Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi

4.2
Buổi trưa công ty phải mởi cuộc họp tổng kết quý này, chủ yếu là báo cáo tình hình doanh thu của cả công ty, việc như vậy hẳn nhiên lafphari do sếp lớn Hà Nghệ tuyên bố rồi.
Tất cả nhân viên của công ty phân nhánh Thượng Hải đều tụ tập ở 1 sảnh lớn của văn phòng ríu rít rất nào nhiệt, Hà Nghệ đi tới phía trước, mở Powerpoint, ngẩng đầu nhìn khắp hội trường, cả hội trường lập tức trở nên yên ắng ngay.
Động tác của Hà Nghệ khiến tôi bỗng nhớ tới thần thái Từ Hoán Ân khi bước vào phòng tiệc, tuy rằng tuổi tác 2 người chênh lệch tới 10 tuổi, nhưng phong thái cực kỳ giống nhau, 2 người đó rất tự nhiên toát lên 1 vẻ uy nghiêm, khiến bạn cảm thấy có gai đâm vào lưng, khắp người đều cảm thấy ko thoải mái.
Hà Nghệ chủ yếu nói về tình hình công ty đang tiến triển rất tốt, doanh thu quý này tăng bao nhiêu % so với cùng kỳ tháng trước, cùng kỳ năm ngoái, cổ phiếu tăng bao nhiêu. Bởi vì có người nước ngoài nên Hà Nghệ nói bằng tiếng Anh. Tiếng Anh của Hà Nghệ là giọng Mỹ chính thống, nghe rất thân thiết với thế hệ chúng tôi – những người thích xem phim Hollywood.
Sau khi nói xong, Hà Nghệ tổng kết: “Tôi biết đa số mọi người đều ko hứng thú với những thứ này, nên tôi sẽ nói thứ mà mọi người có hứng thú nhé. Nói tóm lại, tình hình hiện tại rất tốt, nên tiền lì xì cuối năm nay của mọi người rất đáng mong đợi”. Cả hội trường ngập tràn những tiếng cười hội ý.
Sau khi họp xong, tôi nhận được thông báo của Candy bảo LÝ Hàm gọi tôi đến phòng họp Phổ Đà Sơn ngay.
Khi đẩy cửa ra, Lý Hàm và giám đốc Lục của phòng nhân sự đang ngồi trong đó với bộ mặt nghiêm nghị. Tim tôi thấp thỏm hồi hộp, 1 cảm giác ko lành ập tới, ko lẽ là công ty bỗng dưng biết nguyên nhân thật sự tôi bị cách chức, nên đuổi việc tôi à? Sáng nay tôi vừa mới nói rằng sẽ thực hiện mục tiêu ko mời Hà Nhã ăn bánh nướng, nhưng ý tôi là sẽ mời Hà Nhã ăn thứ ngon hơn, chứ ko phải là ngay cả bánh nướng cũng ko mời nổi, ông trời ơi, ông đã hiểu nhầm ý tôi rồi.
“Cậu vẫn còn trong hạn thử việc 3 tháng đúng ko?” Giám đốc Lục vừa lật hồ sơ trong tay vừa nói với tôi.
“Vâng”. Tôi gật gù 1 cách máy móc. Chẳng lẽ vì tôi đã làm hỏng công việc của Dương Hiểu Lan, nên công việc của tôi cũng ko thể đảm bảo à? Như vậy ko gọi là công bằng đâu nhỉ.

“Theo đánh giá của Richard đối với biểu hiện 2 tháng nay của a, chúng tôi quyết định chấm đứt trước hợp đồng thử việc của a, đồng thời đánh giá về cấp bậc của a, đây là hợp đồng mới, tiền lương của a sẽ tăng 25% so với trước kia, sau đây tôi sẽ giải thích chi tiết những mục khác trong hợp đồng này”.
Vận rủi hai mươi lăm năm qua rồi, chắc ông trời cuối cùng cũng ko thể nhẫn tâm bỏ mặc nữa. Ko nhờ rằng mục tiêu ngắn hạn của tôi lại có thể thực hiện 1 cách nhanh chóng như vậy, sớm biết thế tôi đã xin ông trời cho tôi nhặt được đại nguyên bảo rồi.
Tăng lương rồi, trách nhiệm công việc đương nhiên cũng tăng lên 1 chút, ngoài những công việc trước kia phụ trách, tôi còn phải hỗ trợ Ray làm công việc quản lý dự án. Điểm này hơi đáng tiếc, tôi thật sự ko muốn hợp tác với Ray, nhưng nể mặt tiền lương, dù băt tôi phải làm thêm cho ác ma tôi cũng sẽ làm.
Tôi rất phấn khởi điện thoại cho Hà Nhã bảo sẽ mời cô ấy đi ăn cơm.
“Mời tôi ăn cơm”. Hà Nhã hơi ngạc nhiên: “Ko thể coi bánh nướng là bữa tối đâu nhỉ.”
Mặt tôi có chút nóng bỏng: “Lần trước là do tôi thất nghiệp 1 tháng mà, nếu ko thì làm sao lại mời cô ăn bánh nướng, nói thế nào cũng phải thêm 1 quả hột gà trà”.
Bên kia đầu dây điện thoại, Hà Nhã đang cười, hơi áy náy bảo: “Nhưng tối nay tôi bâj việc rồi, phải tới 10h mới rảnh, hay là a mời tôi ăn khuya nhé”.
“Cô bận thế à? Có chuyện j vậy?”
“Ừ…” Hà Nhã có chút chần chừ, dường như ko muốn trả lời lắm.
Tôi cướp lời: “Được rồi, ăn khuya cũng được, 10h phải ko, chúng ta tới Hào Khách Hiệp ở quảng trường Nhân Dân nhé”. Nếu Hà Nhã đã ko muốn nói, tôi cũng rất tự giác ko hỏi. Từ bé mẹ đã dạy tôi, nếu ko muốn người ta nói dối mình thì đừng hỏi những câu người ta ko muốn trả lời. Hơn nữa tôi và Hà Nhã mới vừa quen nhau, chưa hẹn hò chính thức lần nào cả, nên rất khó mở miệng hỏi.

