"Đóa Đóa, con nhớ chưa, mẹ có thể về nhà chơi với Đóa Đóa hay không, còn tùy thuộc vào việc Đóa Đóa có thuyết phục được ba hay không đấy." Giang Vũ Phỉ rất nghiêm túc nói.
Đóa Đóa còn quá nhỏ để hiểu được những suy nghĩ của người lớn, nó chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu muốn mẹ được về nhà thì phải tìm cách, Đóa Đóa đương nhiên muốn có mẹ nên phải tìm cách.
"Còn nữa, dì ở bên ngoài cũng không phải người tốt.
Sau này con phải giữ khoảng cách với cô ta.
Cô ta đến nhà chúng ta để làm cho ba và mẹ cãi nhau.
Tại cô ta nên mẹ mới bị ba mắng, Đóa Đóa nhớ phải tránh xa cô ta ra." Giang Vũ Phỉ nói tiếp.
Đóa Đóa hoàn toàn không hiểu, nó nghĩ dì là người tốt, dì chịu chơi với nó, dì luôn làm cho nó vui, tại sao mẹ lại nói như vậy?
Nó không hiểu, nghiêng đầu nhìn mẹ.
“Thế giới của người lớn quá phức tạp, Đóa Đóa còn nhỏ nên không hiểu, nhưng mẹ làm sao có thể lừa con, Đóa Đóa cũng muốn mẹ về nhà mà có đúng không?” Giang Vũ Phỉ nói.
Đóa Đóa gật đầu, đúng vậy, nó rất muốn mẹ về nhà.
"Vậy, việc bây giờ Đóa Đóa phải làm là kêu ba cho phép mẹ về nhà, đuổi bà dì xấu xa kia ra khỏi nhà, không được để cô ta phá hỏng tình cảm của ba và mẹ, con nhớ chưa?"
Mỗi lời nói của Giang Vũ Phỉ đều ghim sâu vào lòng Đóa Đóa, mặc dù bất đắc dĩ nhưng nó cũng gật đầu, vì nó muốn mẹ về nhà.
“Đóa Đóa ngoan quá, mẹ hứa với con, chỉ cần mẹ có thể về nhà, mẹ sẽ luôn ở cùng Đóa Đóa, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, được không?” Giang Vũ Phỉ hứa với Đóa Đóa.
Đóa Đóa đương nhiên rất muốn nghe những lời này, nó chỉ muốn ở bên mẹ, nếu mẹ có thể đối tốt với nó hơn và sẵn sàng dành thời gian cho nó, thì Đóa Đóa còn vui hơn bất kỳ ai.
"Ừm."
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.
"Bé ngoan, đã muộn rồi, Đóa Đóa nên về nhà thôi, phải nhớ những gì mẹ dặn đó!" Giang Vũ Phỉ nắm tay dẫn Đóa Đóa ra cửa.
Giang Ý Mạn vốn đang chờ ở bên ngoài, vừa thấy Đóa Đóa đi ra liền vui vẻ chạy tới.
Nhưng Đóa Đóa lại trốn sau lưng Giang Vũ Phỉ, nó đang từ chối Giang Ý Mạn giống y như lần đầu họ gặp gỡ.
?
Giang Ý Mạn không thể hiểu nổi, không phải Đóa Đóa rất thích cô sao? Tại sao mới ở cùng Giang Vũ Phỉ chút xíu mà thái độ đã thay đổi như vậy rồi?
Chắc chắn là Giang Vũ Phỉ đã nói chuyện gì đó với Đóa Đóa, người phụ nữ độc ác này còn dám lợi dụng cả con cô, cô nhất định sẽ không tha cho cô ta.
"Đóa Đóa, con sao vậy? Dì đây mà, không phải là mấy ngày nay con chơi rất vui vẻ với dì sao? Là dì đã đưa con đến đây tìm mẹ đó, con không nhớ sao?" Giang Ý Mạn đau khổ nói.
Tất cả những chuyện này đều do Giang Vũ Phỉ gây ra, cô ta cướp con của cô, suýt giết chết cô, bây giờ còn lừa gạt cả Đóa Đóa, cô ta không phải con người nữa rồi, thật đáng khinh tởm.
Đóa Đóa đưa mắt nhìn Giang Ý Mạn, nó rất muốn chạy đến bên dì, nhưng lúc nãy mẹ nói nếu muốn mẹ về nhà thì nó phải giữ khoảng cách với dì, Đóa Đóa rất muốn mẹ về nhà.
Giữa dì và mẹ, Đóa Đóa đương nhiên là chọn mẹ.
“Đóa Đóa, mẹ đưa con lên xe, lúc về nhà nhớ nghe lời ba, biết không?” Giang Vũ Phỉ ôm Đóa Đóa đi vào thang máy.
