Sáu giờ sáng, Diệp Hiểu Quân đã bị Lục Tĩnh Sanh điện thoại tới đánh thức, kêu nàng theo đi ra ngoài một chuyến, bây giờ đi ra sân bay.
Biên kịch [Vân Đoan] đã xuất ngoại, tham gia vào đoàn kịch cỡ lớn ở nước ngoài, đây là bản thân hắn một mực mưu cầu danh lợi, cho nên vô cùng coi trọng. Kịch bản [Vân Đoan] khả năng cần sửa, nhưng biên kịch chính đang ở nước ngoài, vừa tới B thành, giữa trưa đã liền bay. Đừng nói sau đấy cho hắn tập trung chỉnh sửa kịch bản, coi như là hiện tại cho hắn tại chỗ sửa hắn cũng không có thời gian.
Lục Tĩnh Sanh tối hôm qua đã tự mình gọi điện thoại cùng hắn nói qua chuyện trao quyền điều chỉnh kịch bản, mặc dù trước đó ký kết hợp đồng trong văn bản có ghi rõ ràng việc điều chỉnh kịch bản là chế tác mới có quyền lợi chính đáng, nhưng vì đề cao lợi ích dựa trên nguyên tắc tôn trọng biên kịch, nên muốn cùng hắn nói một tiếng, đạt thành thỏa thuận bằng miệng.
Đối phương cũng sảng khoái đáp ứng, sáng nay thừa dịp hắn vẫn còn ở Bắc Kinh, Lục Tĩnh Sanh mang theo Diệp Hiểu Quân đi tìm hắn, mặt đối mặt đem kịch bản hiện tại cùng với kết cấu chỉnh thể thay đổi sau đó xác định, về sau khi thật sự muốn sửa chữa kịch bản có thể thông qua mail hoặc điện thoại trao đổi.
Lục Tĩnh Sanh cùng tiểu Quý ở sân bay chờ Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân từ đằng xa đi tới, mắt kính tròn làm tôn lên phong độ mười phần của người trí thức, thời tiết chuyển lạnh, nàng mặc một thân màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác áo choàng dài tới bắp đùi, chân mặc quần jean đen, giầy thể thao trên chân như thường lệ, tóc dài tùy ý xóa dài sau vai có thể thấy được nàng đi ra ngoài vội vàng, nhưng trang phục phối hợp vẫn còn có chút bản lĩnh, nhìn xem làm cho người ta dễ chịu.
"Thật có lỗi, đã tới trễ." Diệp Hiểu Quân trong ngực là notebook, vừa tới liền hỏi chuyện công việc, "Jameswu ở nơi nào?"
Jameswu chính là biên kịch bộ [Vân Đoan].
"Ở trong sảnh VIP chờ lên máy bay, tôi cùng hắn hẹn gặp tại quán cà phê bên cạnh." Lục Tĩnh Sanh bước đi rất nhanh, tiểu Quý giúp nàng mang theo túi vội vã bước nhanh đi theo. Diệp Hiểu Quân vóc dáng thấp hơn nàng một cái đầu, để đuổi kịp bước chân của nàng cũng có chút cố hết sức. Lục Tĩnh Sanh không có quay đầu lại, nhưng bước chân rất nhanh chậm lại, Diệp Hiểu Quân cũng không nói gì, đi lên cùng nàng vai kề vai.
Gặp được Jameswu, Diệp Hiểu Quân mở ra laptop, Swu vừa nói nàng một bên ghi nhớ.
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở bên cạnh nàng nhìn chằm chằm vào laptop: "Cô chỉ nhớ trọng điểm, không sợ lọt chi tiết? Cũng không mang cái bút ghi âm. Tiểu Quý, Em có mang theo bút ghi âm không?"
Tiểu Quý: "Hình như có để trong túi một cái! Em tìm xem đã! Ai? Ai? Để chỗ nào rồi nhỉ?"
