Giang Ý Mạn giật mình, ánh mắt từ từ rơi xuống.
"A! Rơi rồi, rơi rồi, rơi rơi..."
Giang Ý Mạn nhảy dựng lên: "Thẩm Giai Nghị, mau, mau đi gọi bác sĩ cao cấp nhất bệnh viện đến đây cho tôi, mau, mau."
Thẩm Giai Nghị phụt cười.
“Cô sợ tiêm vậy sao?”
“Hừ.” Cô gật đầu.
“Cần tôi đi gọi y tá đến cho cô?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Giang Ý Mạn điên cuồng gật đầu, nếu Thẩm Giai Nghị có thể nhanh đi gọi y tá tới đây thì thật tuyệt, nhưng anh thật sự tốt bụng như vậy sao?
“Vậy thì cô phải xóa mấy bức ảnh trên điện thoại đi.” Thẩm Giai Nghị nói thêm.
Đương nhiên anh sẽ không tốt bụng như vậy, Giang Ý Mạn quá xảo quyệt, Thẩm Giai Nghị chỉ có thể tận dụng cơ hội lần này.
“Anh có thể đi gọi giúp tôi y tá trước được không?” Giang Ý Mạn ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng.
Cô không dám kiêu ngạo nữa, cô thực sự rất sợ hãi.
“Được, nhưng cô phải hứa, sau khi xong nhất định phải xóa ảnh trước mặt tôi.” Thẩm Giai Nghị nói.
"Ừm."
Thẩm Giai Nghị đi gọi y tá cho Giang Ý Mạn, cô được đỡ ngồi lên ghế, y tá lại đưa kim tiêm về phía Giang Ý Mạn, cô sợ chết khiếp.
Đừng, đừng, đừng đến!
Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Giống như khi cô ấy bị bệnh, mẹ kế cầm kim tiêm trong tay chỉ vào Giang Ý Mạn, bà ta vẫy tay với cô nói: “Tiểu Mạn, đến đây tiêm nào, con sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.
"
Giang Ý Mạn sợ tới mức bỏ chạy vào trong phòng ngủ, muốn trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ để thoát thân, nhưng rồi cuối cùng cũng bị dồn vào bước đường cùng mà tuyệt vọng nhìn mẹ kế, cho đến khi cây kim cắm vào mông cô, Giang Ý Mạn lúc đó liền ngất xỉu tại chỗ.
Bây giờ cô không dám nhúc nhích, Giang Ý Mạn thở phào nhẹ nhõm sau khi y tá đi ra ngoài.
“Điện thoại.” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
Anh đã gọi y tá cho Giang Ý Mạn, bây giờ cô ta nên thực hiện lời hứa rồi.
"Điện thoại? Điện thoại gì? Anh đang nói cái gì vậy?" Giang Ý Mạn dường như bị mất trí nhớ.
“Muốn lừa tôi?” Thẩm Cẩn Trần cau mày, người phụ nữ này thật sự rất gian xảo.1
"Ai lừa anh? Vừa rồi tôi sợ chết khiếp, anh nói cái gì cũng đều không nghe thấy.
Ủa, tôi đã hứa gì với anh à?" Giang Ý Mạn vẫn đứng đắn nói.
E rằng rất khó có thể tìm được người nào da mặt dày hơn cô.
Thẩm Giai Nghị không biết nên mềm hay cứng khi gặp phải loại phụ nữ này.
Tay anh rơi xuống ống truyền nước của Giang Ý Mạn, biết hiện tại cô không dám cử động, vì sợ đường truyền sẽ bị lệch, nên Thẩm Giai Nghị cố ý làm vậy.
Anh cười rất gian tà.
"Này, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đây là bệnh viện, nếu anh dám lộn xộn với tôi, tôi liền la lên đó!"
"Cô nói xem nếu giờ tôi rút cái này ra thì sao nhỉ?
