Từ khi Á Khả chơi ma túy bị bắt, thần kinh Lục Tĩnh Sanh chưa từng được thư giãn qua. Trong tối ngoài sáng, chuyện lớn chuyện nhỏ nàng đều phải cẩn thận tính toán.
Cũng là không nghĩ tới, cho rằng một chiêu cuối cùng đặt lên Ngu Minh Đình về sau nàng có thể triệt để vén được bức màn, thế nhưng người kia có thể liều mình phản kích giết đi một quân cờ... Vượt qua cả sự hung ác, đáng sợ tới mức không muốn sống nữa, đây cũng chính là điểm quan trọng.
Lục Tĩnh Sanh đem xe để lại cho tiểu Quý, muộn chút gọi điện thoại kêu nàng tới đón, ngồi vào ghế phụ chiếc xe nhỏ của Diệp Hiểu Quân, chậm rì rì hướng quán ăn chay mà đi.
Lại một lần nữa đi ngang đại lộ hình chữ a, rất tự nhiên lại hỗn loạn rồi.
Trải qua chuyện Ngu Minh Đình nhảy lầu, cảnh sát đến thăm, đại não hai người giống như là vừa thể nghiệm chạy xong đường chạy cự li dài một nghìn mét. Xe này trần thấp, càng thêm mệt mỏi.
Hai người đều không phải người quen nói giỡn, từ khi lên xe vẫn không nói lời nào.
Lúc này là Diệp Hiểu Quân mở miệng trước:
"Tay cô thế nào rồi, khá hơn chút nào không?"
Điển hình không có lời nói tìm lời để nói, Lục Tĩnh Sanh cũng là rất nghiêm túc phối hợp, đưa ra tay phải, hoạt động một chút ngón tay: "Tốt rồi."
Diệp Hiểu Quân nhìn sang tay của nàng, xương tay tinh xảo, vừa mịn lại thon, móng tay cắt tỉa chỉnh tề sạch sẽ, phủ một tầng sơn móng tay trong suốt. Lục Tĩnh Sanh phát hiện ánh mắt của nàng, nàng rất trấn định mà thu hồi, một chân phanh lại một chân chân ga, từ từ di chuyển đi về phía trước.
Với tư cách một cái người thẳng, thẳng tắp 28 năm nay, Lục Tĩnh Sanh tất nhiên cũng sẽ không nghĩ ra lúc Diệp Hiểu Quân nhìn tay nàng cử động có điểm nào không đúng, tự nhiên mà nhúc nhích bả vai nói:
"Đợi sau khi công chiếu [Vân Đoan] tôi muốn mời mọi người trong công ty đi ra ngoài nghỉ phép. Đi tới bờ biển nhiệt đới phơi ánh nắng mặt trời, lâu rồi không phơi nắng, mặt tôi đều như mốc meo rồi... Này vai, này eo, ngay cả mát xa cũng không có dùng, thời gian càng trôi như thể càng tệ hơn."
Chuyện Ngu Minh Đình này Lục Tĩnh Sanh ý định trước vứt qua một bên. Nếu như cảnh sát đều không cần dẫn nàng quay về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, nàng có cái gì phải lo lắng? Ngu Minh Đình biết mình không có chứng cứ, liều chết nhảy lầu, tựa như cái cống tắc, đi tới bước đường cùng.
Từ nhỏ đến lớn nàng cũng trải qua không ít tranh đấu, từ trường học đến công ty, nàng thật sự là chưa sợ hãi qua. Cho dù, trên giang hồ cha nàng không phải lão đại đứng đầu, nhưng cho dù có là Thái tử đứng ở trước mặt nàng nàng cũng có thể cầm đao hướng tới, không hề sợ hãi.
Bất quá nói trở lại, việc trêu trọc giày vò người khác nàng làm không ít, nhưng thật có người chết, đây là đầu đâu tiên.
Hơn nửa ngày nay đầy trong đầu đều là Ngu Minh Đình, Ngu Minh Đình. May mắn nàng không có tận mắt nhìn thấy tình cảnh Ngu Minh Đình nhảy lầu, bằng không thì chắc sẽ trở thành ám ảnh trong nội tâm nàng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Thế nhưng khổ Diệp Hiểu Quân.