Diệp Hiểu Quân ánh mắt vẫn đặt trên màn hình máy tính, vẫy vẫy tay: "Không cần, tôi đều nhớ rõ, hiện tại thời gian cấp bách cho nên trước tiên ghi lại trọng điểm, chờ sau khi trở về tôi lại đem toàn bộ viết ra."
Lục Tĩnh Sanh nhíu mày, có chút không quá tin tưởng, tiểu Quý tìm bút ghi âm, tìm cả buổi cũng không có tìm ra, khiến cho nàng trúng một cái xem thường.
Swu đem kịch bản đều phó thác cho Diệp Hiểu Quân, tới giữa trưa liền bay mất.
"Cô về công ty chứ?"
Bên trong bãi đỗ xe của Sân bay, Lục Tĩnh Sanh hỏi Diệp Hiểu Quân.
"Ừ, tôi trở về đem kịch bản chỉnh lý lại, sau khi xong sẽ gửi mail cho cô."
Lục Tĩnh Sanh: "Không có việc gì, trước hết cô đi về nghỉ ngơi chút đi, chuyện kịch bản còn không có nhanh như vậy quyết định. Sáng nay thức dậy sớm, khổ cực."
Lục Tĩnh Sanh như này, đúng kiểu một tiểu thư đúng chất nếu không có tính đại tiểu thư cũng là không đúng. Khi thì nhiệt tình thân thiết, khi thì lãnh đạm ít nói, nàng đều có của nàng thế giới cùng tính tình, không ai có thể ngăn được nàng, Diệp Hiểu Quân đều có thể lý giải, cho nên sự kiện bị xem nhẹ trong thang máy kia cũng không có gì lớn, Lục Tĩnh Sanh tựa hồ cũng không nhớ rõ chuyện như vậy, nàng càng là không có gì phải mang thù.
"Không có gì, công tác, cần làm trước. Chút nữa trở về tôi uống ly cà phê, không buồn ngủ." Diệp Hiểu Quân ngồi trên xe, không cùng hành trình Lục Tĩnh Sanh nên cũng không cùng nói tạm biệt, trực tiếp đi.
Lục Tĩnh Sanh đứng ở tại chỗ ngẩn người một hồi, tiểu Quý nhịn không được mở miệng hỏi: "Lão bản, chúng ta bây giờ đi đâu vậy?"
"Ăn cơm trưa!" Lục Tĩnh Sanh trầm thấp rống, dọa tiểu Quý nhảy dựng.
Tiểu Quý thầm nghĩ: Lão bản gần đây sao hay nóng tính ghê vậy, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bằng không thì không chừng ngày nào đó bị nàng lột da...
Tiểu Quý thật sự rất sợ Lục Tĩnh Sanh!
Cuộc họp cấp cao tối qua, Tương Tiểu Phù không thể tham gia, Lục Tĩnh Sanh một ngày cũng đều không có ở công ty, làm cho nàng muốn chịu đòn nhận tội cũng không có cơ hội.
Tới chiều Diệp Hiểu Quân tới công ty, Tương Tiểu Phù liền một chút giữ chặt nàng: "Lục tổng đi đâu vậy?"
Diệp Hiểu Quân: "Em không biết, chuyện này chị phải hỏi tiểu Quý chứ."
"Không phải em cùng nàng bên nhau sao?"
Diệp Hiểu Quân: "..."
Tương Tiểu Phù lời nói ra khỏi miệng quá nhanh, sau khi nói xong mới phản ứng tới là tự mình lại nói sai.
Diệp Hiểu Quân cũng không có phản ứng tiếp nữa, đi đến văn phòng đóng cửa, khôi phục chi tiết kịch bản như cũ, mãi cho tới 9h tối, toàn bộ coi như khôi phục xong, nàng chia ra rồi gửi tin nhắn cho Lục Tĩnh Sanh.
Vừa ấn gửi đi, check hộp thư đến nhận được tin nhắn mới chưa mở, nàng nghĩ rằng là tin nhắn tự động trả lời của Lục Tĩnh Sanh, thời điểm mở vào lại thấy đến một phong bưu kiện.
Tin nhắn mới nhất trong hộp thư, người gửi: Jessicalu322 nội dung: Tôi đã nhận được mail, sẽ nhanh chóng phản hồi.