Giang Ý Mạn giật thót tim.
"Anh đừng có đùa như vậy chứ ha ha!"
Giang Ý Mạn sắp khóc đến nơi rồi, cô âm thầm thu tay về giấu sau lưng, vốn tưởng rằng Thẩm Giai Nghị sẽ không nhìn thấy, nhưng anh ta lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ngón cái nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Giang Ý Mạn.
“Đừng, vừa rồi tôi chỉ trêu anh tý thôi, ảnh sẽ xóa ngay, xóa ngay.”
“Tốt!” Thẩm Giai Nghị cười cười.
"Vậy anh bỏ tay ra trước có được không? Điện thoại đang nằm trong túi quần của tôi, tôi không thể lấy ra được, hehe!"
"Không lấy ra được? Đâu, để tôi lấy ra cho cô." Thẩm Giai Nghị đưa tay còn lại ra.
Anh ta sẽ không bao giờ bị một người phụ nữ lừa đến lần thứ ba.
"Thật không tiện! Túi quần của tôi rất chật, anh..."
Giang Ý Mạn còn chưa kịp nói xong, bàn tay to của Thẩm Giai Nghị đã tiến vào túi, không có chút kẽ hở nào, bàn tay to như vậy mà có thể nhét vào đã là một kỳ tích.
Tay anh vừa động nhẹ, Giang Ý Mạn liền cảm thấy toàn thân tê dại, đó là một cảm giác đặc biệt, hai mắt cô lóe lên, nhìn Thẩm Giai Nghị, tâm tư chuyển động theo tay anh.
Thẩm Giai Nghị lấy được điện thoại ra, nhưng không có mật khẩu thì anh không thể mở được.
“Mở khóa” Anh lạnh lùng nói.
Giang Ý Mạn vươn tay yêu cầu Thẩm Giai Nghị đưa điện thoại cho cô ấy, trong điện thoại của cô có rất nhiều thứ, rất nhiều thứ tuyệt đối không được để cho anh ta nhìn thấy.
Thẩm Giai Nghị do dự, anh sợ Giang Ý Mạn lại giở trò.
“Tôi để ảnh khoả thân làm hình nền điện thoại đấy, anh muốn xem sao?”
Thẩm Giai Nghị ném điện thoại cho cô: "Tốt hơn hết đừng giở trò."
Giang Ý Mạn nhận được điện thoại liền nhét vào cổ áo, chỗ đó đột nhiên phồng lên một mảng lớn.
"Cô..." Thẩm Giai Nghị nổi cơn thịnh nộ.
Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, chưa bao giờ thấy người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy, lại bỏ điện thoại vào áo trong của mình.
"Tôi làm cái gì? Không phải anh muốn có nó sao? Tự mình đến lấy đi nài!" Giang Ý Mạn ưỡn ngực khiêu khích.
Cô biết Thẩm Giai Nghị sẽ không dám thò tay vào lấy điện thoại, vì họ đang ở nơi công cộng, anh ta làm sao dám.
"Tôi đếm đến ba, cô mà còn không lấy ra thì tôi sẽ tự lấy đó!"
Giang Ý Mạn kiêu ngạo.
"Nào! Đến lấy đi!"
“Giang Ý Mạn, là cô khiêu khích tôi động thủ đấy nhá." Sắc mặt Thẩm Giai Nghị tối sầm, bàn tay duỗi thẳng ra.
"Thẩm Giai Nghị, anh..."
Giang Ý Mạn thấy Thẩm Giai Nghị duỗi tay ra, sợ tới mức lập tức đứng lên.
Thẩm Giai Nghị không nghĩ đến Giang Ý Mạn sẽ kích động như vậy, anh thấy cô sợ chích, hiện tại không nên cử động mạnh, vậy nên anh chỉ muốn dọa cô một chút thôi.
Ai ngờ Giang Ý Mạn lại động thủ, Thẩm Giai Nghị không tự chủ được, lệch tay nắm chặt ngực Giang Ý Mạn...