Giang Ý Mạn theo sát phía sau, ba người cùng nhau đi xuống tầng dưới, Giang Vũ Phỉ đưa Đóa Đóa vào trong xe, đắc ý nhìn Giang Ý Mạn.
“Vừa rồi cô đã nói gì với con bé?” Giang Ý Mạn hỏi.
Nếu không phải Đóa Đóa đang ngồi trong xe, cô nhất định sẽ tát thẳng vào mặt người phụ nữ trơ trẽn này.
"Không có gì, sao cô lại căng thẳng như vậy? Cô bây giờ đã là phó giám đốc của Giang thị, chức vụ ngang hàng với tôi trong công ty.
Sáng nay lúc dự hội đồng quản trị rất kiêu ngạo cơ mà, sao bây giờ đã lo sợ vậy rồi? ” Giang Vũ Phỉ lộ ra ý cười.
"Giang Vũ Phỉ, cô nên biết điều mà sống cho tốt, cô đừng quên ai mới là người sinh ra Đóa Đóa và Hiên Hiên, bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, chỉ cần tôi đưa chúng đi xét nghiệm ADN thì sự thật sẽ lộ ra ngay trước mắt, nếu Thẩm Giai Nghị phát hiện ra thì anh ta sẽ để cô sống yên ổn sao?? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ, nếu không, tôi sẽ có ngàn vạn cách kéo cô xuống địa ngục, không tin thì cứ chờ mà xem."
Giang Ý Mạn lên xe sau khi nói xong, cô đã nói hết những gì cần nói, về phần Giang Vũ Phỉ định làm gì, đó là việc riêng của cô ta.
Trong xe!
Đóa Đóa cố tình giữ khoảng cách với Giang Ý Mạn, nó ngồi co ro bên cửa kính ô tô, ôm chặt con búp bê trong tay, cảm giác sợ hãi và hận thù trào ra trong nước mắt.
“Đóa Đóa.” Giang Ý Mạn thì thào.
Cô vừa mới đưa tay ra, Đóa Đóa liền hoảng hốt cùng sợ hãi.
Giang Ý Mạn không dám vươn tay nữa, chỉ có thể tránh xa Đóa Đóa.
“Vừa rồi mẹ đã nói gì với con?” Giang Ý Mạn hỏi.
Đóa Đóa không trả lời, chỉ căm hận nhìn Giang Ý Mạn, giống như cô cướp đi món đồ chơi yêu thích của nó, bọn họ giờ đây đã nảy sinh mâu thuẫn và thù hận.
Giang Vũ Phỉ nói với Đóa Đóa cái quái gì vậy? Làm cho con bé sợ hãi như thế này? Nhưng Đóa Đóa không nói được, cho dù Giang Vũ Phỉ có nói gì đi chăng nữa, chỉ cần cô ta không nói ra thì sẽ không ai biết cả.
“Được rồi, dì không hỏi nữa, Đóa Đóa đừng sợ, con cũng biết dì rất yêu quý con mà, đúng không?”
Cô cần phải làm cho Đóa Đóa hiểu rằng mình sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn thương cho nó.
Đóa Đóa không tin, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Xem ra, lời nói của Giang Vũ Phỉ thật sự rất quan trọng, có thể thuyết phục triệt để được Đóa Đóa.
Điện thoại của Giang Ý Mạn vang lên, là Thẩm Giai Nghị gọi tới.
“Cô đưa Đóa Đóa đi đâu?” Thẩm Giai Nghị lo lắng hỏi.
Nếu anh không cẩn thận, con gái sẽ lại biến mất, Thẩm Giai Nghị nóng lòng muốn chết, anh rất sợ con bé sẽ xảy ra chuyện.
"Chúng tôi sẽ về nhà sớm thôi, nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy trước đây."Giang Ý Mạn trực tiếp cúp máy.
Lời của Thẩm Giai Nghị mắc kẹt trong cổ họng, cô ta làm sao có thể kênh kiệu như vậy, anh tức giận đến mức trực tiếp đi ra ngoài biệt thự đứng.
Xe vừa dừng lại, anh lôi Giang Ý Mạn ra khỏi xe, kéo sang một bên.
“Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cô nên xác nhận thân phận của mình đi, cô là người hầu mà tôi trả tiền ra thuê, cô không có quyền đưa Đóa Đóa ra ngoài mà không có sự cho phép của tôi.” Sắc mặt Thẩm Giai Nghị đen thui.
“Xin lỗi, tôi không lấy của anh một xu.” Giang Ý Mạn vặn lại.
Cô không sợ, cho dù Thẩm Giai Nghị có tức giận thế nào thì cô cũng không sợ, vì đây chính là con gái của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...