Nguyên một buổi tối, bàn tay Hứa Ảnh Thiên vẫn luôn run rẩy.
Khi Hứa ba đi đến, hỏi tình huống vài câu về sau liền đứng ở bên ngoài lầu hút thuốc.
Hứa Ảnh Thiên cùng đi theo ra, nói: "Không phải nói cai thuốc sao?"
Hứa ba đáp: "Ngẫu nhiên sẽ rút, thời điểm áp lực lớn."
Hứa Ảnh Thiên từ nhỏ đã muốn làm bác sĩ, truyền thống gia tộc mưa dầm thấm đất, nàng tựa hồ không nghĩ tới những con đường khác.
Đối với người bình thường mà nói tiền lương bác sĩ coi như cũng được, đủ nuôi sống chính mình, nếu như không phải tiêu tiền như nước mà tiết kiệm đoán chừng còn có chút sinh lời. Tính tình Hứa Ảnh Thiên không phải quá kiên nhẫn lại hay phát tính tình, nhưng thực chất bên trong nàng vẫn luôn là người có tinh thần trách nhiệm đối với bệnh nhân và công việc chăm sóc người bệnh. Nàng tự giác muốn làm một bác sĩ tốt, cũng hy vọng có thể trợ giúp nhiều hơn nữa những người bệnh bất lực. Nhưng tới khi chính Mẹ mình lâm bệnh nguy kịch, nàng thế nhưng một chút cũng không có phát hiện.
Nhìn xem thuốc lá trong tay Ba ba, nhớ tới Đồng Ấu Ninh cũng từng rút qua, loại này đối với sức khỏe là thứ đồ vật trăm hại không điểm có lợi nào, làm sao có nhiều người ưa thích như vậy?
Hứa Ảnh Thiên rút một điếu thuốc của ba nàng, cầm cái bật lửa của hắn, châm thuốc rút lấy một hơn, thiếu chút nữa sặc không còn nửa cái mạng.
"Đừng học theo." Ba nàng vỗ phía sau lưng nàng.
Hứa Ảnh Thiên cười: "Con cũng không có ý học theo. Có ba đi trước con, con mới làm bác sĩ. Bất quá..." Nàng nhìn điếu thuốc trong tay muốn dập tắt nói, "Con không được như ba, con không phải là bác sĩ tốt, cũng không phải nữ nhi tốt. Mẹ bị bệnh lâu như vậy, con cũng không phát hiện."
Hứa ba nói: "Bà ấy cố ý muốn giấu giếm, con khẳng định không có biện pháp biết được."
Hứa Ảnh Thiên nhớ tới hai từ "Sinh thời" kia.
Nguyên lai Mẹ cái gì cũng biết rồi, cái gì cũng đều đã làm xong ý định.
————————————————————
Chuỗi tài chính Hoàn Cầu xuất hiện nguy cơ, lần lượt xuất hiện nhóm những người thức thời rời đi ăn máng khác.
Những người rời đi này, có một số nhận thấy được Hoàn Cầu không có tương lai, tự động chào từ giã, càng có chút ít là bị đào góc tường.
Bác Triển liên thủ với Quân Thác chiếm đoạt thị trường, mua vào cổ phần của Hoàn Cầu. Hoàn Cầu dần dần bị buộc đến hoàn cảnh bất lợi, mà Bác Triển cùng Quân Thác chính là tương hỗ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Lần trước trêu đùa hí lộng Lâm Ngạn, Đồng Ấu Ninh cũng thành thật hướng nàng nói xin lỗi.
"Người tới ta đi, rất công bằng, chúng ta coi như là không đánh nhau thì không quen biết. Tôi thay thế Lục tổng vẫn còn nằm viện nói với cô lời xin lỗi, về sau thời gian hợp tác còn rất dài."
Lâm Ngạn nghe xong lời xin lỗi của nàng không cho là đúng: "Cô cho rằng đơn giản đôi câu như vậy coi như xong? Cho tới nay, dám đối với tôi như vậy chỉ có cô cùng Lục Tĩnh Sanh."