Khoảng khắc này.
Cả hai đều choáng váng.
Chờ đã, mọi người trong phòng đều sửng sốt, mấy vị ba mẹ nhanh chóng che mắt con cái mình lại, tình huống này hoàn toàn không hợp với trẻ nhỏ, hai cái người này đang làm gì vậy?
Giang Ý Mạn ngây ngốc nhìn Thẩm Giai Nghị, ánh mắt cô từ từ rơi xuống ngực mình, cảm giác thật chân thực, lòng bàn tay kia có nhiệt độ rất cao, tựa như muốn phun lửa nướng chín Giang Ý Mạn.
Đầu óc Thẩm Giai Nghị cũng giật giật, đây là lần đầu tiên anh sờ ngực của một cô gái...!thật đáng xấu hổ, quả thực rất xấu hổ.
Cửa phòng.
Từ Phong và Giang Vũ Phỉ tình cờ trở về cùng lúc đó, cả hai cũng đã mua xong cơm trưa.
Vừa quay về đã nhìn thấy cảnh gay cấn này, cằm Từ Phong sắp rớt xuống đất, có phải sếp của anh ta đang bị bắt nạt không? Hay là cô ấy cam tâm tình nguyện?
Chắc chắn là tình nguyện rồi, với tính khí của boss, e rằng sẽ đè Thẩm Giai Nghị ra mà ăn sạch ấy chứ, khóe miệng Từ Phong hơi nhếch lên.
Giang Vũ Phỉ càng thêm ngốc! Cơm trưa trong tay rơi xuống đất, cả người phát run, cô vừa mới ra ngoài mua cơm trưa một lúc, trở về lại gặp phải cảnh tượng ly kỳ như thế này.
Ở nhà, Thẩm Giai Nghị cũng chưa từng chạm vào cô như thế.
"Ông xã, em về rồi."
Giang Vũ Phỉ thu dọn cơm trưa, cười cười đi tới, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Thẩm Giai Nghị nghe thấy giọng nói của Giang Vũ Phỉ liền giật mình nhanh chóng thu tay về, ngồi thẳng ở chỗ đó gật đầu xem TV, tựa hồ thật sự là vừa rồi mình đang xem TV.
"Ông xã, em mua cơm trưa cho anh nè, chắc anh đói lắm rồi!" Giang Vũ Phỉ giả vờ tự nhiên.
Thẩm Giai Nghị gật đầu, chỉ là có chút luống cuống.
Từ Phong cũng bước tới.
“Tiểu Mạn, anh mua cơm trưa cho em rồi đây, đến ăn nào.” Từ Phong cũng rất bình tĩnh.
Giang Ý Mạn xấu hổ, lấy chăn che mặt.
"Không ăn."
Làm gì còn tâm trạng mà ăn, vừa rồi cô mới bị Thẩm Giai Nghị - bị anh ta...
Chết tiệt, cái tay chết tiệt!
“Buổi sáng em đã không ăn gì rồi, dậy ăn một chút đi!” Từ Phong nói.
“Đã nói không ăn mà, bị điếc à?” Giang Ý Mạn mất bình tĩnh.
Tất cả đều tại tên Từ Phong chết tiệt này, nếu không phải tối hôm qua anh ta không nghe lời cô mà lại bỏ đi chơi gái, thì Giang Ý Mạn sẽ bị cảm lạnh sao? Giang Ý Mạn dùng chân đá văng Từ Phong.
Từ Phong không dám có ý kiến, cho dù có bị đá cũng phải giả vờ như mình đang rất sung sướng, bị bạn gái đá thật là vui sướng nha.
Giang Vũ Phỉ cười tủm tỉm khi nhìn thấy cảnh này, Từ Phong lại bị bạn gái đối xử như vậy, thật đáng thương, ha ha ha!1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...