Diệp Hiểu Quân tiếp tục cùng nàng trò chuyện, nàng biết rõ, Lục Tĩnh Sanh cho dù kiên cường nhưng trong lòng cũng sẽ có thật lớn phiền phức cùng khó chịu, không thể phủ nhận, nàng gián tiếp hại chết Ngu Minh Đình. Nếu như nàng thật là một người có tâm địa sắt đá còn dễ nói, vấn đề là, trái tim nàng cũng là mềm yếu mà thôi.
"Lục lão bản gần đây không chú ý vận động đi? Vận động một chút là tốt rồi, thư giãn gân cốt, đổ chút mồ hôi, làn da cũng càng tốt."
Lục Tĩnh Sanh đầu óc có chút chuyển không kịp, trả lời không sắc bén như bình thường: "Cô vẫn luôn vận động?"
Diệp Hiểu Quân cũng khó được hài lòng trò chuyện tiếp: "Mua máy chạy bộ trong nhà, khi rảnh thì chạy một lúc."
"Cái của nhà tôi chắc được nguyên lớp bụi rồi... Ai, biên kịch Diệp, cô đừng gọi Lục lão bản này Lục lão bản nọ nữa, rất kỳ quái."
Diệp Hiểu Quân kỳ quái mà nhìn nàng: "Thế phải gọi cái gì?"
"Cô so với tôi lớn hai tuổi, gọi Tĩnh Sanh đi? Hoặc là gọi tên của tôi đều tốt." Nói xong lời này Lục Tĩnh Sanh tự mình lại không được tự nhiên...mà bắt đầu, động đậy thân thể, "Đều quen như vậy rồi, có phải hay không."
Lục Tĩnh Sanh tự cho phép mình thả lỏng, Diệp Hiểu Quân âm thầm buồn cười, đúng vậy a, nói đến cùng vẫn là nhỏ hơn hai tuổi, bỏ đi hung hãn ngày bình thường, ngẫu nhiên vẫn sẽ biểu hiện ra một mặt đáng yêu.
"Lục tiểu thư." Diệp Hiểu Quân tìm được xưng danh tốt nhất, "Tôi gọi cô là Lục tiểu thư có được không?"
Mỗi lần Diệp Hiểu Quân dùng loại giọng nói này thương lượng, Lục Tĩnh Sanh liền thực đối với nàng không có biện pháp... Lục tiểu thư, so với Lục lão bản cảm giác thân thiết hơn nhiều, vẫn còn cách tầng ngăn cách thấy không rõ sờ không được, lại có chút ít cảm giác mập mờ.
"Ưm, thật ra rất phù hợp." Lục Tĩnh Sanh ngồi nghiêm chỉnh.
Diệp Hiểu Quân vui vẻ nồng đậm.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, giữa hai người bọn họ mặc dù không đến trình độ bạn bè thân thiết, thời điểm quay [Phù Sinh] còn đối chọi gay gắt, hiện tại có thể trêu chọc vài câu. Nếu không phải trải qua một loạt sự tình này, dùng thân phận các nàng chỉ sợ không cách nào có thể nhanh như vậy quen thuộc, Diệp Hiểu Quân biết bản chất bên trong của mình cũng không phải là người thích cùng người khác giao tiếp, Lục Tĩnh Sanh thì sao, cao cao tại thượng, tự chủ ý thì không cần phải nói.
Nói trở về, thì thật sự vẫn phải cám ơn những người này, người đến người đi, đã đem khoảng cách giữa các nàng càng kéo càng gần.
Từ Tam Hoàn đi ra, lại chậm rì rì đi thêm hơn mười lăm phút, rút cuộc đến được quán ăn chay mà Lục Tĩnh Sanh nói kia.
Quán ăn chay này ngay cả cửa lớn còn không có, xuống xe đi bộ vào trong khoảng hai phút, xuyên qua một mảnh cây ăn quả cùng hoa cỏ, lúc này mới có thể trông thấy căn nhà gỗ quán ăn chay kia. Quán ăn này bề ngoài đã núp mình ẩn bóng, cửa hiệu lại còn làm rất nhỏ nữa, trên xà ngang cửa vào treo một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi vài chữ cũng nho nhỏ: "Dưỡng tâm tiểu các".
