Sau bữa cơm, Đồng Ấu Ninh vốn muốn thuận theo hai người bọn họ đi chỗ Diệp Hiểu Quân đón mèo con, vừa đi ra khỏi cửa chính nhà ăn phát hiện có chiếc xe quen thuộc dừng ở chỗ ấy.
"Được rồi, không quấy rầy thế giới hai người nữa." Đồng Ấu Ninh coi như rất biết điều, "Tớ cùng bằng hữu đi trước."
Bằng hữu? Lục Tĩnh Sanh theo tầm mắt của nàng vừa nhìn, trong xe có mở đèn, rõ ràng chính là Kiều gia tiểu thư.
Kiều Thiệu Luân như trước tướng mạo rất tốt, mặc dù là đêm tối đi ra ngoài ngồi ở trong xe cũng có thể liếc sơ trông thấy tóc dài màu vàng kim chải chuốt gọn gàng, rõ ràng chính là kiểu tóc lai Vương tử, một chút cũng không quái dị, dường như nàng trời sinh là như thế. Mũi cao môi mỏng cùng ánh mắt một đôi từng giây từng phút đều rơi vào trên người Đồng Ấu Ninh, đầy kịch tính, Lục Tĩnh Sanh thiếu chút nữa mở miệng hỏi nàng là có phải có hứng thú biểu diễn điện ảnh —— có thể nháy mắt đổi nghề từ diễn phim qua quay video âm nhạc đi.
Đồng Ấu Ninh lên xe của nàng, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân về nhà tiếp mèo.
Đồng Ấu Ninh mắt nhìn đồng hồ: "Tôi cho em năm phút đồng hồ, nói đi."
Kiều Thiệu Luân rất thành khẩn nói: "Trước tiên, em thành thực xin lỗi, em xác thực có yêu quý Mẹ em."
Đồng Ấu Ninh mắt nhìn phía trước.
"Thời điểm nàng qua đời mấy năm này em thực sự rất khó vượt qua, cũng bị phụ thân mang đến gặp bác sĩ tâm lý mấy lần, tình trạng có chút biến chuyển tốt đẹp, nhưng vẫn như trước không quên được nàng..."
Đồng Ấu Ninh: "Lần trước không có động thủ em còn cảm thấy tôi thiếu nợ em lễ vật chia tay đúng không?"
"Ấu Ninh, em không muốn giải thích cũng không trốn tránh, là lỗi của em, hoặc là chị cảm thấy em có bệnh em đều nhận biết." Kiều Thiệu Luân nói, "Em chính là đến giải thích với chị đấy." Nàng từ băng ghế sau nhắc đến túi giấy, bên trong là hộp quà nhỏ. Đồng Ấu Ninh nhận ra, đây là nhãn hiệu nàng rất ưa thích gần đây, lúc trước có thuận miệng hướng Kiều Thiệu Luân đề cập, trong nước không có bán, chỉ có ở một cửa tiệm ở Luân Đôn.
"Em tự mình vì chị đi mua, vốn buổi trưa hôm nay lúc ý định đưa đi chị, nhưng chị chưa cho em cơ hội."
Giữa trưa Đồng Ấu Ninh chỉ nhớ giả trang loli hù dọa nàng, nào có để nàng nói được câu nào.
"Hãy cho em cơ hội một lần nữa có được không?"
————
Tiểu ma quái, trước kia lần đầu gặp gỡ, đôi mắt còn lờ đờ, giờ đã có thể thấy rõ mọi vật, trốn ở sau chồng sách dầy đặc ở trên bàn công tác, thò ra cái cái đầu nhỏ dùng một đôi mắt to tò mò dò xét người tới chơi.
Lục Tĩnh Sanh vừa vào cửa liền cùng với nó liếc nhau, tiểu ma quái nhanh chóng chạy trốn, không biết chạy đi đâu.
"Trước ngồi xuống chờ chút, tôi đi thu thập chút đồ vật cho mèo con đem ra." Diệp Hiểu Quân vì nàng rót chén nước, kêu nàng ngồi ở trên ghế sofa chờ một chút.