Đây là tin nhắn tự động trả lời.
Phía dưới có thêm một tin nhắn chưa mở, Người gửi: Bearxxx, nội dung:
Bearxxx lại xuất hiện... Diệp Hiểu Quân trong lòng nhảy dựng, nội dung chỗ trống?
Thay vào đó thật nhiều loạn mã, kéo xuống dưới, toàn bộ là một đống kỹ tự chen lẫn nhau, trình duyệt thiếu chút nữa bị đơ chết. Tới khi Diệp Hiểu Quân kéo xuống hết, cả đoàn đều là loạn mã.
Đây là thế nào?
Dự cảm không tốt từ dưới kéo ngược lên trên, thẳng đến cuối cùng từ trong một đoạn loạn mã phát hiện mấy chỗ có thể kết nối cùng một từ thành câu.
Nội dung: [堓b緂)? Kịch bản n暯脴? op& rất mấu chốt эψgw漋 dung thương 嵿0 bí 櫋烗b5 thố đỉnh z瓽 nhìn? Am 蜖 diêu x oa. y? Cẩn thận khiến cho l? caf ngũ yêm sz tàu vạn năm r3? z hung? 韼熋- giới 凕 BOANG... Nghiêng mắt nhìn 坹i? w toj 肻 xa gia f tù? Gió đông ván
[I]Kịch bản rất mấu chốt, cẩn thận tàu vạn năm.[/I] [I](*Cẩn thận tàu vạn năm: tàu đã cũ, đã rất nhiều năm, cần phải lái nó cẩn thân, hàm ý: hãy hành động thận trọng, sẽ tránh được sự cố bất ngờ)[/I]
Phần cuối cùng [I]"Gió đông ván"[/I] Diệp Hiểu Quân không quá xác định là loạn mã hay vẫn là nội dung chính xác, đem nội dung tin nhắn từ từ xem kỹ, xác định trừ đi hàng chữ kia, ngoài ra cũng không có tin tức nào có thể đọc hiểu.
Bearxxx đang nhắc nhở sự việc liên quan đến [Vân Đoan]?
Kịch bản? Cẩn thận?
Phía sau lưng phả ra tầng đợt mồ hôi lạnh, theo bản năng mà nhìn qua kính thủy tinh quan sát bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng nói của đồng sự, tâm đột nhiên có điểm cảm giác sợ hãi. Bỗng nhiên một thanh âm sắc bén nhắc nhở hộp thư nhận tin nhắn mới làm nàng sợ đến khẽ run rẩy, cúi đầu vừa nhìn, chính là hồi âm của Lục Tĩnh Sanh.
Diệp Hiểu Quân trong lòng thầm mắng nàng thật là dọa người, ấn mở tin nhắn:
Người gửi: Jessicalu322, nội dung: Trí nhớ cô đúng là hơn hẳn người thường, còn chưa tan ca sao?
Diệp Hiểu Quân hồi âm: Đang muốn tan tầm, Lục lão bản có chuyện gì cần nói cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi không khóa máy.
Thu thập xong vài thứ hướng bãi đỗ xe đi, từ trong thang máy một đường đi đến b1 lúc ấy chỉ có một ngọn đèn quanh thân, còn lại toàn bộ tối om, chỉ có duy nhất một chiếc đèn màu cam nhỏ trên đỉnh đầu đem bóng dáng chính mình trong thang máy chiếu rọi khiến cho càng quỷ dị hơn. Diệp Hiểu Quân mặc kệ bạo dạn, cứng rắn, nhìn bảng tầng lạnh băng hiện số: B3
Đinh.
Cửa mở.
Bãi đỗ xe to như vậy trần nhà trầm xuống, tầm mắt ở trong vô thức mà tối lại, do một thời gian dài nhìn chằm chằm vào laptop, một lúc sau ánh sáng trong tầm mắt Diệp Hiểu Quân lại bắt đầu tan ra. Nàng nhắm lại mắt, điều chỉnh một chút đôi mắt mệt nhọc, nhưng tựa hồ không có hiệu quả, chỉ có thể tập trung lực chú ý đi lên phía trước.
Cẩn thận lái tàu vạn năm
Những lời này một mực trong lòng nàng đi tới đi lui, biến hóa thành các loại kiểu chữ cùng các loại âm sắc xuyên thẳng qua.
Nàng lái xe lao ra khỏi nhà xe, ánh sáng đèn đường hài hòa cùng nhau chiếu lên khuôn mặt của nàng, ánh sáng một đường chiếu tới xa xa, biển quảng cáo ở các tòa cao ốc như trước sáng trưng, lúc này nàng mới như trở về nhân gian.
Nói không sợ hãi là giả, nàng rất sợ hãi.
Từ sau khi tin nhắn thần bí xuất hiện trong cuộc sống của nàng, mỗi đêm nàng đều phải đọc thật nhiều thứ, bắt buộc cho mình cực độ mệt nhọc, mới có thể không để cho đầu óc trước lúc đi ngủ bị những ý niệm khủng bố chiếm cứ, trực tiếp mê man.
Nếu là bên người có người làm bạn, có lẽ có thể khá hơn chút. Diệp Hiểu Quân ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng trong đêm đen tối tăm cũng chỉ tồn tại một ánh trăng duy nhất.
Những vì sao ở đấy đều là độc lập tồn tại, có lẽ nhìn qua như gần nhau, nhưng thực tế cách xa nhau rất xa, giữa chúng là không gian tĩnh mịch xa xôi che kín, cho dù là khoảng cách gần nhất, dùng cả cuộc đời con người khi còn sống cũng khó có thể đến.
Cùng nó dốc sức liều mạng tìm kiếm một điểm tựa, không bằng chính mình tự mình càng thêm độc lập.
Sau khi về đến nhà tắm rửa xong, ngồi ở trên ghế sofa vì chính mình rót một ly rượu đỏ. Tửu lượng nàng bình thường, uống một chút liền say.
Ngay tại lúc gần chìm vào giấc ngủ, điện thoại Lục Tĩnh Sanh gọi tới: "Biên kịch Diệp, cô về tới nhà chưa?"
Lại từ Diệp tiểu thư biến trở về biên kịch Diệp rồi.
Diệp Hiểu Quân thở dốc một hơi, làm thanh tỉnh đầu óc, không cho đối phương nghe ra được nàng tự mình uống rượu tới say: "Ưmh, đã về tới, kịch bản có vấn đề sao?"
"Cô uống rượu hả?"
"..." Nàng là như thế nào nghe ra?
"Uống một ít, trợ giúp giấc ngủ."
"Cô đã muốn ngủ?"
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, cô ngủ đi, ngày mai đến công ty lại nói chuyện. Ngủ ngon."
Lục Tĩnh Sanh treo máy rất nhanh, để lại Diệp Hiểu Quân cơ hội truy vấn đều không có.
Chẳng lẽ lại có chuyện gì?
Diệp Hiểu Quân nhìn xem bình rượu đỏ bị uống hết phân nửa có chút vô lực, cầm điện thoại qua gửi cho Lục Tĩnh Sanh một tin nhắn:
Kịch bản là mấu chốt, cẩn thận tàu vạn năm.
Lục Tĩnh Sanh mới vừa từ trong cục cảnh sát đi ra, tin nhắn Diệp Hiểu Quân nhắn đến đúng lúc nàng đang chỉ đạo tiểu Quý an bài nội dung hội nghị buổi chiều, không nhìn thấy.
Một giờ đồng hồ trước nàng gặp Á Khả, trạng thái tinh thần Á Khả khá tốt, tuy nhiên thần sắc tiều tụy đến lợi hại.
Việc Á Khả này là không có khả năng cứu vãn được rồi, có người giết sẽ có người vùi dập, ở đâu còn có thể cho Lục Tĩnh Sanh cơ hội? Đối phương sớm cũng hẹn phóng viên, tại chỗ chụp ảnh đưa tin, ảnh chụp bị áp lên xe cảnh sát đều có, còn kém phát thông bản thảo thôi.
