Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Đồng Ấu Ninh cũng không phải là người an phận.

Hứa Ảnh Thiên chân trước vừa phân phó ổn thỏa cho nàng tốt tốt dưỡng thương, chân sau người đã không thấy tăm hơi. Hứa Ảnh Thiên chống quải trượng gần như đã đem bệnh viện lật tung cũng không tìm được thân ảnh nàng. Điện thoại không gọi được, tin tức không có...

Bụng nở hoa rồi còn có thể chạy đến nơi đâu?

Trời đêm gió lớn, Đồng Ấu Ninh rời đi làm việc.

Lúc Lục Tĩnh Sanh ở cửa sau cục cảnh sát thấy nàng cũng hoảng sợ: "Cậu kia, không ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới đây làm cái gì?"

Đồng Ấu Ninh mặc kiện áo dài, vẫn là chuẩn bị đồng bộ kính râm, mũ, khăn quàng cổ đem nàng che phủ một điểm thịt cũng không có lộ. Đêm hôm khuya khoắt có thể giả trang thành như vậy, trừ đi Đồng Ấu Ninh thật đúng là không có ai.

Cho dù là như thế, Lục Tĩnh Sanh cũng có thể liếc nhìn là nhận ra nàng.

"Chuyện về Đường Cảnh Lộ này không dễ làm đúng không." Đồng Ấu Ninh đeo bao tay, ngón tay đem kính râm câu xuống, lộ ra một đôi mắt to mỉm cười. Đại khái là đại thương mới khỏi, Đồng Ấu Ninh nếu đã có gan thì đừng lộ ra cảm giác gầy yếu. Nàng bình thường sẽ không trang điểm đậm như này, đúng là giấu đầu hở đuôi.

Lục Tĩnh Sanh nói: "Nàng ở bên Đường Chí Minh nhiều năm như vậy cũng không có phí công đợi, có người bảo vệ nàng, đoán chừng phải phán quyết từ từ."

"Từ từ cũng lợi cho nàng quá, cứ từ từ rồi không tuyên án được, phán quyết dời đi dời lại rồi thành thả ra, Đường Cảnh Lộ cái loại người thủ pháp không muốn sống này nếu thực một ngày kia trở về xã hội cũng thật là làm cho người ta đau đầu." Hai ngón tay của Đồng Ấu Ninh tại trước mặt Lục Tĩnh Sanh giao nhau cả buổi, Lục Tĩnh Sanh giả bộ nhìn không hiểu:

"Cũng không phải có gì, nghĩ đến tốt một chút, nàng nếu có thể còn sống đi ra, tớ tới khi mãn kinh có lẽ còn phải lo lắng chờ đợi... Cậu đừng có đầy đọa chính mình, đã nằm viện rồi còn hút thuốc, muốn không được xuất viện sao."

"Tỷ tỷ ngươi không bị kẻ thù giày vò chết cũng có thể bị kìm nén mà chết, bệnh viện cũng không phải là nơi người ta nằm suốt được, thật vất vả trốn đi hóng gió một chút, cậu cũng đừng xuất ra bộ dáng thuyết giáo như Hứa Ảnh Thiên được không?" Đồng Ấu Ninh kéo bàn tay Lục Tĩnh Sanh qua liền hướng tới trong túi áo ngoài, quả nhiên móc ra một hộp thuốc.

Đồng Ấu Ninh cười hì hì đem hộp thuốc ra tung hứng trên tay, thế nhưng không có rơi xuống.

Hộp thuốc lơ lửng trên không bị một bàn tay tịch thu.

Hai người quay đầu nhìn lại, Dịch Thu Bạch đem bao thuốc kia vò thành một cục, nhét vào trong thùng rác bên cạnh.

"Đêm hôm khuya khoắt nhị vị đứng ở cửa sau cục cảnh sát động thủ động cước là muốn làm cái gì?" Trên gáy Dịch Thu Bạch có một đạo vết sẹo mới, nàng cũng vừa xuất viện, bị Bạch Tô đập cho một quyền kia làm bị thương mà nằm viện thêm một đoạn thời gian, vị trí công tác bị thiếu nhân lực, nằm viện cũng không nỡ, chỉ cần có thể xuống khỏi giường bệnh đi lại được liền đem nàng cho gọi trở về.