Lục Tĩnh Sanh cầm lấy chén nước: "Chẳng lẽ mèo còn có hành lý?"
Sữa bột cho mèo, chậu cát cho mèo, đồ chơi, thuốc tiêu chảy, vi-ta-min, nước đường... Diệp Hiểu Quân đem những vật này đóng gói vào một cái thùng giấy to, đem đến trên bàn, kiên nhẫn cùng Lục Tĩnh Sanh phân phó, nào là sữa bột cần pha tỷ lệ như nào, dùng chậu cát ra sao, nếu như nó có tình huống tiêu chảy có thể cho nó uống thuốc như nào, vi-ta-min nước đường mỗi ngày cho một ít...
Lục Tĩnh Sanh chưa từng có nghĩ tới nuôi dưỡng một con mèo còn phiền toái như vậy, Đám mèo ở nhà Đồng Ấu Ninh giống như là tất cả sinh hoạt của chúng đều tự bản thân lo liệu.
"Đối với người chưa từng nuôi qua mèo mà nói có chút phức tạp, tôi có ghi chép kỹ trong tờ giấy này." Diệp Hiểu Quân đem giấy đưa cho Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh mở ra vừa nhìn, chữ viết tay vô cùng thanh tú chỉnh tề, "Nếu như còn có cái gì không rõ nhớ hỏi tôi, tôi mỗi ngày đều sẽ kiểm tra thư đến, đến Czech tôi sẽ gửi cho cô số số điện thoại địa phương."
"Được rồi..." Lục Tĩnh Sanh nói, "Chị còn chưa có đặt tên cho nó?"
Diệp Hiểu Quân đem mèo nhỏ từ dưới ghế sô pha đẩy ra ngoài, một bên sờ nó đầu một bên suy tư: "Là tiểu cô nương, có lẽ nên có cái tên đáng yêu..."
"Ân."
Ý nghĩ lóe lên, Diệp Hiểu Quân quyết định: "Liền kêu Tráng Tráng a."
Lục Tĩnh Sanh: "..."
"Hy vọng nó có thể khỏe mạnh lớn lên."
"Đợi một chút, Diệp Hiểu Quân." Lục Tĩnh Sanh thật sự nghe không nổi nữa, "Nói đặt cái tên đọc lên đáng yêu! Chị đặt tên gì mà Tráng Tráng (Cường tráng)! Tráng Tráng nghe êm tai sao? A? Hơn nữa đây là con mèo cái nhỏ! Là giống cái đó!"
Diệp Hiểu Quân rất trấn định mà nghi hoặc: "Vì cái gì không thể gọi Tráng Tráng, cô cũng gọi là Tráng Tráng, hơn nữa thật là cái tên đáng yêu."
Lục Tĩnh Sanh: "..."
"Trong khoảng thời gian này Tráng Tráng liền nhờ cậy cô rồi."
Lục Tĩnh Sanh cũng không nhớ tâm tình lúc chính mình đem "Tráng Tráng" tiếp về nhà là như thế nào, Tráng Tráng nằm tại trong cái ổ của mình một mực kêu, âm thanh non mịn nhỏ giọng vào tới tai Lục Tĩnh Sanh khiến cho sau lưng nàng run lên.
Về đến nhà, đem Tráng Tráng thả ra, đường đi nó còn không rõ ràng lắm, vui vẻ đụng đụng mà lắc lắc mông nhỏ muốn đi tới phía dưới ghế sô pha mà chui qua, ghế sô pha nhà Lục Tĩnh Sanh thấp, mèo con nhỏ như vậy đều chui không lọt, đành phải buông tha, trốn đến phía sau bức màn.
"Này, ngươi." Lục Tĩnh Sanh đem ổ mèo lấy ra, hướng bên cạnh ghế sô pha để xuống, "Ngươi trở lại ngủ cho ta!"
Mèo làm sao nghe nàng nói, tiếp tục uốn tại chỗ ấy, lộ ra cái đuôi nhỏ ngắn ngủn.