Đồng Ấu Ninh nổi lên thanh lãnh, không có ý định đi theo suy nghĩ của nàng tiếp tục hỏi tiếp. Đây là giao dịch giữa nàng cùng Lâm Ngạn và Lục Tĩnh Sanh, tuy rằng nàng cùng Lục Tĩnh Sanh là cùng nhau lớn lên, nhưng cầm chuyện này thật đúng là uy hiếp không được nàng.
Lâm Ngạn rất có thú vị nhìn nàng, bỗng nhiên thay đổi một bộ gương mặt, bước tới gần Đồng Ấu Ninh đứng cạnh bàn công tác, thanh âm nhẹ nói: "Nhưng tôi còn thật sự yêu mến các người. Trẻ tuổi xinh đẹp lại có can đảm, cô nữa... Lớn lên thật là làm cho người ta không đề phòng, kỳ thật là kiểu người xấu xa nhất. Tôi bây giờ không muốn áp cô nữa, bất quá..." Mùi nước hoa của Lâm Ngạn hôm nay không quá ngọt, là một cỗ mùi vị thành thục "Nghĩ bị cô áp."
Đồng Ấu Ninh lộ ra mỉm cười lễ phép, từ bên người nàng rời khỏi: "Người nghĩ muốn trèo lên trên giường của tôi cũng nhiều đi, cô mạnh khỏe xếp hàng cho tốt."
Lâm Ngạn nhìn bóng lưng nàng rời đi cười: "Được a, tôi sẽ sắp xếp. Khi tất yếu tôi cũng sẽ chen vào."
Sau khi Tưởng Chính mất, Tưởng Tấn hoàn toàn biến mất qua một đoạn thời gian. Thời điểm này Hoàn Cầu quân tâm đại loạn, Lục Tĩnh Sanh đã sớm đi một nước cờ, đem Tưởng Tấn trở về, tại trên ban giám đốc giết Tưởng Bối Nam trở tay không kịp.
Tưởng Tấn xuất hiện làm cho ban giám đốc nhớ đến Hoàn Cầu lúc huy hoàng, địa vị Tưởng Bối Nam đã bị lung lay nghiêm trọng. Trên hội nghị ban giám đốc, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, tất cả cùng ở một chỗ, bầu không khí cực kỳ nóng nảy, chút nữa chảy máu tại chỗ.
Tưởng Bối Nam lặng lẽ rời đi.
Ngay trước quảng trường thương mại vừa vặn có một quán cà phê, thời điểm trước kia Đường Cảnh Lộ còn ở, Tưởng Bối Nam thường xuyên cùng nàng tới chỗ này buổi trưa, uống trà giết thời gian.
Hôm nay Tưởng Bối Nam một mình ngồi ở đây, nhìn phía đối diện trống rỗng, nhớ lại một việc.
"Vốn tưởng rằng một lần nữa đạt được quyền lực có thể làm cho mình vui vẻ, có thể làm cho chính mình đối với cuộc sống một lần nữa có chờ mong. Không nghĩ tới... Vẫn là nhàm chán như vậy."
Nàng đang ở đây thì tốt rồi.
Tưởng Bối Nam nhớ lại mối tình đầu thời tuổi trẻ, cũng muốn sống cả đời liền như vậy cùng Ngu Minh Đình, sau trong khoảng thời gian lạc lối dài dằng dặc vốn còn có thể có Đường Cảnh Lộ đi cùng.
Nàng phát hiện mình đời này cũng thật là thất bại, muốn có không phải vô lực, chính là đã bỏ qua.
Vô luận là cảm tình hay là sự nghiệp, luôn không đúng thời điểm.
Một người chậm rãi uống cạn một bình trà, ngắm mặt trời lặn.
Lục Tĩnh Sanh không có gì nguy hiểm tính mạng, túi khí an toàn bảo hộ nàng rất tốt.
Nàng tỉnh lại thì thấy trong phòng bệnh có người nhà, bằng hữu, cùng với Diệp Hiểu Quân đứng ở mãi tít đằng sau bên ngoài.
"Đã khiến mọi người lo lắng..."
Lý Ái Lan nói: "Con không biết mẹ và Ba ba con đã có hai đêm ngủ không ngon, loại sự tình này không cho phép còn có lần thứ hai."
Lục Tĩnh Sanh cười nói: "Con cũng không muốn đâu."