"Không có gì." Lục Tĩnh Sanh đối với nàng cười, "Muốn đi cửa sau mà thôi."

Dịch Thu Bạch muôn phần ghét bỏ, đem mặt nàng đẩy ra: "Khốn kiếp đừng... đừng cười với tôi, chỉ vì cậu mà tôi suýt nữa đều góp cả cái mạng, nhìn đây này!" Nàng chỉ vết thương của mình, "Đáng khen cho cậu, cũng có tới thăm tôi một lần."


Lục Tĩnh Sanh nói: "Tôi cùng cậu dốc sức liều mạng có được không? Từ đầu đến cuối tôi mới được ở bên bạn gái tôi có một lần."

"Thế là tôi còn phải cảm kích cậu a".

"Ai ai, hai người các cậu." Đồng Ấu Ninh vỗ vỗ các nàng, "Tới chỗ này là vì cái gì, như thế nào lại thành đấu võ mồm rồi? Thu Bạch, cậu nói sáng nay Tưởng Bối Nam tới tìm Đường Cảnh Lộ?"

Sáng nay, lúc Tưởng Bối Nam đến Dịch Thu Bạch cũng không có chú ý đến nàng, không nói tiếng nào, đợi khi nàng đi ra, Dịch Thu Bạch mới để ý, cả buổi nàng nhớ lại, đây không phải là chủ tịch Hoàn Cầu sao?

Dịch Thu Bạch đến hỏi đồng sự, họ Tưởng tới làm cái gì, đồng sự nói Tưởng Bối Nam cùng Đường Cảnh Lộ cách nhau cái bàn trò chuyện trong chốc lát.

Đường Cảnh Lộ nhìn Tưởng Bối Nam nói: "Không nghĩ tới cuối cùng chị bán đứng tôi."

Tưởng Bối Nam hỏi lại: "Cô làm sao lại nghĩ không đến đây?"

Đường Cảnh Lộ không có đáp lại, Tưởng Bối Nam nói tiếp: "Ngay từ đầu quan hệ của chúng ta chính là lợi dụng lẫn nhau, cô lợi dụng tôi hung ác cắn Lục Tĩnh Sanh một cái, tôi lợi dụng cô đoạt lại quyền khống chế Hoàn Cầu, giao dịch vô cùng công bằng. Về phần sau đó rút lui không hợp tác nữa là lựa chọn của tôi, cô đối với tôi không đề phòng đó là nhận thức của cô. Hoàn Cầu cùng Bác Triển đạt thành đối tác hợp tác chiến lược lâu dài, cái này cũng để cho con thỏ nhỏ dấu mình không an phận bên trong Hoàn Cầu nghỉ ngơi rồi."

Khóe miệng Đường Cảnh Lộ lộ ra mỉm cười, gật gật đầu. Không có khí lực gì, tâm tình đặt tại nơi khác.

Tưởng Bối Nam che giấu vui vẻ, lặp lại lời nói mới rồi: "Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, chẳng lẽ cô còn có thể thật sự yêu thích tôi?"

"Sau đó thì sao?" Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh cùng đặt câu hỏi.

"Mấy người thật bát quái, không có sau đó rồi. Nhị vị muộn như vậy tới đây cũng là muốn gặp Đường Cảnh Lộ?"

"Tôi không có hứng thú gặp nàng." Lục Tĩnh Sanh nói, "Tôi nghĩ gặp người khác."

Đồng Ấu Ninh cười: "Chẳng lẽ người cậu muốn gặp cùng người tớ nghĩ là cùng một người?"

Dịch Thu Bạch có cảm giác chính mình như có chút ngớ ngẩn, cho dù là tỷ muội tốt nhất cũng phải chừa ra giới hạn nhất định, tại sao lại mang theo các nàng tới trong cục cảnh sát mà nháo đây?

Nàng dẫn theo Đồng Ấu Ninh cùng Lục Tĩnh Sanh tiến vào, đi qua lối đi nhỏ hẹp hướng tới phòng thẩm vấn, các nàng muốn gặp người ngay tại trong phòng thẩm vấn.

Tưởng Bối Nam: "Chẳng lẽ cô còn có thể thật sự yêu thích tôi?"


Đường Cảnh Lộ không có trả lời. Mãi cho đến khi Tưởng Bối Nam rời đi nàng cũng không có nói tiếp.

Thời điểm Dịch Thu Bạch nhìn thấy Tưởng Bối Nam, nét mặt của nàng có chút mê mang, nàng nhìn đường đi, nhưng bước chân lại đụng phải cạnh bàn. Nàng có vẻ hơi bối rối, như là đã bỏ lỡ chuyện gì trọng yếu.

Nàng đứng ở cửa cảnh cục quay mặt nhìn lại một cái, sau đó trầm mặc mà biến mất tại trong bóng đêm.

Với tư cách là hảo tỷ muội nên có giới hạn thấp nhất, đáng tiếc vị hảo tỷ muội này là người mà mình một mực ưa thích lại không có biện pháp ngừng thích được, giới hạn cuối cùng gì đó loại vật này giống như là tầng giấy bị dầm cho ẩm ướt, đâm một cái liền bị phá.

Trong phòng thẩm vấn không có hơi ấm, so với ngoài phòng còn bí bức hơn.

Đồng Ấu Ninh hướng trong lòng bàn tay a thở ra một hơi, xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào Bạch Tô ngồi ở sau bàn gỗ, trên thân là bộ quân áo tù nhân dáng hình gầy yếu, hai tay bị còng cùng một chỗ, cúi thấp đầu. Nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Đồng Ấu Ninh, tầng băng lạnh che kín trong đôi mắt bỗng nhiên trong tiết trời ấm này tỏa ra một tia sáng sắc.

"Bạch tiểu thư, vài ngày không gặp cô có khỏe không?" Đồng Ấu Ninh ngồi vào đối diện nàng, "Cảnh tượng này tựa hồ từng gặp qua nơi nào rồi?" Nàng từ trong bọc xuất ra một lọ nước, Bạch Tô nhìn cái bình kia thần sắc lẫm liệt.

"Thả lỏng một chút, lần này chúng tôi đến cũng không phải là xé rách mặt nhau, có một số việc muốn thương lượng với cô." Ngón tay của Đồng Ấu Ninh di di đằng trước, hai vị nhân viên cảnh sát ở sau lưng Bạch Tô rõ ràng lui ra ngoài, Dịch Thu Bạch cũng rất kinh ngạc.

"Thân ái." Đồng Ấu Ninh nói với Dịch Thu Bạch, "Cậu biết, tớ cùng Tráng Tráng vẫn luôn có làm ra vài hành động không tốt lắm, có mấy lời không hay không nên lọt vào tai cậu a."

Dịch Thu Bạch hiểu ý của nàng, cũng rời đi.

Mọi người rời đi, trong phòng thẩm vấn càng lộ ra lạnh lẽo.

Lục Tĩnh Sanh ôm cánh tay đứng ở một bên, ánh đèn trên đầu chiếu xuống: "Lại nói tiếp chúng ta không cừu không oán, bất quá là từng có mua bán, cô và cô ta đứng ở hai bên. Bạch tiểu thư tôi nghĩ cô là người thông minh, hiểu rõ lợi và hại trong giao dịch, đứng trước lợi ích không tồn tại bằng hữu vĩnh viễn cũng không có địch nhân vĩnh viễn."

Bạch Tô: "Muốn nói cái gì nói thẳng đi, vòng vo cũng không thấy mệt mỏi hả."

Đồng Ấu Ninh nói: "Rất đơn giản, chúng tôi muốn cô ra tòa làm chứng, chỉ ra và xác nhận Đường Cảnh Lộ."

"A? Đây đối với tôi có lợi gì?"

Đồng Ấu Ninh: "Tôi có thể lại tha cho cô một cái mạng, cô lần nữa có được tự do."


"Lần nữa có được tự do? Hừ, tôi chỉ điểm vạch mặt hộ khách, về sau sẽ không còn ai tìm tôi làm việc, tự do để rồi thất nghiệp, loại sự tình này chỉ có kẻ ngốc là có tài cán a."

Đồng Ấu Ninh đang muốn nói tiếp, Lục Tĩnh Sanh ngăn lại nàng: "Bạch tiểu thư có chút chưa rõ vị trí của mình đúng không? Khách sáo mà trò chuyện cô thật giống như không có gì hứng thú, nếu như không thích vòng vo thì tôi cứ việc nói thẳng. Vị em trai nhà cô kia còn nằm ở bệnh viện không ai xử lý, ngực trúng đạn tuy rằng đạn đã được lấy ra nhưng mỗi ngày đều dựa vào máy thở mà sống, cho dù đột nhiên hắn chết tại bệnh viện, chắc cũng không ai cảm thấy kỳ quái đâu."

Bạch Tô "A?" Một tiếng: "Cô đây là đang uy hiếp tôi?"

Lục Tĩnh Sanh: "Đúng, tôi chính là đang uy hiếp cô. Nếu muốn mạng sống của thằng em cô được bảo toàn, thì ra tòa làm chứng xác nhận Đường Cảnh Lộ."

Không có để cho Bạch Tô một chỗ trống để nói chuyện nào, Lục Tĩnh Sanh xoay người rời đi. Bạch Tô đều muốn đứng lên, còng tay hợp với móc khóa trên bàn, làm cho nàng suýt chút té ngã.

Lúc Đồng Ấu Ninh ra cửa vẻ mặt thật đáng tiếc đối với nàng lắc đầu: "Tôi chỉ có thể giúp cô được đến đây."

Bạch Tô hận đến cắn răng...

Có Bạch Tô ra tòa làm chứng, ngay phiên tòa đầu tiên, thẩm phán đã phán quyết Đường Cảnh Lộ, án phạt tử hình lập tức chấp hành, hỏi nàng có kháng án hay không, thật bất ngờ, nàng lựa chọn im lặng không nói gì thêm.

Ngày đó Lục Trường Tuấn cũng tới, chỉ xa xa liếc nhìn Đường Cảnh Lộ.

Đường Cảnh Lộ không biết có thấy hắn hay không, thủy chung không có một lần nhìn tới.

Nữ nhi này bỗng nhiên xuất hiện, cũng rời đi đột nhiên, thân thể Lục Trường Tuấn bị thương do súng đạn, trong lòng thì bị kích thích, ở tại bệnh viện tĩnh dưỡng.

Mùa đông rét buốt từng bước một đi qua, không khí mùa xuân B thành vẫn có chút lạnh lẽo hà khắc như trước, chẳng qua là ánh mặt trời ấm áp hơn chút, người phơi nắng trong tiểu hoa viên của bệnh viện cũng nhiều hơn.

Thương thế của Diệp Hiểu Quân cũng đã bình phục tương đối, cô đã sớm nghĩ muốn ra viện, nhưng Lục Tĩnh Sanh vẫn còn có chút không yên lòng.

"Chị xem chị gấp cái gì? Ở bệnh viện nhỡ có gì không thoải mái trực tiếp gọi bác sĩ, cũng có người có chuyên môn chiếu cố cho, làm gì mà vội vã xuất viện?"

Buổi chiều, Lục Tĩnh Sanh đỡ Diệp Hiểu Quân từ từ tản bộ trong hoa viên, có chú mèo trắng không biết từ đâu nhảy qua trước mặt các nàng, rồi tiến vào trong bụi cỏ không còn thấy bóng dáng.

Diệp Hiểu Quân thu hồi ánh mắt: "Chị cũng muốn gặp tráng tráng... Em bận rộn, đối với mèo lại không có nhiệt tình, khẳng định chiếu cố không tốt. Không chừng lúc chị trở về nó đã gầy như que củi."

"Thái độ gì đây, em tuy rằng không có nhiệt tình nhưng việc em phải làm tốt thì đâu có việc nào không tốt đâu."

Người khác mà nói như vậy, Diệp Hiểu Quân sẽ cho rằng người kia tự cao tự đại, nhưng là Lục Tĩnh Sanh nói, không thể không tin phục.