Cùng lúc, tin nhắn Diệp Hiểu Quân gửi đến rất kịp thời: Vì để cho nó nhớ kỹ tên của mình, mời mỗi lần hãy gọi "Tráng Tráng", đây cũng là cách huấn luyện nó, khiến nó biết rõ cô đang gọi nó đấy.
"Sách, thật sự là phiền phức." Lục Tĩnh Sanh vốn là người không có tính nhẫn nại gì cho lắm, đối với loại tiểu ma quái này càng là không kiên nhẫn, chịu đựng tính tình hô một tiếng, "Tráng Tráng."
Tự nhiên vẫn là không để ý nàng.
"Tráng Tráng! Tới đây!"
Như trước không để ý nàng.
Lại hô mấy lần, thật sâu cảm giác chính mình là bị đùa bỡn...
Cuối cùng Lục Tĩnh Sanh đem sữa bột ngâm tốt, trực tiếp đem Tráng Tráng ôm đi ra, cả buổi mới liếm lấy hai phần, quay đầu lại nhìn Lục Tĩnh Sanh. Lục Tĩnh Sanh đem bồn cát đặt tới dưới bàn dài ngoài ban công, cửa thủy tinh vì nó lưu lại khe nhỏ.
"Nhĩ lão thực phiền, ta đi ngủ."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hiểu Quân ý định ra ngoài thuê xe ra sân bay, phát hiện xe Lục Tĩnh Sanh dừng ở dưới lầu nhà nàng.
"Diệp lão sư." Tiểu Quý trong xe hướng nàng vẫy tay.
Diệp Hiểu Quân lên xe, phát hiện Lục Tĩnh Sanh ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
"Đi làm việc, thuận tiện đưa chị đi sân bay." Lục Tĩnh Sanh nói.
Mặc dù cả ba người đều biết nhà Lục Tĩnh Sanh, nhà Diệp Hiểu Quân, sân bay cùng công ty tuyệt không tiện đường, cũng không ai nói ra.
Diệp Hiểu Quân ngồi vào bên người nàng, bỗng nhiên tâm tình rất tốt, coi như là phải xa nhà ba tháng, đi theo một đám người hoàn toàn không quen biết cùng nhau tại một đất nước xa lạ công tác, nàng cũng cảm thấy phong phú.
Chẳng biết lúc nào, nàng quen với cuộc sống bận rộn mà tràn ngập thách thức. Có đôi khi sẽ mệt mỏi, nhưng hơn nữa là những thời điểm phong phú.
Trong nội tâm của nàng vẫn luôn có một mục tiêu rõ ràng, cũng có thêm những lo lắng. Không biết là mục tiêu hoàn thành trước hay lo lắng nhanh hơn phát sinh, vô luận như thế nào, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng.
"Thuận buồm xuôi gió." Đến sân bay, Lục Tĩnh Sanh hướng nàng nói lời tạm biệt.
"Ừm, tốt." Diệp Hiểu Quân nói, "Cô cũng thế, mọi việc cẩn thận."
Lục Tĩnh Sanh biết rõ nàng cái gọi là cẩn thận là quan tâm tới chuyện gì.
Hôm nay nàng cùng với Khương Bác Văn gặp mặt.
Đồng Ấu Ninh vốn là nhất định phải đi theo, nhưng Kiều Thiệu Luân sinh bệnh, thoát thân không ra. Lục Tĩnh Sanh nói lo cho tốt chuyện của mình trước đi, chờ cô trở lại điện thoại cho.
Nàng cùng tiểu Quý lần nữa đi vào Thực Sang ảnh nghiệp, Khương Bác Văn sớm đã trong phòng làm việc chờ nàng.
Tiểu Quý đã thu thập tất cả hành tung cụ thể của người phát ra bài viết, đem tất cả hành động của hắn tái hiện lên cho Khương Bác Văn. Khương Bác Văn sau khi xem xong nói: "Người này thật là cấp dưới của tôi. Cám ơn Lục lão bản đem chuyện này nói cho tôi biết, nếu không nhà chúng tôi bị lâm vào một vòng gièm pha." Hắn đẩy mắt kính nói, "Bất quá, Lục lão bản cũng không phải chỉ vì vậy mà đến đây đi, nói xem, cô muốn được cái gì."
Cùng người thông minh nói chuyện hoàn toàn chính xác không phí sức lực, Lục Tĩnh Sanh nói: "Tôi muốn biết năm đó ngươi tác hợp ngài cùng với Ngu Minh Đình là ai."
Khương Bác Văn ánh mắt có chút ngưng trệ, xuất thần rồi một hồi lâu mới nói: "Người nọ họ Chu, là nữ nhân."
"Họ Chu?" Lục Tĩnh Sanh nói, "Tuổi tác bao nhiêu."
"Nhìn qua so với tôi lớn hơn một ít, tính ra năm nay cũng có hơn năm mươi tuổi."
Lục Tĩnh Sanh gặp qua Đường Cảnh Lộ mấy lần, mặc dù mỗi lần đều đeo mắt kính, nhưng không phải lần nào cũng đều là kính râm. Có một lần tại studio Hoàn Cầu nhìn thấy qua nàng, một bộ kính mắt viền đen. Mặc dù tuổi tác bí ẩn, cũng tuyệt đối không thể nào đến năm mươi tuổi.
"Nữ nhân họ Chu này, lúc trước giải quyết tất cả sự việc Ngu Minh Đình, kể cả áp chế thế lực Tưởng gia đuổi theo." Lục Tĩnh Sanh hỏi, "Thân phận nàng là như nào, có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Cái này ta không biết rõ." Khương Bác Văn nói, "Nàng cũng là quen biết tại tiệc rượu, tiệc rượu lúc ấy là bằng hữu tôi làm chủ, chủ đề chính là mở ra căn hầm ủ rượu của hắn. Lúc ấy tôi vừa mới được Thư Bằng mời về nước, đúng là thời điểm cần xây dựng quan hệ. Bằng hữu giới thiệu Chu tiểu thư lúc ấy nói nàng là... Phu nhân của một chính khách lớn."
Chuyện chính khách nhúng tay ngành giải trí cũng không hiếm thấy, phần lớn là vì khống chế hướng phát triển của các tác phẩm giải trí, dưới tình huống bình thường sẽ không tham gia vào thương trường cạnh tranh lợi ích giữa các công ty. Vị phu nhân quan lớn này không chỉ có bảo vệ Ngu Minh Đình, càng là đem Tưởng gia ép xuống, đoán chừng hiện tại Tưởng Bối Nam cũng còn có một ngụm máu không thể nôn ra.
Vị phu nhân này cũng không phải có ý thật muốn Ngu Minh Đình trôi qua tốt, nàng chẳng qua là nuôi Ngu Minh Đình, một ngày kia có thể sử dụng mà thôi. Mà bây giờ xem ra, không phải chỉ dùng tới, còn là dùng sạch sẽ luôn rồi.
Nhưng tại sao nàng phải đem Ngu Minh Đình an bài đến bên người Khương Bác Văn? Đúng, trong tay Khương Bác Văn có không ít cổ phần Thực Sang ảnh nghiệp, cũng là một trong những trụ cột vững vàng của Thực Sang ảnh nghiệp, cho dù là không có cơ hội dùng tới quân cờ này, đặt ở bên người Khương Bác Văn cũng coi như là tai mắt ngầm.
Càng nghĩ càng cảm thấy vị phu nhân họ Chu thập phần quỷ dị, tựa hồ tại nhiều năm trước cũng đã bố trí tốt ván cờ này, mạng lưới trợ thủ đắc lực hay là con mồi khác biệt đều đã bố trí xong hết. Nàng kia làm như vậy là vì mục đích gì? Có phải hay không cũng có liên hệ cùng Hoàn Cầu ảnh nghiệp?
Lục Tĩnh Sanh hận không thể lập tức biết rõ đáp án, tiểu Quý cũng hiểu rõ cái năm này hẳn là qua không xong rồi, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, ở tại bên boss vì nàng làm tốt sự việc.
"Có thể hay không phiền phức Khương tiên sinh dẫn tôi đi gặp vị bằng hữu chủ bữa tiệc rượu năm ấy không? Hắn có ở trong nước chứ."