Chuyện này tám – chín phần cũng đã rõ, chạy không được, [Vân Đoan] quay chụp lại, một lần nữa làm lại hậu kỳ, đầu tư phải tăng thêm, lăn qua lăn lại có khi tăng gấp đôi trở lên cũng là chuyện có khả năng. Lục Tĩnh Sanh lần này tới không có mục đích nào khác, nàng chính là muốn từ Á Khả bên này biết được "Bằng hữu cũ" này là ai.
Á Khả thật đúng là không nói.
"Cô có phải ngốc hay không." Lục Tĩnh Sanh nói, "Nàng hại cô bỏ tù, cô lại che chở nàng? Cô có biết lời đồn chơi ma túy có thể hủy diệt nghiệp diễn cả đời không? vị bằng hữu cũ của cô này nhưng thật ra mục đích rõ ràng, muốn đẩy cô vào đường chết, chính là cô như vậy mà còn im lặng không nói lời nào?"
Á Khả cúi đầu, tóc cắt ngang trán che ở trên mắt, khuôn mặt như trước thanh tú xinh đẹp, mắt đục đỏ ngầu, hít mũi một cái nói: "Lục tổng, tôi biết rõ tôi có lỗi với chị... Thực xin lỗi tiểu Bạch tỷ, có lỗi với công ty quản lý, thiếu nợ các người, chờ sau khi tôi ra ngoài nhất định sẽ trả lại thật tốt. Nếu như tôi nói ra người kia là ai, các người còn không giết chết nàng đi? Tôi biết rõ Lục tổng thủ đoạn, nhưng người này, vô luận nàng như thế nào đối với tôi, tôi không thể bán đứng nàng."
Lục Tĩnh Sanh chép miệng dùng lạnh nhạt nhìn nàng.
"Bằng không thì tôi chẳng phải trở nên giống như nàng sao?" Á Khả nhìn Lục Tĩnh Sanh, "Bán đứng hảo hữu."
Lục Tĩnh Sanh trùng vai —— không còn cách nào khác.
Từ cục cảnh sát bên trong đi ra, nghe người đại diện của nàng – tiểu Bạch tỷ nói nàng từ khi bị bắt về sau một mực chưa ăn gì, biết rõ ràng mình đã làm nên chuyện gì, sẽ gây nên ảnh hưởng lớn như nào, chính là sám hối đây.
"Trước lúc cô tới đây, tôi đã hung hăng mắng nàng một trận, mắng tới mức kích động thiếu chút nữa bị giám ngục xách đi ra ngoài." Tiểu Bạch cùng Lục Tĩnh Sanh ở bên ngoài cục cảnh sát hút thuốc, "Đứa nhỏ này như thế nào ngốc như vậy? Tôi ngàn vạn lần nói rõ ràng, làm cho nàng không cần lại dính tới thuốc phiện! Gần đây có bao nhiêu nghệ sĩ bị làm chết rồi? Nổi tiếng khắp nơi kiểu này nàng cũng dám tạo! Tôi... Tôi tôi tôi cũng không biết nên nói cái gì, tức chết tôi mà."
Lục Tĩnh Sanh: "Nàng trước kia từng chơi ma túy?"
"Mới vừa vào nghề lúc ấy liền hút, về sau bị tôi bắt gặp một lần, kêu nàng an tĩnh một thời gian thật lâu. Tôi biết rõ nàng thỉnh thoảng sẽ phạm bệnh, nhịn không được, chuyện này như thế nào nhịn được? Sau lưng tôi vụng trộm hút, tôi sao có thể hai tư giờ đồng hồ luôn theo sát nàng? Phải nói cái gì tôi cũng nói rồi, con đường nàng phải đi như nào chỉ có thể chính nàng tự nhìn. Mấy năm này nổi tiếng tăng lên, được tôi quản càng nghiêm, thật đúng là chuyển tới cùng nàng ở một đoạn thời gian, chỉ là không nghĩ tới qua lâu như vậy đến nay mọi cố gắng đều uổng phí, thế nhưng mấy ngày nay mẹ của tôi đến đây, tôi phải trở về theo giúp bà, không đến hai tuần! Ha ha a, người tính không bằng trời tính, nhất định đấy, nàng chính là cái nát mạng!"