"Đúng, em lợi hại nhất."


Diệp Hiểu Quân véo cái mũi của Lục Tĩnh Sanh một cái, Lý Ái Lan giúp Lục Trường Tuấn đẩy xe lăn đi tới trước mặt, hai bên vừa thấy mặt, lập tức có chút lúng túng.

"Chào chú dì." Diệp Hiểu Quân thấy người một nhà các nàng không nói lời nào, chủ động chào hỏi giảm bớt bầu không khí.

Lục Trường Tuấn hướng nàng gật đầu mỉm cười, Lý Ái Lan đối với Lục Tĩnh Sanh nói: "Con một mực không đến thăm ba ba con, nguyên lai có chuyện khác quan trọng hơn."

Lục Tĩnh Sanh rất keo kiệt mà đem nụ cười ngọt ngào vừa rồi thu lại: "Con không muốn tại bệnh viện cùng hai người tranh chấp, có lời gì nói sau đi."

Lục Trường Tuấn giữ chặt tay của nàng: "Tĩnh Sanh... Con không thể tha thứ ba sao?"

Lục Tĩnh Sanh: "Con không nghĩ tới vấn đề này, trên thực tế con căn bản không có nghĩ đến."

Lý Ái Lan đem xe Lục Trường Tuấn đẩy đi, Diệp Hiểu Quân có chút lo lắng:

"Tiếp tục như vậy... quan hệ của em cùng ba mẹ sẽ càng ngày càng cứng."

"Không sao, Em không cần loại quan hệ làm cho cuộc sống tốt đẹp của em bị hao mòn." Lục Tĩnh Sanh ôm chặt vai Diệp Hiểu Quân, "Chỉ cần có chị như vậy đủ rồi."

Dây giày của Diệp Hiểu Quân bị tuột, Lục Tĩnh Sanh xoay người giúp cô buộc lại.

Người đến người đi không ngừng, mọi người đều hướng về phía các nàng quăng đến ánh mắt kinh ngạc, Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn không để ý, tựa như toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Nhưng mặt Diệp Hiểu Quân đã bắt đầu nóng lên.

Buộc lại dây giày, Lục Tĩnh Sanh tiếp tục đỡ Diệp Hiểu Quân tản bộ.

Nàng nhìn về bóng dáng mặt trời phía trước, tựa như là nói chuyện với Diệp Hiểu Quân lại như là đang tự mình lầu bầu:

"Người và vật đều tại phía trước, đứng ở một chỗ sẽ chỉ nhìn thấy bốn phía không nhìn rõ được đường cũng như không hiểu rõ được người, chỉ có đi lên phía trước, đụng phải nhiều sự tình liên miên như vậy mới hiểu được ai là người ai là quỷ. Có tiền có quyền tự nhiên có người vì mình làm việc, lúc mình hai bàn tay trắng ai cũng hài lòng ở sau lưng mình giẫm thêm một cước. Trên thế giới này cái gì cũng không phải thật sự, chỉ có tiền cùng quyền mới là thật sự."

Diệp Hiểu Quân đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía Lục Tĩnh Sanh: "Em thật là nghĩ như vậy?"

Lục Tĩnh Sanh cười lạnh: "Nhờ có khoảng thời gian này nhiều chuyện xảy ra mà hư hỏng rồi."

Diệp Hiểu Quân nghiêng người, thân thể đối mặt cùng nàng: "Chị đây? Đồng Ấu Ninh nữa? Chúng tôi cũng đều là không thật sao? Tiền tài cùng quyền lợi tuy quan trọng, nhưng nó tuyệt đối sẽ không thể trở thành toàn bộ nhân sinh... Tĩnh Sanh, Em tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?"

"Hai người không giống vậy." Lục Tĩnh Sanh rất bình tĩnh mà nói, "Cũng chỉ có hai người là không giống vậy."

Chẳng qua là tự thuật, không có phản bác cũng không có nói rõ, Lục Tĩnh Sanh bình tĩnh làm cho trong lòng Diệp Hiểu Quân có một cỗ cảm giác quen thuộc lặng lẽ trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui