Năng lực của Lâm Hàn Dữ là không cần hoài nghi.
Anh ta vẫn luôn không xuất hiện, trong công ty đều là tin đồn nhảm nhí, nhưng anh ta vừa xuất hiện liền có năng lực trấn an tất cả, kể cả khi anh ta xuất hiện tang thương không ít, trạng thái cũng không hoàn mỹ.
Đại hội cổ đông kết thúc viên mãn, những người ồn ào muốn rút cô phần đó đều bị anh ta thuyết phục, những cô thật ra cũng chưa nói gì, cả buổi hội nghị đều chỉ nói đơn giản mấy câu.
"Tôi chính tay sáng lập ra Duyệt Đồ, dẫn dắt nó đi tới ngày hôm nay.
Tôi là người cầm cổ phiếu nhiêu nhất công ty, cho dù tổn thất cũng là tôi tổn thất lớn nhất.
Tôi cũng đã trải qua sinh hoạt giàu có, sẽ không làm chính mình trở nên nghèo khó, tự nhiên các người cũng không cần lo lắng."
"Duyệt Đồ tựa như đứa con của tôi, là sai lầm của tôi làm cho nó gặp phải nguy cơ, tôi sẽ giáo dục nó cho tốt, kéo nó trở về, làm nó nhanh chóng khôi phục bình thường, nếu tôi không làm được, liền không xứng với chức ba này."
"Tôi để tổng giám đốc Giang Gia Niên chấp hành nhiệm vụ, cô ấy vẫn luôn rất cẩn thận mà làm việc cho công ty, tôi biết các vị đối với người lãnh đạo là nữ có rất nhiều phê bình cùng không tín nhiệm, nhưng tôi tin tưởng cô ấy, tôi tin rằng cô ấy có năng lực kia, cô ấy vẫn luôn làm được rất tốt."
Lâm Hàn Dữ cũng chỉ nói vài câu như vậy.
Anh ta nói ra một câu nhóm cổ đông liền trầm mặc thêm một phần, tâm tình Giang Gia Niên cũng bị những lời này làm trở nên phức tạp.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Hàn Dữ để cô lại, cô cũng muốn làm rõ ràng mấy ngày hôm nay anh ta rốt cuộc đi đâu, cho nên cũng không đi.
Mấy ngày trước, tại phòng hội nghị này, Lâm Hàn Dữ được Giang Gia Niên nói cho biết cô đang mang thai, lúc ấy anh ta trực tiếp choáng váng, không biết nên đi con đường nào, không biết nên nói cái gì, bây giờ cũng tại gian phòng họp này, anh ta có thể hồi tưởng lại biểu tình ngu xuẩn của chính mình khi đó.
Anh ta chậm rãi đứng lên, đi đến bên người Giang Gia Niên, ngồi vào trên ghế bên cạnh cô, tựa lưng vào ghế nói: "Anh ngồi một lúc em cũng không ngại chứ.
Anh hơi mệt."
Giang Gia Niên lắc đầu, nhìn anh ta không nói chuyện.
Lâm hàn Dữ muốn hút thuốc, tay tìm trên người không thấy hộp thuốc, chỉ thấy bật lửa.
Nhìn bật lửa trong tay, anh ta nhàn nhạt mà để lên mặt bàn, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới mở miệng: "Gia Niên, đã vài ngày anh không nghỉ ngơi, anh suy nghĩ thật lâu, về chuyện của chúng ta, chuyện công ty."
Nhìn ra được chắc chắn mấy ngày nay anh ta không nghỉ ngơi, quầng thâm mắt nặng như vậy, tinh thần kém như vậy, giống như tùy thời đều có thể đột tử.
Trong lòng Giang Gia Niên nhảy nhảy, nếu chỉ nói chuyện công ty, cô không ngại ở lại, nhưng nếu là đề tài về quan hệ của bọn họ, cô cũng không muốn thảo luận.
Con người cô chính là một khi ra quyết định sẽ không thay đổi, mặc kệ phát sinh chuyển biến gì, nhận định ai thì chính là người đó.
Lâm Hàn Dữ hiển nhiên cũng không ý thức được việc đó, anh ta nhìn một bên, ánh mắt không có tiêu cự nói: "Anh nghĩ anh không thể từ bỏ em được.
Anh suy nghĩ lâu như vậy, anh cần phải nói cho em, đứa bé kia, anh không ngại."
Đây thật là cái tin tức làm người khiếp sợ.
Lâm Hàn Dữ xuất thân thế gia con người bạc triệu cư nhiên thật sự không ngại nuôi dưỡng đứa nhỏ của người khác, anh ta rốt cuộc có biết việc này đại biểu cho nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, sau khi đứa nhỏ này sinh ra sẽ được chia tài sản của anh ta không.
Giang Gia Niên kinh ngạc mà nhìn anh ta, Lâm Hàn Dữ vẫn duy trì tư thế kia nói: "Anh nguyện ý làm ba đứa nhỏ, chỉ cần em nguyện ý cần anh, chịu ở bên anh." Anh ta nắm chặt tay, cau mày nói, "Em không cần vì anh suy nghĩ, anh không sợ hèn mọn, anh nguyện ý hèn mọn, anh có thể ép dạ cầu toàn, anh thậm chí có thể không cần gì cả.