Lục Tĩnh Sanh an ủi nàng: "Tiểu Bạch tỷ chị cũng đừng tức giận, sự tình đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết." Tiểu Bạch tỷ là người đại diện lâu năm, giao thiệp rộng, trong tay tài nguyên nhiều, làm người trượng nghĩa bạn chí cốt, những loại người này cần kết giao nhất. Cho dù Lục Tĩnh Sanh bây giờ là trong bụng nổi giận, nhưng đối với nàng vẫn là nói năng nhẹ nhàng.
Tiểu Bạch nhìn nàng một cái nói: "Á Khả phần diễn nên xóa, cứ xóa, chúng tôi không ý kiến".
Lục Tĩnh Sanh: "Ai, tiểu Bạch tỷ, chị đã ở cùng nàng một chỗ một thời gian, cái kia 'Bằng hữu cũ' rút cuộc là ai chị không phải không biết chứ?"
Tiểu Bạch con mắt đảo lòng vòng, tựa hồ tại nhớ lại: "Nàng chẳng hé một lời với tôi. Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người này."
Lục Tĩnh Sanh nghiêng người ra trước dò xét.
"Bạn gái trước kia của nàng, hiện là phu nhân phó tổng giám đốc Thực Sang ảnh nghiệp – Khương Bác Văn, Ngu Minh Đình."
Lục Tĩnh Sanh cho người đi điều tra Ngu Minh Đình, cũng hướng trợ lý Ngu Minh Đình hẹn thời gian gặp mặt, ý định cùng nàng gặp mặt một chút.
Ngu Minh Đình hiện tại công tác ở Thực Sang ảnh nghiệp, Phụ trách tổ chức hoạt động.
Hơn nửa đêm gọi điện thoại đi qua hẹn gặp không tốt, tiểu Quý tra được số trợ lý riêng của Ngu Minh Đình, liền điện thoại đi qua: "Lão bản, hẹn xong rồi, xế chiều ngày mai hai giờ."
Dễ dàng như vậy hẹn được, Lục Tĩnh Sanh lại cảm thấy có chút kỳ quái, giống như đối phương đang chờ nàng tự tìm tới cửa.
Lục Tĩnh Sanh mang tâm sự hướng về nhà, thuận tay đem hơn mười tin nhắn chưa đọc đều ấn mở, xóa bỏ đi tin nhắn rác.
Bỗng nhiên trông thấy tin nhắn Diệp Hiểu Quân:
Kịch bản là mấu chốt, cẩn trọng lái tàu vạn năm.
Lục Tĩnh Sanh nhìn lại một lần.
Cẩn trọng lái tàu vạn năm.
Da đầu Lục Tĩnh Sanh đều đã tê rần, gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân, không ai tiếp.
Diệp Hiểu Quân đang bị rượu cồn khống chế, nặng nề chìm trong giấc ngủ.
Nửa đêm, đầu đường bỗng nhiên xông đến một chiếc xe chạy đối diện, lái xe tràn đầy men say khuôn mặt vặn vẹo tươi cười từ trước mặt Lục Tĩnh Sanh thoáng một cái đã qua, "Xoạt" một tiếng, cơ hồ là sát thân xe các nàng mà qua.
Suýt chút hai xe đụng vào nhau. Rượu say, chạy ẩu.
"Người nào a! Hỗn đản!" Tiểu Quý cũng bị dọa quá sức, dù cho đối phương đã đi xa nàng vẫn là nhịn không được mở cửa sổ mắng to.
Lục Tĩnh Sanh nắm điện thoại trong tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Tiểu Quý." Nàng trầm thấp mà kêu một tiếng, chỉ có chính nàng có thể cảm giác được cuống họng khô ráo, "Hủy bỏ hẹn trước ngày mai, chúng ta không đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...