Thời điểm hai người còn đứng ở cửa, cửa bị đẩy ra, một vị nam tử trung niên ăn mặc đường trang chào đón: "Lục tiểu thư, thật lâu không thấy."
"Thẩm lão bản, có bàn trống không? Chúng tôi đi hai người."
Thẩm lão bản cười nói: "Lục tiểu thư muốn có chỗ, dĩ nhiên là có. Hai vị đi theo tôi."
Xem ra Lục Tĩnh Sanh là khách quen nơi này, Thẩm lão bản mang theo các nàng đi qua hành lang, hướng hậu viện lầu hai nhã các đi đến.
Lục Tĩnh Sanh nói với Diệp Hiểu Quân nàng cũng không phải người chuyên ăn thức ăn chay, xem dã tâm sự nghiệp của nàng, biết rõ hẳn phương diện khẩu vị cũng không thấp, nhưng hiện nay nhà ăn dầu mỡ đều nặng, ngẫu nhiên nàng sẽ cùng Đồng Ấu Ninh tới nơi này rửa sạch dạ dày.
Hôm nay là thời gian vô cùng thích hợp rửa ruột.
Nhắc tới Đồng Ấu Ninh, Thẩm lão bản nói: "Thật là trùng hợp, hôm nay Đồng tiểu thư cũng có ở đây."
"Nàng đang ở đây?" Lục Tĩnh Sanh thật đúng là không nghĩ tới, Đồng Ấu Ninh gần đây nên là chết ngập với cả đống thông cáo tuyên truyền của [Vân Đoan], như thế nào vẫn có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi tới chỗ này ăn chay. Quan trọng nhất là, nàng đến dưỡng tâm tiểu các cũng không cùng mình nói một tiếng.
"Đúng vậy, nàng còn dẫn theo bằng hữu đến."
Bằng hữu? Cái từ này còn rất nhiều mập mờ, Lục Tĩnh Sanh như thế nào lại không biết Đồng Ấu Ninh tập tính như nào, có thể trong lúc cấp bách đưa đến đây làm bộ khí chất, chắc hẳn vị bằng hữu kia là gần đây cùng nàng trên giường hợp tác tốt.
Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên có chút tinh thần bát quái, nàng nghĩ muốn biết vị bằng hữu mới hợp tác này là nam hay là nữ.
Đồng Ấu Ninh nam nữ ăn thông sớm cũng không phải bí mật, cho dù là đạo diễn, nhà làm phim, nhà đầu tư, tiểu thịt tươi mới ra đời, chỉ cần nàng hài lòng, không ai có thể thoát được ma trảo của nàng. Với tư cách là chi bảo trấn của Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình, phương diện sinh hoạt cá nhân của Đồng Ấu Ninh thật là ít xuất hiện, cũng được cẩn thận che giấu, truyền thông rất khó đuổi đến hoa viên của nàng. Coi như là mèo mù đụng phải chuột chết cũng sẽ bị vỗ một chưởng, vỗ xuống cũng có thể đánh cho ra cái đạo lý bằng phẳng. Cho dù là người ngoài hành tinh xâm lược Địa cầu làm nổ hơn phân nửa châu Mỹ, bộ phận quan hệ xã hội của Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình đều có thể đem chuyện này che giấu đi qua, Đồng Ấu Ninh chỉ cần không cầm lấy loa đi khắp thế giới nói mình giết người phóng hỏa, cơ bản không có việc gì.
Nàng gần đây bận rộn, nàng khi nào thì không vội. Cho dù bận rộn nàng cũng sẽ không khiến cho chất lượng cuộc sống của mình hạ thấp, nên công tác thì công tác, nên yêu đương thì yêu đương.
Lục Tĩnh Sanh bấm tay tính toán, một năm qua này, bạn bên người Đồng Ấu Ninh thay đổi mấy cái, nhưng không có một ai là nam. Đến ngay cả nàng cũng biết rõ, từ vai nữ phụ cùng tổ kịch đến nhân vật nữ chính trong tổ kịch, từ người nữ hát chính bay qua một tiểu ca sĩ, từ nhà đầu tư đến con gái nhà đầu tư... Đây mới thực sự là ngủ lượt hai bờ sông tam địa, hủy người không biết mỏi mệt.