Lý Ái Lan muốn lưu lại tự mình chiếu cố con gái, Lục Tĩnh Sanh lại nói muốn cùng Diệp Hiểu Quân hai người gặp trong chốc lát.
"Con bây giờ là thật không cần chúng ta." Lý Ái Lan trước khi đi nói như vậy.
Thời điểm bà đi ra ý vị thâm trường liếc nhìn Diệp Hiểu Quân, như là nhìn cừu địch, hoặc như là đầy một lòng ghen ghét.
Diệp Hiểu Quân có chút chột dạ, phần chột dạ này không phải đến từ cảm tình sắc bén phức tạp của Lý Ái Lan, mà là đến từ áy náy.
Cô không có chăm sóc tốt Lục Tĩnh Sanh, bởi vì cô khư khư cố chấp cùng nhất thời hành động theo cảm tính làm cho Lục Tĩnh Sanh rơi vào hiểm cảnh. Vô luận cuối cùng Lục Tĩnh Sanh có hay không có tổn thương, đối với cô mà nói đều rất khó mà thuyết phục chính mình.
Diệp Hiểu Quân cả ngày lẫn đêm ở lại bệnh viện chiếu cố Lục Tĩnh Sanh, vì nàng làm đồ ăn nàng thích nhất, chịu trách nhiệm từng sinh hoạt hàng ngày của nàng, cũng chăm lo nàng quá mức. Chuyện của công ty có người quản lý, nhưng nàng cũng không dám lãnh đạm, hai phía cùng chạy.
Hai tuần sau Lục Tĩnh Sanh nên xuất viện, nhưng Diệp Hiểu Quân thì gầy một vòng.
"Chị nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, bằng không thì em cảm thấy tội lỗi." Lục Tĩnh Sanh rất đau lòng cô.
"Không... Đều là lỗi của chị." Diệp Hiểu Quân vẫn là không cách nào tiêu tan, "Em để cho chị làm nhiều chút việc vì em đi, như vậy trong nội tâm của chị mới có thể dễ chịu một chút."
"Chị là vì để cho trong lòng mình dễ chịu mới nhân nhượng như vậy, chiếu cố em sao?" Lục Tĩnh Sanh nói, "Em biết rõ đêm đó chị đều nhìn thấy. Đúng, em cùng Ấu Ninh làm nhục Lâm Ngạn, đây là chủ ý của cả hai người. Em biết rõ chị rất chán ghét loại sự tình này, nhưng chị luôn chôn ở trong lòng, không có nhắc nhở, không có vạch trần, thậm chí không có hỏi nhiều một câu, tựa như chị trông thấy Mã Kiện đã biết hắn không có thật sự rời khỏi Bác Triển cũng không có tới chất vấn em vì cái gì lừa gạt chị..." Nói đến việc này, Lục Tĩnh Sanh cảm thán một tiếng, ôm lấy Diệp Hiểu Quân, "Chị một mực chú ý đến cảm thụ của em, em cũng không muốn bởi vì tại một ít quan niệm khác biệt mà hai chúng ta cãi lộn. Chúng ta đã qua một lần chia lìa, em không muốn lại mất đi chị. Khả năng tại trong lòng chị em là gian thương tội ác tày trời, là một hỗn đản hám lợi, cũng là loại người mà chị không thích nhất. Thế nhưng em đối với chị là thật tâm, đây mới là điểm trọng yếu nhất trong quan hệ của hai chúng ta, không phải sao? Giá trị quan của chị cùng em có khác biệt, mà cái thế giới này có rất nhiều sự việc đúng sai phân biệt không rõ ràng, chỉ nhìn trên lập trường."
Chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu một người, vô luận mặt khác của nàng là màu gì, đều là có thể được tha thứ.
Có lẽ là loại này đi? Như vậy là rất đúng sao?
Diệp Hiểu Quân tùy ý Lục Tĩnh Sanh ôm, không có trả lời.
Lồng ngực Lục Tĩnh Sanh cảm giác được dòng nước mắt ấm áp của Diệp Hiểu Quân, một nụ cười lặng lẽ nâng lên từ khóe miệng nàng.