"Có, tôi trước cùng hắn hẹn trước một chút, xế chiều ngày mai hai giờ, tôi dẫn cô đi."
"Được." Lục Tĩnh Sanh trước khi đi, để lại một câu, "Đúng rồi, Khương Hạo ở tại chỗ tôi, tôi đã an bài hắn tiếp tục đến trường. Nếu như ngài muốn thấy hắn, tùy thời liên hệ tôi là được."
Nghe được tên Khương Hạo, Khương Bác Văn vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, cúi đầu xuống phất phất tay nói: "Tôi không muốn gặp nó."
Lục Tĩnh Sanh: "Vậy không có chuyện khác, tôi rời đi, ngày mai gặp."
Lục Tĩnh Sanh cùng tiểu Quý rời khỏi, Khương Bác Văn một mình ngồi tại chỗ cũ thật lâu, đem ngăn kéo bàn công tác kéo ra, từ dưới thật nhiều văn kiện kéo ra một chùm ảnh chụp.
Trong ảnh hắn và thê tử cùng nhau ôm nhi tử, đối với máy ảnh cười đến rất vui vẻ. Đây là ảnh chụp chung kỷ niệm tròn sáu năm kết hôn. Hàng năm kỷ niệm ngày kết hôn bọn hắn đều hẹn nhau đi chụp một trương ảnh kỷ niệm, nói là ghi chép thời khắc hạnh phúc sinh hoạt trong đời.
"Em rất dơ bẩn, nhưng, cám ơn anh đã yêu thích em."
Nhớ lại Ngu Minh Đình nhiều năm trước, nước mắt Khương Bác Văn nhỏ ra.
"Anh sẽ chiếu cố em cả đời, đừng rời bỏ anh."
Đây là hắn đáp lại. Lúc ấy nói được đa tình chân ý thiết, nhưng thật ra đều là những câu phù phiếm. Thề non hẹn biển cuối cùng không qua được thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, lúc đầu người luyến tiếc chia lìa, cuối cùng vẫn là rời đi quyết tuyệt như thế.
Ngày thứ hai Khương Bác Văn mang theo Lục Tĩnh Sanh, tiểu Quý cùng nhau đi vào một tửu trang cách B thành hơn một trăm km, tìm được vị bằng hữu kia.
"Các ngươi là nói vị phu nhân họ Chu?" Vị bằng hữu kia tựa hồ nhớ lại người nọ, "A... Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng không biết tên đầy đủ của nàng là gì, chỉ biết là nàng họ Chu, trượng phu thật là chính khách. Nhưng cụ thể là vị chính khách nào, tôi cũng không biết, cũng không ai biết rõ. Lúc ấy vị Chu phu nhân này thế nhưng là một tay che trời, một câu nói có thể đem toàn bộ ngành giải trí vòng ngược lại." Bằng hữu chỉ vào Khương Bác Văn nói, "Lão bà hắn đều là vị Chu phu nhân kia giới thiệu đấy."
"Cái này chúng tôi biết rõ." Lục Tĩnh Sanh nói, "Tiên sinh có biết vị Chu phu nhân này bây giờ đang ở đâu không?"
"Nhà Chu phu nhân ở tại phía bắc đường vạn thọ, bất quá cô không có biện pháp nhìn thấy nàng rồi."
Lục Tĩnh Sanh tự nhiên biết rõ, nhà cửa chính khách đều có lính gác thủ vệ, nàng cũng không muốn xông vào cửa nhà người ta mà tra hỏi đến tột cùng. Lục Tĩnh Sanh còn đang suy nghĩ như thế nào tiếp tục tra ra được, vị bằng hữu kia nói tiếp đi:
"Bởi vì nàng đã mất rồi."
"Đã mất?" Lục Tĩnh Sanh cùng Khương Bác Văn đều rất kinh ngạc, hoàn toàn thật không ngờ.
"Đã mất bao lâu?"
"Đã có ba bốn năm a. Còn trẻ tuổi vậy mà chết, đáng tiếc a..."
Vị bằng hữu kia vẫn còn nói tiếp, Lục Tĩnh Sanh lại nghe không vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...