Còn lo lắng là nàng bị Thư Tử Tĩnh, cái đứa bé kia đuổi cùng giết tận tạo thành kích thích, đổi bạn giường đổi được có chút chuyên cần. Gõ mở cửa căn phòng Đồng Ấu Ninh đang ngồi, trong căn phòng mộc mạc Đồng Ấu Ninh cùng Thư Tử Tĩnh mặt đối mặt ngồi xếp bằng, trên bàn nào là tam bảo cát tường, thúy trân cung bảo, trời cao sóng xanh... Suýt nữa không còn chỗ mà để, nhưng hai người tựa hồ cũng còn không có động đũa.
Lục Tĩnh Sanh vốn là mở cửa liền cùng Đồng Ấu Ninh đối mặt, Đồng Ấu Ninh khó được nghiêm mặt không cười —— khí tràng trên mặt nhanh bị khẩn trương kéo xuống, tương đối đáng sợ.
Nghe thấy tiếng động mở cửa, Thư Tử Tĩnh quay đầu lại, trên mặt rõ ràng còn có nước mắt.
Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân cũng không có nghĩ đến lại ở chỗ này gặp phải Thư Tử Tĩnh, lại nói tiếp, Ngu Minh Đình coi như là thân thích nhà nàng.
"Thực xin lỗi..." Thư Tử Tĩnh rất lúng túng, lung tung lau khuôn mặt một chút, cầm túi đứng lên, "Em không nghĩ tới chị còn hẹn Jess... Em đi trước." Nghe giọng điệu này, hình như không giống đã biết sự việc Ngu Minh Đình.
Lục Tĩnh Sanh đang muốn nói nàng đã hiểu lầm, Đồng Ấu Ninh nhanh hơn mở miệng "Ân" một tiếng. Lúc này thừa nhận tương đương xua đuổi.
Trước khi Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân đi đến, Đồng Ấu Ninh đang cùng Thư Tử Tĩnh ngả bài.
Lần này là Đồng Ấu Ninh lần đầu tiên chủ động hẹn nàng, Thư Tử Tĩnh hưng phấn cả buổi, chạy nguyên một ngày đi mua quần áo, làm đẹp, trang điểm... Sớm đã tới đây đợi nàng.
Tưởng rằng là một ngày tốt đẹp, kết quả Đồng Ấu Ninh là tới cùng nàng phân rõ giới hạn.
"Vì cái gì... Nhiều người như vậy cũng có thể, em lại không thể?" Rút cuộc là tiểu cô nương, vừa nói đã khóc rồi, "Người bên cạnh chị lần lượt thay đổi, chị là nghiêm túc sao? Người như vậy đối với cảm tình căn bản cũng không coi trọng... Đã như vậy, vì cái gì không thể là em."
Thư Tử Tĩnh khóc lớn, Đồng Ấu Ninh thờ ơ.
Đồng Ấu Ninh nói, "Đời này chị cũng sẽ không để cho chúng ta cùng một chỗ."
"Không có ở đây cùng nhau... Không cần cùng một chỗ..." Thư Tử Tĩnh nước mắt vẫn còn chảy ra, "Tựa như Tô Mạn kia, giống như Thôi Mi bên kia, lúc chị ở cùng các nàng không phải cũng rất khoái nhạc sao? Coi như là bạn trên giường cũng tốt, em đều..."
"Không cần phải nói loại lời này." Khuôn mặt Đồng Ấu Ninh giống như là một cái điêu khắc không có biến hóa, tinh xảo lại lạnh như băng, "Vĩnh viễn đừng để cho chị nghe được những lời như vừa rồi."
Thư Tử Tĩnh có chút hiểu hiểu, phần lớn lại không hiểu.
Nhưng nàng có thể khẳng định, Đồng Ấu Ninh là thật không thương nàng, đối với nàng không có bất kỳ một chút dục niệm.
