Có Chút Ngoài Ý Muốn Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng


Sắc mặt của Thẩm lão phu nhân rất nặng nề, bản thân bà là kiểu người cường hãn, hiện tại con trai cưng của bà lại vì người phụ nữ trước mặt mà bị thương nặng, tại sao bà lại không thể đánh cô ta?
Thẩm lão phu nhân giơ tay lên định tát tiếp.
Bà là người uy quyền trong cái nhà này, bà không cho phép bất kì kẻ nào kiêu ngạo trước mặt mình, nhất là một yêu tinh lẳng lơ, vô kỷ luật như Giang Ý Mạn.1
Giang Ý Mạn ngẩng đầu, nắm lấy tay Thẩm lão phu nhân, cô không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy.
“Thẩm lão phu nhân đánh người đến nghiện rồi sao?” Giang Ý Mạn nói.
Muốn bắt nạt cô ấy à, thật xin lỗi, không ai có thể, Giang Ý Mạn không phải là quả hồng mềm, ai muốn bắt nạt cô thì cũng phải xem người ấy có năng lực không đã.
“Đây là Thẩm gia, cô chỉ là một tiện tỳ, tôi muốn đánh cô thì sao nào?” Thẩm lão phu nhân rất độc đoán.
Bà gạt tay đẩy Giang Ý Mạn ra, giơ tay kia lên, muốn dạy cho Giang Ý Mạn một bài học.
Giang Ý Mạn lại nắm lấy tay Thẩm lão phu nhân.
“Thực xin lỗi, tôi, Giang Ý Mạn, không phải là người ai muốn đánh thì đánh được, nếu Thẩm lão phu nhân muốn đánh chết tôi trong lúc Thẩm Giai Nghị hôn mê thì tôi xin lỗi, bà không thể đâu.

Còn tôi đã nói rồi, tôi sẽ không rời Thẩm gia nửa bước cho đến khi Thẩm Giai Nghị tỉnh lại."
Hai người phụ nữ này đều kiêu ngạo và độc đoán như nhau, không ai chịu nhường nhịn ai.

"Thẩm gia xảy ra chuyện gì cũng không cần một người hầu như cô lo lắng.

Tôi đã nói rồi, cô nên tránh xa cái gia đình này ra, cút ngay đi, tại sao phải đợi đến khi Giai Nghị tỉnh lại? Tốt hơn hết là cô nên tránh xa nó ra, đừng xuất hiện trước mặt nó nữa.”Thẩm lão phu nhân ném cho Giang Ý Mạn một tấm chi phiếu.
"Cầm lấy 5 triệu này, rồi cút đi cho khuất mắt tôi! ”Thẩm lão phu nhân nhìn Giang Ý Mạn bằng ánh mắt khinh thường, 5 triệu đô cũng đủ cho một người sống xa hoa đến cuối đời rồi.
Giang Ý Mạn không thiếu tiền, cô có thể viết mấy vạn tấm chi phiếu như thế này cho bà ta, muốn bao nhiêu cũng được.
Đứng trước mặt Thẩm lão phu nhân, cô xé tấm chi phiếu thành từng mảnh rồi ném lên không trung, có lẽ bọn họ đều cho rằng Giang Ý Mạn là kẻ ngu ngốc, đã được Thẩm lão phu nhân cho một khoản tiền lớn như vậy mà còn không biết điều.
Thẩm lão phu nhân sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà gặp một người phụ nữ điên cuồng như Giang Ý Mạn, sinh ra là cặn bã nhưng lại còn giả thanh cao, đây chính là loại phụ nữ ghê tởm nhất, Thẩm lão phu nhân càng thêm khó chịu.
"Tốt lắm, nếu cô đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn.

Nào, người đâu, lôi con đàn bà này ra ngoài đánh chết cho tôi, hôm nay tôi sẽ xem thử xem cô ta có năng lực như thế nào." Thẩm lão phu nhân gầm lên.
Hai người hầu nam đi tới, mỗi người nắm lấy một cánh tay của Giang Ý Mạn, cố định cô lại.
“Đánh đi, đánh thật mạnh vào, đánh chết cho tôi, nếu không làm tốt thì các anh cũng cút khỏi đây đi.” Thẩm lão phu nhân ra lệnh.
Giang Ý Mạn dám vênh váo sao? Hôm nay Thẩm lão phu nhân sẽ rèn giũa lại tính khí của cô ta, xem cô ta có thể trụ được bao lâu.
“Để tôi xem hôm nay ai dám động vào tôi.” Giang Ý Mạn quát lớn.

Âm thanh như tiếng sấm vang lên trong trời đêm tĩnh mịch, làm tất cả mọi người đều bất ngờ.