Đồng Ấu Ninh chờ ngày xuất phát, cho dù là trong tương lai đang phát triển đáng chờ mong có sự ám ảnh của Quan Nguyên, nàng cũng có tự tin có thể xử lý tốt quan hệ của hai người cùng với khoảng cách trong sinh hoạt cùng Hứa Ảnh Thiên.
Nàng không chỉ một lần nghĩ tới cùng người nào đó kết giao lâu dài, thành lập lên một phần thói quen, đem một phần trách nhiệm cùng yêu thích đồng thời tiến hành đến cùng. Nhân sinh của nàng tràn đầy rất nhiều loại thành công, những thứ thành công này cũng không khó khăn, duy chỉ có chuyện này cho đến nay vẫn luôn là một vòng mây đen trong lòng nàng.
Nàng tràn ngập hy vọng cùng tâm chí mạnh mẽ.
"Thật có lỗi, tôi khả năng không có cách nào cùng em rời khỏi nơi này."
Trong quán cà phê yên tĩnh, Đồng Ấu Ninh vẫn như trước kia một phong cách ăn mặc ngụy trang che che lấp lấp. Chỉ còn cách thời gian xuất ngoại một thời gian ngắn, Hứa Ảnh Thiên hẹn nàng ra đây nói chuyện, lúc nàng nói có một số việc muốn gặp mặt để nói chuyện thì nàng đã có dự cảm nào đó. Vừa gặp mặt, nhìn qua thân hình Hứa Ảnh Thiên có vẻ rất tiều tụy không cần bất luận chủ đề dạo đầu gì, trực tiếp nói thẳng, giống như người cầm đao không chút lưu tình nào mà đem da thịt các nàng trực tiếp cắt xuống.
Đồng Ấu Ninh rất trấn định: "Cho em một lý do để em có thể tiếp nhận."
Hứa Ảnh Thiên nâng mắt kính, trước kia hành động đỡ mắt kính của nàng rất nho nhã cũng rất tự tin, ngẫu nhiên còn có ám chỉ một chút mấy chuyện xấu. Còn lần này, rõ ràng là chột dạ cùng áy náy.
"Mẹ tôi, bà chỉ có không đến một năm nữa, có thể là ngắn hơn. Chuyện này bắt đầu từ khi nào tôi cũng không biết, nhưng nó đã diễn ra một đoạn thời gian. Bà không muốn làm cho tôi lo lắng, cho nên một mực giữ kín." Nàng rất thành khẩn mà nhìn Đồng Ấu Ninh, "Tôi và em cũng còn trẻ tuổi, tương lai có vô hạn khả năng, nhưng nhân sinh của bà đã tới giai đoạn cuối... Tôi hy vọng, tôi có thể làm bạn cùng bà đi qua mấy ngày này."
Đồng Ấu Ninh yên tĩnh mà nghe nàng nói xong, nói: "Quả nhiên là lý do mà em phải tiếp nhận. Chúng ta là còn trẻ, cũng chính bởi vì có khả năng vô hạn, chị chính là một trong những biến cố xấu. Hứa Ảnh Thiên, chị..."
Hứa Ảnh Thiên nói tiếp: "Tôi không muốn ích kỷ để cho em phải chờ tôi, dù sao có rất nhiều người đang chờ em, tôi biết, đây là quyết định của tôi, là tôi tự tay phá hủy đi tương lai đáng mong đợi phía trước, tôi nên hứng chịu tất cả hậu quả. Cho nên..." Nàng nhìn Đồng Ấu Ninh, những lời này bất quá là một câu rất bình thường, lại như là có mảnh cắt thủy tinh lẫn vào, cắt tới cuống họng nàng phát đau nhức, khó có thể nói ra miệng.
Nàng thậm chí chờ mong Đồng Ấu Ninh thông minh có thể thay nàng nói ra, nàng cho rằng những lời này đối với Đồng Ấu Ninh mà nói cũng không được coi là việc khó, Đồng Ấu Ninh so với nàng có thể còn tuyệt tình hơn.
Nhưng Đồng Ấu Ninh vẫn cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, hai người nhìn nhau thật lâu, có khi dài tựa một thế kỷ.
"Chị cũng đã nói lời quyết định..." Đồng Ấu Ninh không biết tại sao phải nói ra câu nói quen thuộc này, như Hứa Ảnh Thiên mong muốn, lần nữa người xấu là nàng, "Vậy cứ như thế đi."
Nước mắt tại trong ánh mắt Hứa Ảnh Thiên nhanh chóng tràn ra, nàng tránh đi ánh mắt của Đồng Ấu Ninh, đều muốn cho một dáng tươi cười, dáng tươi cười mở ra tới một nửa vẫn sụp đổ, đặc biệt chật vật thở ra một hơi, nói: "Tôi... Thực xin lỗi."
"Chị đi đi." Đồng Ấu Ninh nói, "Nói xin lỗi các loại, thật giống như em rất hà khắc không bằng. Từ vừa mới bắt đầu em đã nói, không cần miễn cưỡng, không cần có bất luận tranh chấp gì. Nếu đã đến giao lộ cần chia đôi, tốt tốt tạm biệt."
Hứa Ảnh Thiên rời đi, nàng không muốn làm cho Đồng Ấu Ninh trông thấy nàng khóc đến bộ dạng khó coi.
Nàng cho rằng Đồng Ấu Ninh cũng sẽ rất nhanh rời khỏi, nhưng Đồng Ấu Ninh chưa có đi.
Nàng ngồi một mình ở tại chỗ thật lâu. Nàng rất ít khi rơi vào tình trạng tâm trí trỗng rỗng, nàng cần phải suy nghĩ, nhưng lần này nàng thậm chí không biết mình nên nghĩ điều gì.
Người đến người đi, có không ít người hướng về phía nàng xoi mói, cảm thấy nàng giống Đồng Ấu Ninh, lại không dám nhận thức.
Thẳng đến khi Phong Quân Hân xuất hiện.
"Ấu Ninh? Em như thế nào ở chỗ này?"
Bởi vì thân phận của Đồng Ấu Ninh đặc thù, lúc Phong Quân Hân nhìn thấy nàng rất cẩn thận đè nén âm thanh hỏi thăm về phía nàng, nhìn nàng một mình liền ngồi vào đối diện nàng.
Nàng cùng Aki hẹn ở chỗ này nói chút ít sự việc, Aki ở nửa đường bị kẹt, vừa mới gọi điện thoại nói còn phải hơn nửa giờ đồng hồ mới có thể đến. Không nghĩ tới sẽ gặp phải Đồng Ấu Ninh.
Càng không nghĩ tới là, nàng sau khi ngồi xuống trông thấy Đồng Ấu Ninh rơi nước mắt.
Phong Quân Hân rất giật mình, nàng chưa từng gặp qua Đồng Ấu Ninh như vậy.
Đồng Ấu Ninh tại trước mặt nàng cho tới bây giờ đều là tự tin, ngập tràn mỉm cười.
"Ấu Ninh?" Phong Quân Hân đưa lên khăn tay cho nàng, Đồng Ấu Ninh không có nhận, cầm giấy lau đi nước mắt, rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường:
"Trùng hợp như vậy? chị hẹn Aki?"
"Ừh, nàng đến muộn."
Đồng Ấu Ninh vẫn là đã đoán phải trúng.
"Em như thế nào một mình ở chỗ này?" Phong Quân Hân nói.
Đồng Ấu Ninh: "Tôi vừa cùng bạn gái chia tay."
"..." Phong Quân Hân không có tiếp lời nói, chuẩn xác mà nói nàng không biết nên tiếp lời gì cho đúng mực.
Hai người tựa như là lần đầu tiên gặp mặt, như người xa lạ tìm không thấy chủ đề, lúng túng trầm mặc.
"Nghe nói em muốn xuất ngoại phát triển." Phong Quân Hân rút cuộc mở miệng, "Lúc nào khởi hành?"
"Trong tuần này."
"Ân, cũng tốt, vẫn kịp."
Đồng Ấu Ninh nhìn nàng.
"Steve ngày mai có một giải phẫu. Nói đúng ra là... Tôi đã cùng với bác sĩ bên bệnh viện thú y tư vấn qua. Tình huống của nó đã càng ngày càng không tốt, rất thống khổ, tôi không muốn để cho phần đau khổ này tiếp tục nữa, tôi lựa chọn để cho nó ra đi thanh thản không còn phải đau đớn nữa."
Đồng Ấu Ninh nhăn lại lông mày liền kính râm đều che đậy không được.
"Vì cái gì chị không sớm nói với tôi?"
Phong Quân Hân cười vẫn luôn làm cho người ta an tâm, nhưng lần này, nàng ngay cả tâm tình của mình đều không thể san bằng: "Đều giống nhau. Nếu như em có thời gian, có thể tới đưa tiễn nó đi đoạn đường cuối cùng."
...
Steve thật sự quá già rồi, lúc Đồng Ấu Ninh nhìn thấy nó, nó nằm dài ở trên bàn giải phẫu, không cách nào nhúc nhích, mắt mở to, hít thở rất trầm trọng, rất khó khăn. Nó trông thấy Đồng Ấu Ninh tiến đến, ánh mắt tại trên người nàng dừng lại một lát liền dời đi.
Đã nhiều năm rồi, Steve chỉ sợ đã đã quên nàng.
Phong Quân Hân nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Steve, muốn giúp nó giảm bớt đau khổ, ôn nhu nói cho nó biết không cần phải sợ:
"Ngươi sẽ đi đến một địa phương rất đẹp, đi tới một Tinh Cầu thuộc về ngươi. Ngươi sẽ không còn đau khổ, chỉ có vui vẻ."
Đồng Ấu Ninh nhìn qua Steve vừa quen thuộc lại lạ lẫm, nhớ tới ngày mưa rất nhiều năm trước gặp được nó, Steve gầy còm trú mưa ở trước hiên phòng làm việc của Phong Quân Hân, cho nó một chút cơm thừa, nó liền dùng cả đời hồi báo.
Bác sĩ tới đây giúp nó tiêm vào thuốc trấn định, tại trước khi tiêm pentobarbital vào bác sĩ cố ý báo cho biết, sau khi tiêm xong, con cún sẽ yên lặng mà mà kết thúc sinh mệnh.
Phong Quân Hân đã làm tốt đầy đủ chuẩn bị, nhẹ gật đầu. Đồng Ấu Ninh bỗng nhiên vô cùng khổ sở, thật giống như một bộ phận sinh mệnh bị tàn nhẫn cướp đoạt.
Steve nằm ở chỗ ấy từ từ nhắm hai mắt, tựa như vô số ngày bình thường đắm chìm vào giấc ngủ, khác biệt chính là, lần này nó sẽ không còn tỉnh lại.
Sau vài ngày, Phong Quân Hân đem tro cốt Steve đặt ở trong nhà, bày cùng với hình ảnh của nó cạnh nhau.
Trong ảnh Steve đắm mình trong ánh mặt trời, khỏe mạnh, vui vẻ.
Đồng Ấu Ninh phải đi, nàng có rất nhiều bằng hữu, tình nhân cũ cùng đồng nghiệp, vốn hẳn nên cáo biệt từng người, nhưng nàng ai cũng không muốn gặp. Nàng tìm được Phong Quân Hân, muốn mang theo ảnh chụp Steve.
"Nó là một bộ phận sinh mệnh của tôi, tôi nghĩ cất kỹ nó." thời điểm Đồng Ấu Ninh đến nói như vậy.
Phong Quân Hân đem ra tranh ảnh của Steve, để cho nàng tùy ý chọn lựa.
Lúc Đồng Ấu Ninh yên tĩnh lựa chọn ảnh chụp, Phong Quân Hân nhìn Đồng Ấu Ninh sẽ phải đi xa nói: "Tôi có trở về tìm em."
Đồng Ấu Ninh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.
"Năm đó sau khi chúng ta tách ra... Tôi có trở về tìm em. Tôi nghĩ thử buông một ít cố chấp, nghĩ muốn vãn hồi, nhưng khi đó bên cạnh em đã có người khác, cho nên tôi không có quấy rầy." Dáng tươi cười của Phong Quân Hân cho tới bây giờ đều là ấm áp, không có bất kỳ tính công kích nào, "Em hãy tin tưởng, tôi nói những thứ này không có bất kỳ ý đồ gì, chẳng qua là cảm thấy... Nhân sinh vô thường, sinh lão bệnh tử không biết ngày nào đó liền xảy đến, hôm nay xa cách, chẳng biết lúc nào gặp lại. Có mấy lời nếu không nói, về sau khả năng không có cơ hội nói nữa. Nếu như kết thúc như vậy, chỉ sợ cũng có chút không cam lòng."