Thư Tử Tĩnh không có lý do lại lưu, vừa đi đến cửa điện thoại vang lên, Thư Bằng gọi điện thoại tới.
"Vâng, Ba ba..." Bỗng nhiên nàng cứng tại chỗ, loáng thoáng có một giọng nam trầm trọng đang nói gì đó. Thư Tử Tĩnh đợi trong chốc lát, mãnh liệt quay đầu lại, dùng ánh mắt khó có thể tin bắn về phía Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh đón ánh mắt của nàng, trong ánh mắt không có một chút gợn sóng.
"Thôi, Em trở về." Thư Tử Tĩnh không có quay đầu lại, vội vàng rời khỏi.
Đồng Ấu Ninh phát giác bầu không khí không đúng, hỏi Lục Tĩnh Sanh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tĩnh Sanh mời Diệp Hiểu Quân đến ngồi xuống, giúp nàng giới thiệu về menu, một bên gọi món ăn một bên đem chuyện hồi sáng nói lại một lần.
Đồng Ấu Ninh nghe xong, cười lạnh: "Nói thật, tớ còn thật bội phục Ngu Minh Đình người này, có thể hạ được quyết tâm lớn như vậy. Tớ đối với người sau lưng nàng càng ngày càng hiếu kỳ rồi. Bất quá, cậu trong khoảng thời gian này nhất định phải cẩn thận một chút, cảnh sát không có tới tìm cậu?"
"Dịch Thu Bạch đã đến, tùy tiện hỏi tớ một ít đã đi, Ngu Minh Đình lưu lại di thư, có thể kết luận là tự sát."
"Dịch Thu Bạch?" Đồng Ấu Ninh nở nụ cười, "Như thế nào, người này có thể danh chính ngôn thuận tới quấn cậu, nàng còn không quấn lấy?"
Lục Tĩnh Sanh liếc nhìn Diệp Hiểu Quân, thấy nàng chuyên tâm nhìn menu, liền trừng cho Đồng Ấu Ninh trở về. Đồng Ấu Ninh biểu cảm nhìn thấu bộ dáng của nàng, đặc biệt bà tám mà càng thêm miêu tả kỹ càng: "Lúc ấy lên đại học nàng mỗi ngày đều đi theo cậu khóc lóc hô hào vì cậu hái trăng hái sao đấy, hai năm trước không phải nàng ta hướng nhà cậu chạy tới, ba mẹ cậu thiếu chút nữa bị nàng túm tới du thuyền hoàng kim bảo vật bên bờ biển sao, cũng mặc kệ cậu kêu la bao lâu 'Tôi là gái thẳng!" Như thế nào bỗng nhiên an phận rồi? Rút cuộc nhớ tới mình là một nhân viên công vụ rồi?"
Diệp Hiểu Quân ngồi ở một bên cười theo, tựa hồ cũng nghe ra trọng điểm ở trong lời nói Đồng Ấu Ninh.
Lục Tĩnh Sanh lại không tốt giải thích "Gái thẳng" hai chữ này nhưng thật ra là chuyên môn dùng để đối phó Dịch Thu Bạch thôi, lúc đó và không gian nơi đây có bao nhiêu khác nhau.
Thật có suy nghĩ ở ngay tại đây, cắt miệng xiên mắt, dùng một loạt ngọn nến trực tiếp đem Đồng Ấu Ninh nướng thật tốt.
"Mang thức ăn lên!" Lục Tĩnh Sanh hung ác đánh một chút lên chuông truyền đồ ăn, đổi đi một bàn đồ ăn đã nguội lạnh.
Nước dùng đựng trong quả nước đẹp mắt tinh xảo cùng thức ăn được mang lên, một cỗ hơi thở mùa xuân từ trước mặt mà đến. Lục Tĩnh Sanh đang muốn thúc đẩy, Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên che miệng đứng lên, chạy đến phòng vệ sinh.
"Đây là làm sao vậy?" Đồng Ấu Ninh hỏi.
Lục Tĩnh Sanh nói với nàng nguyên do: "Đoán chừng là chướng ngại tâm lý, một lát là qua được thôi." Nói xong đi theo Diệp Hiểu Quân đi phòng vệ sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...