Cô ấy là một người hầu thấp cổ bé họng, vận mệnh luôn nằm trong tay người khác, vậy mà lại dám nói những lời này trước mặt Thẩm lão phu nhân.1
Ngay cả hai người hầu chuẩn bị kéo Giang Ý Mạn ra cũng bị làm cho do dự.
“Sao vẫn còn đứng đấy?” Thẩm lão phu nhân tức giận.
Người hầu sửng sốt một hồi, sau đó mới có phản ứng, nhanh chóng lôi Giang Ý Mạn ra ngoài, trực tiếp cầm gậy đánh xuống người cô.
Trong khi cây gậy chuẩn bị rơi xuống người Giang Ý Mạn, Tiểu Khang đã trực tiếp xông vào, nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ an toàn cho Giang Ý Mạn, lúc này cô đang gặp nguy hiểm, vừa rồi Giang Ý Mạn đã phát ra tín hiệu, vậy nên anh đã lao tới không chút do dự.
Tiểu Khang đánh đấm rất có kỹ năng, anh túm áo người đang giữ Giang Ý Mạn lại rồi ném sang một bên, giống như ném một bao rác, chỉ cần ba hai nhát là đã giải quyết xong hết đám người hầu, Tiểu Hoa và Tiểu Viên cũng chạy tới, ba người liền đứng che chắn trước mặt Giang Ý Mạn.

Hôm nay kẻ nào dám động đến Boss của bọn họ, thì bọn họ sẽ liều mạng với kẻ đó.
“Á à, tốt lắm, vậy mà lại có cả người giúp đỡ cơ à.” Thẩm lão phu nhân tán thưởng.
Đã sống mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên bà gặp một đối thủ như Giang Ý Mạn, tuy chỉ là một người hầu nhưng lại không dễ đối phó.
“Tất cả lên hết cho tôi, hôm nay ai bắt được Giang Ý Mạn, tôi sẽ thưởng cho người đó ba triệu đô.” Thẩm lão phu nhân nói.
Dưới phần thưởng to lớn kia, nhóm người hầu như được tiếp thêm sức mạnh, ai mà không muốn ba triệu đô chứ, phải vất vả làm lụng lắm cũng chưa chắc đã có được số tiền đó, không chỉ những vệ sĩ nam, mà ngay cả hầu gái, phụ bếp,...!cũng đều muốn tham gia.
Người thì cầm ghế, người thì cầm chổi lông gà, có người cầm dép,… tất cả đều có chung một mục đích là bắt Giang Ý Mạn để lấy ba triệu đô kia, sau đó, bọn họ sẽ được hưởng thụ cả đời.
"Boss, cô đừng sợ, đã có chúng tôi ở đây." Tiểu Hoa, Tiểu Viên và Tiểu Khang đồng thanh nói.
“Làm xong vụ này, tiền lương nhân đôi.” Giang Ý Mạn nói với ba người bọn họ.

Câu nói này như có chất kích thích, làm ba người họ vội vàng xông lên.
Mười phút sau, tất cả người hầu trong biệt thự đều nằm la liệt trên mặt đất, kêu ca om sòm tạo thành một mớ hỗn độn.
Tiểu Hoa, Tiểu Viên và Tiểu Khang đều không sao cả, ngoại trừ đầu tóc có chút bù xù, còn lại mọi thứ đều tốt, ba người sống hết mình với nhiệm vụ, đã bảo vệ được Giang Ý Mạn, nắm trong tay một cọc tiền lớn, he he.
“Rác rưởi, một lũ rác rưởi.” Thẩm lão phu nhân nổi điên lên.
Thẩm gia có nhiều người hầu như vậy, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại không dùng được ai, hơn 20 người mà lại không đánh nổi ba người, quả thật là nhục nhã.
“Ha ha ha.” Giang Ý Mạn cười.

Cô khoanh tay, không thèm để ý tới sự tồn tại của Thẩm lão phu nhân mà đi lên lầu.


Tiểu Hoa, Tiểu Viên và Tiểu Khang đi theo phía sau, không ai dám ngăn cản bọn họ nữa, giờ đây ai cũng đang thương tích đầy mình rồi.
Giang Ý Mạn đi vào phòng của Thẩm Giai Nghị, ba người kia canh giữ ở bên ngoài, vậy nên không ai dám tới quấy rầy cô.
Trên giường!
Thẩm Giai Nghị sắc mặt vẫn tái nhợt, anh chưa tỉnh.
Giang Ý Mạn ngồi ở đầu giường nhìn anh.
"Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Lại có thể không tiếc mạng sống mà cứu tôi.

Quan hệ của chúng ta là gì chứ? Có đáng không?" Giang Ý Mạn lẩm bẩm, mặc cho Thẩm Giai Nghị không nghe được những lời cô nói.1
"Anh còn không biết à? Tôi cố ý tiếp cận anh là để cướp đoạt Đóa Đóa và Hiên Hiên về.

Ngay từ đầu tôi đã không có ý tốt, tại sao anh lại còn bảo vệ tôi? Tại sao chứ? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở thành đối thủ một mất một còn, anh thật sự có thể trơ mắt đứng nhìn tôi đem con của anh đi sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui