ dáng kia của Hạ Kinh Chước chấn trụ, chỉ thiếu đôi tay để ở sau lưng bày ra dáng vẻ trẻ con đang ngồi ở nhà trẻ, nghe thấy con gái cho bậc thang đi xuống liền nhanh chóng đứng dậy vào theo.
Bây giờ trong phòng khách chỉ còn dư lại Giang phụ, người đàn ông xem mắt cùng Hạ Kinh Chước.
Giang phụ có chút hâm mộ mà nhìn thoáng qua bóng dáng vợ vừa rời đi, lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt đặt ở trên hai vãn bối trẻ tuổi trước mặt, nói một câu thật lòng, hai người này ngồi ở kia, kém thật sự quá xa, một người ngây ngốc ngơ ngác không có linh quang, một người ưu nhã nổi bật bất phàm, dùng đầu ngón chân cũng biết nên chọn ai làm con rể.
Trước đó chưa nhìn thấy Hạ Kinh Chước còn có thể miễn cưỡng xem người đàn ông xem mắt kia thành thật, không có ý xấu, về sau sẽ không làm con gái khó chịu, nhưng nhìn thấy Hạ Kinh Chước, đối lập như vậy, người trước nháy mắt liền không vào mắt nổi.
Người đàn ông xem mắt kia tự mình cũng có cảm giác, câu nệ mà để tay trên đầu gối, cúi đầu vâng vâng dạ dạ nói: "Cái kia, xin chào, anh có thể không nhìn chằm chằm tôi như thế hay không? Tôi tới đây là để gặp Giang tiểu thư, cũng không phải là ăn trộm."
Người mềm yếu như thế nào đi nữa mà bị chèn ép đến cực hạn cũng muốn nổi bão, kỳ thật Hạ Kinh Chước cũng không muốn anh ta như thế nào, chỉ nhìn anh ta thôi, nhìn xem người đàn ông này có chỗ nào có thể cạnh tranh với chính mình, nhìn thời gian dài như vậy, anh đưa ra một kết luận chính là, không có.
Nếu không có, vậy không cần để đối phương ở trong lòng.
Chậm rãi dời tầm mắt, Hạ Kinh Chước thong thả ung dung nói: "Anh tìm cô ấy làm cái gì?"
Giang phụ có chút khó xử, muốn nói lại thôi, không biết có nên giải thích giúp đối phương với Hạ Kinh Chước một chút hay không, bởi vì người ta là hai vợ chồng già bọn họ gọi tới, ai biết được hôm nay Giang Gia Niên thật sự mang một người đàn ông về?
Đúng vậy, Giang mẫu trong phòng bếp đang chuẩn bị nước ấm cũng ủy khuất như thế.
"Ai biết lần này con không nói dối!" Giang mẫu oán hận mà nói, "Con không biết gọi điện thoại cho mẹ sao? Gọi một chút, mẹ liền cân nhắc con có thể là chột dạ, căn bản không để trong lòng, trước kia con nói dối ba mẹ còn ít sao? Bây giờ thì tốt rồi, Diêm Vương gia cùng tiểu quỷ đối mặt, biết làm sao bây giờ?"
Khóe miệng Giang Gia Niên giật một chút: "Diêm Vương gia? Mẹ nói Hạ Kinh Chước sao?"
Giang mẫu hỏi: "Cậu ta họ Hạ?"
"Đúng vậy."
"Kia còn không phải là Diêm Vương gia sao, còn cũng chưa thấy ánh mắt cậu ta nhìn người ta, người ta cũng là vô tội, con lại chưa kết hôn, mọi người đều có thể cạnh tranh không phải sao, làm gì dùng bộ dáng muốn lấy mạng người như vậy, sau này bắt nạt con thì biết làm sao bây giờ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...