Duyệt Đồ đi đến tình trạng ngày hôm nay, anh có chút chịu không nổi, nhưng vì em cùng đứa nhỏ, anh sẽ nỗ lực.
Anh nghĩ những sai lầm trước đó của anh đã phải trả giá như hiện tại đã xứng đáng đi? Công ty lâm vào nguy cơ, bị người khác phân đi tình yêu của em, bằng đó trừng phạt hẳn là đủ rồi đi, anh đã như vậy, em coi như anh đáng thương, thương hại anh, trở lại bên người anh, cho anh một cơ hội tiếp tục ở bên cạnh em, được không?"
Nói đến đây, anh ta rốt cuộ quay đầu nhìn về phía cô, ảnh mắt mang theo cầu xin khẩn thiết" "Xem như anh cầu xin em được không?"
Yêu một người đến một mức độ nào đó liền sẽ đánh mất lý trí, những lời này là đúng, Lâm Hàn Dữ hiện tại chính là như vậy.
Nếu người này anh ta còn không có được, vậy càng không xong, chỉ sợ anh ta sẽ nguyện ý vì có được cô mà trả giá tất cả.
Giang Gia Niên không biết nên đáp lại phần cảm tình trầm trọng này như thế nào, đây đã từng là những điều cô nằm mơ cũng mong có được, cũng từng vì chính mình không chiếm được mà trằn trọc khó ngủ, nhưng thời gian là thứ có thể lấy đi những đồ vật khó kháng cự nhất, mấy tháng trôi qua, cảm tình cũng trôi đi, bọn họ đều thay đổi, không còn là người trước kia nữa.
Giang Gia Niên không nói lời này, biểu tình khó xử cùng sự im lặng của cô cũng đã tỏ rõ tâm ý của cô, tâm Lâm Hàn Dữ lạnh xuống một chút, hóa ra anh ta cầu xin hèn mọn như vậy cũng đều không để đả động được cô.
"Anh ta tốt như vậy sao?" Lâm Hàn Dữ kéo khóe miệng, cười cực kỳ chua xót, "Đối với em tốt hơn anh sao? Hay là yêu em hơn anh? Anh không tin, Gia Niên, rõ ràng là anh gặp em trước, rõ ràng trước kia em thích anh, vì sao em có thể thoải mái như vậy mà thích người khác chứ? Anh biết là anh sai rồi, anh nhận sai với em, anh nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào, anh đảm bảo anh sẽ không tái phạm, em thật sự không thể tha thứ cho anh sao? Em còn muốn anh như thế nào?"
Lâm Hàn Dữ hồng con mắt nói chuyện, Giang Gia Niên không biết nên xử lý cục diện này như thế nào, xoay người muốn đi, nhưng Lâm Hàn Dữ trực tiếp giữ chặt tay cô, cơ hồ là nửa quỳ trên mặt đất, gắt gao ôm eo cô, đem mặt dán ở trên người cô, ám ách nói: "Anh cầu xin em Gia Niên, em đừng rời xa anh, anh yêu em, anh không thể không có em, Hạ Kinh Chước không có em sẽ không sao nhưng anh không phải, không có em anh không sống nổi."
Anh không có em sẽ không sống nổi.
Giang Gia Niên rũ mắt thấy tay anh ta vòng ở bên hông chính mình, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Dù sao cũng là người mình đã từng thích, thấy anh ta cầu xin chính mình như vậy, rất ít người chịu được.
Giang Gia Niên vội vàng đẩy anh ta ra, Lâm Hàn Dữ liền cứ như vậy ngồi trên mặt đất, sau lưng chống vào ghế dựa, dại ra mà nhìn cô.
Giang Gia Niên cắn chặt môi, cô nói cho chính mình không thể mềm lòng, giờ phút này nếu cô mềm lòng chính là không có trách nhiệm với mọi người, làm ra quyết định liền phải kiên trì, lặp đi lặp lại ngược lại sẽ càng làm người khác bị thương.
Hít sâu một chút, Giang Gia Niên cuối cùng vẫn kiên trì, ánh mắt cô phức tạp mà nhìn Lâm Hàn Dữ hồi lâu, mới thấp giọng mà nói một câu "Thật xin lỗi", sau đó xoay người đi không quay đầu lại.
Lâm Hàn Dữ trơn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng dáng cô rời đi, thương tâm tới cực điểm thế nhưng lại bật cười, anh ta cười đến tê tâm liệt phế, nước mắt cũng rơi xuống, chính là không ai chú ý, không ai nhìn anh ta, anh ta lf một kẻ thất bại, sự nghiệp thất bại, tình cảm, cũng thất bại.
Giang Gia Niên xin nghỉ hai ngày.
Lâm Hàn Dữ ước chừng sẽ không mất tích nữa, anh ta tọa trấn, cô nghỉ hai ngày hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa hai người vừa mói nói chuyện với nhau tuyệt tình như vậy, cô cũng không muốn nhanh như thế lại gặp mặt anh ta, hiện tại cô có việc khác phải làm.