Đồng Ấu Ninh xoay ra một khuôn mặt tươi cười khó coi: "Chị bây giờ nói loại lời này, là muốn xem tôi khổ sở sao?"
"Không..." Phong Quân Hân giải thích nói, "Tôi cho tới bây giờ đều không muốn em khổ sở. Tôi chỉ là muốn nói... Xa cách thật sự là chuyện làm cho người ta khổ sở, tôi biết rõ em có đủ kiên cường, tôi cũng biết người như vậy đối đãi mỗi đoạn cảm tình, đối với từng người kết giao đều là thật tâm, dốc hết tất cả, thế nhưng là một khi xa cách, em đều không muốn miễn cưỡng cho nên không để lại chỗ trống, không có đường lui. Thế nhưng là Ấu Ninh, Em chưa từng tiếc hận qua sao? Tiếc hận bất luận một đoạn quan hệ nào đó mà em cảm thấy không nên kết thúc như vậy, không nên biến mất tại trong sinh mệnh em."
Đoạn văn này Phong Quân Hân cũng không phải muốn thay chính mình vãn hồi cái gì, Đồng Ấu Ninh biết rõ ngụ ý của nàng.
Không nên kết thúc quan hệ, hoặc ai đó.
Tất nhiên là sẽ tiếc hận, bằng không thì nàng vì cái gì mấy cái buổi tối đều ngủ không ngon.
"Quân Hân." Nàng nói, "Cho tới nay tôi đều cảm giác chính mình quyết định tuyệt đối chính xác, thế nhưng là, vì cái gì tại trên mặt cảm tình tôi cuối cùng là đạt không được kết quả mà mình mong muốn? Vì cái gì mỗi lần đều không có một cái kết quả vui vẻ nào. Có phải hay không, kỳ thật là lỗi của tôi?"
Phong Quân Hân nhìn nàng, tựa như nhìn nữ nhi của mình: "Đáp án này, do chính em tự mình đi tìm."
Ngày Đồng Ấu Ninh đi, đám hậu viện của nàng cũng tìm được tiếng gió, giết đến sân bay, nước mắt thiếu chút nữa bao phủ toàn bộ phòng chờ máy bay.
Nhưng Đồng Ấu Ninh không có xuất hiện.
Nàng sớm đoán được sẽ bị bạo động vây lấy, liền sửa lại chuyến bay.
Một cái tiền nhiệm cũng không có thông báo, chỉ có Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân cùng thân nhân nàng đến đưa tiễn.
Lục Tĩnh Sanh muôn phần không nỡ xa nàng, nhưng với tư cách bằng hữu cũng hy vọng nàng có thể có tiền đồ tốt hơn.
Đồng Ấu Ninh cùng Lục Tĩnh Sanh ôm nhau, nhiều năm hảo hữu tại bên tai nàng cảm thán: "Cậu phải chiếu cố tốt chính mình, đừng gắng gượng dũng cảm, nghỉ ngơi nhiều."
Đồng Ấu Ninh vỗ vỗ lưng nàng, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe được nói: "Tráng Tráng, tại các loại phương diện khác đùa nghịch tâm cơ cũng không quá đáng, nhưng mà bên trong quan hệ thân mật nhất, cậu phải làm chính là thẳng thắn thành khẩn đối đãi."
Thân thể Lục Tĩnh Sanh cứng ngắt, buông nàng ra: "Tớ đã từng thẳng thắn thành khẩn đối đãi, nhưng rất rõ ràng đạt không được mục đích của tớ. Bất luận bên trong thứ quan hệ gì đều tồn tại thế cờ."
Đồng Ấu Ninh không nói cái gì nữa, cầm hành lý lên, hướng các nàng phất phất tay, cũng không quay đầu lại biến mất tại cửa kiểm tra an ninh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...