Hôm nay Hạ Kinh Chước tan tầm lúc 7h tối, ngày mai anh bắt đầu được nghỉ, bay bốn ngày nghỉ hai ngày là thời gian làm việc của anh, Giang Gia Niên đã thăm dò rõ ràng.
5h chiều, cô đánh xe đi đến sân bay, sắp đến 7h, xe đúng giờ tới trước cửa hãng bay An Bình, cô ở trong xe đợi vài phút, nhìn thời tiết bên ngoài, mùa thu Giang Thành ngày càng lạnh, không khí cũng mang theo chút lạnh lẽo, hôm nay trời còn đây mây, lúc nào cũng có thể mưa, hình như đã bắt đầu có sấm sét.
Do dự một chút, Giang Gia Niên cầm dù ở trong xe, xuống xe đi vào bên trong An Bình.
Đã một thời gian Hạ Kinh Chước không nhìn thấy Hình Chu, mắt thấy thời gian dừng bay của cậu ta sắp kết thúc, muốn bắt đầu phi hành một lần nữa, anh cũng nên nói với phó phi công tạm thời mang theo thời gian này.
Hạ Kinh Chước cũng không biết Giang Gia Niên đến, cô cũng không báo trước, lúc này anh còn đang tìm Hình Chu, những người khác trong côn ty vừa mới giao tài liệu xong còn chưa đi, Giang Gia Niên đi vào họ đều nhìn thấy.
Ân Mạn là người đầu tiên nhìn thấy cô, mấy hôm không gặp Giang Gia Niên, cô ta cũng sắp quên mất chính mình còn có một tình địch như vậy, gần đây biểu hiện của Hạ Kinh Chước cũng rất bình thường, không có cảm giác anh đang yêu đương, Ân Mạn cho rằng bọn họ đã chia tay, hiện giờ xem ra cô ta đã quá lạc quan.
Chuyện bị người vây xem này, cô đã quá quen khi ở công tu, tới địa bàn của người khác liền có chút không thích ứng được, đặc biệt là cô rất rõ ràng mục đích mình tới đây, nhìn không được mặt liền có chút đỏ lên.
Ân Mạn nhìn Giang Gia Niên bắt đầu đỏ mặt, biết phỏng đoán của chính mình hoàn toàn chính xác, cô ra không muốn tình thế phát triển đến nông nỗi kia, không muốn tất cả mọi người biết Giang Gia Niên có quan hệ với Hạ Kinh Chước, cô ta ở công ty ngay cả cơ hội truyền ái muội với anh cũng chưa có, tên của bọn họ vĩnh viễn không có cách nào xếp cạnh nhau.
Nghĩ đến đó, Ân Mạn lập tức tiến lên cản đường Giang Gia Niên, cười khẽ nói: "Đây không phải Giang tổng của Duyệt Đồ sao? Ngài đi nhầm chỗ rồi, nơi này là chỗ của nhân viên đội bay, ngài muốn gặp chủ nhiệm Lý để tôi mang cô đi."
Giang Gia Niên cùng Hứa Hoan Nhan giằng co lâu như vậy, đương nhiên biết tình địch gặp nhau đỏ mắt là cảm giác gì, chính là như Ân Mạn bây giờ.
Thật ra chuyện có tình địch này cô cũng không bài xích, Hạ Kinh Chước lớn lên đẹp như vậy nếu không có phụ nữ thích anh mới kỳ quái, nếu vậy có khi cô lại hoài nghi anh là biến thái hoặc là gay.
Nhìn Ân Mạn như bây giờ, liền biết cô ta muốn chặn chính mình, bảo toàn thân phận độc thân của Hạ Kinh Chước ở công ty, có đồn đãi ái muội với cô ta.
Chỉ là, cô Giang Gia Niên đã quyết định muốn ở bên người nào đó căn bản sẽ không mặc kệ Ân Mạn như vậy.
"Không phải." Cô quyết đoán mà cười nói, "Tôi không phải tới tìm chủ nhiệm Lý." Hơi giơ tay chỉ vào Hạ Kinh Chước cách đó không xa có chút kinh ngạc nói, " Tôi là tới đón anh ấy."
Cái này không chỉ có Ân Mạn giật mình, những người qua đường khác nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc không thôi, Hạ cơ trưởng vẫn luôn độc thân, không gần nữ sắc, liền cả đại mỹ nữ Ân Mạn theo đuổi cũng đều không dao động cư nhiên sẽ yêu đương? Có ngưởi nhận ra Giang Gia Niên, có chút hiểu biết cô, biết cô nhiều tuổi hơn Hạ Kinh Chước, Hạ cơ trưởng cư nhiên sẽ tỷ đệ luyến, bọn họ thật là....Bị dọa rồi.
Giang Gia Niên cũng không để ý những việc này.
Hiện tại cô rất rõ ràng chính mình muốn cái gì.
Cô cầm dù vòng qua người Ân Mạn đi lên phía trước, đi đến trước mặt Hạ Kinh Chước, hơi rũ mắt thay anh sửa lại cúc áo chế phục một chút, sau đó nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...