“Hào Khách Hiên” Hà Nhã hơi sửng sốt: “Chỗ đó mắc lắm đó, lúc nãy tôi nói đùa thôi, thực ra mời tôi ăn bát mì kéo Lan Châu là đủ rồi”.
Trong lòng tôi bỗng dưng có chút cảm động, Hào Khách Hiên quả thật là nơi rất đắt đối với tôi, nhưng đối với Hà Nhã mà nói ,bữa ăn đó cũng chỉ bằng mua nửa cái bánh bao, và còn là bánh bao ko nhân nữa.
“Ko sao, chị cô mới vừa thăng chức cho tôi rồi, nên tháng sau tôi sẽ có thêm 1 ít tiền lương, còn mời nổi.”
“Vậy à, vậy thì chúc mừng chúc mừng, tối nay tôi sẽ ko khách sáo đâu nhé.”
4.3
“Ko thành vấn đề, tuyệt đối đừng nương tay nhé”.
Tôi bỗng dưng rất muốn chia sẻ với Hà Nhã cách nghĩ của tôi về Hà Nghệ: “Cô biết ko? Trưa nay có buổi họp tổng kết quý này của công ty, chị cô đứng trên đó chủ trì cuộc họp, chị cô oai phong lẫm liệt lắm đấy, rất giống mẹ Từ Hoán Ân”.
“Anh nói gì cơ!” Phản ứng Hà Nhã rất kịch liệt: “Chị tôi nhỏ hơn mẹ hắn tới 20 tuổi, a dám bảo chị tôi giống mẹ hắn, a ko muốn làm tiếp rồi chứ j, tôi nhất định sẽ mách với chị tôi”
“Tôi nói khí chất giống, đây chẳng phải là khen chị cô có khí chất lãnh đạo sao? Nhìn là thấy uy nghiêm liền.”
“Có cảm giác uy nghiêm là nói mấy tượng Kim Cang trong chùa, vậy mà còn bảo là khen chị tôi, muốn sống sót thì im mồm ngay đi.”

“……”
Đây là buổi hẹn chính thức đầu tiên của tôi và Hà Nhã. Nói điện thoại xong, tôi rất hạnh phúc chờ tan ca, chờ đến khi trời đen mịt, chờ đến lúc 10h tươi đẹp.
Thông thường mà nói, mỗi khi tôi cảm thấy cuộc sống tươi đẹp, ông trời nhất định sẽ tới phá rối nhắc nhở tôi muốn sinh tồn thì phải biết ý thức đến mối đe dọa rình rập.
Lần này cũng ko ngoại lệ, khi chỉ còn 1 tiếng sẽ đến giờ tan ca, tôi nhận được mail của Lý Hàm, trong mail nói rằng bên Mỹ bây giờ đang rất cần thực hiện lập trình tính toán chuyển đổi sang đồ họa, hy vọng bên Thượng Hải có thể giúp sức. Sau khi Lý Hàm thận trọng suy nghĩ, mong tôi sẽ hoạn thành nhiệm vụ này, 3 ngày sau giao hàng.
Sau khi nhận được mail, Lý Hàm gọi toi cho Ray vào họp ngắn, chuyển phần lớn những công việc hiện có của tôi sang cho người khác, thời gian trống sẽ tập trung làm nhiệm vù cấp bách này. Lý Hàm bảo tôi rằng a ta đã xem sơ lược file bên kia gửi sang, 3 ngày là thời gian rất hẹp, nên nhất định phải tăng ca nhiều, mong tôi có thể khắc phục hoàn tất đúng giờ.
Sau cuộc họp, tôi bắt đầu nghiên cứu file Lý Hàm gửi, nhìn vào rồi thì trố mặt ngơ ngác, 3 hồn 7 vía chẳng biết biến đi đâu. Chỉ về số lượng code đã hơn cả nghìn dòng rồi, lượng công việc ko nhiều nhưng mấu chốt ở đây là cách biến đổi hình dạng đồ họa cực kỳ phức tạp, chỉ tính toán số học thuần túy đã liệt kê hết bảy mưới mấy trang, để hiều cách tính này 3 ngày chắc chắn cũng ko đủ huống hồ còn phải lý giải kết cấu lập trình, đảm bảo code viết vào sẽ phối hợp hoàn hảo với những phần đã hoàn tất trước kia, ko thể xảy ra bất kỳ bug nào, càng ko thể tạo ra bất kỳ khả năng gây thiệt hại nào.
Tôi rất muốn nói Lý Hàm đổi người khác làm, nhưng tôi vừa mới tăng lương đã bắt đầu kén cá chọn canh sẽ khiến Lý Hàm đánh giá ko tốt. Ko còn cách nào khác, đành liều mà làm thôi, tôi định sẽ ko ăn ngủ trong công ty 3 ngày này, dẫu sao công ty cũng có chỗ tắm rửa, ghế salon trong phòng nghỉ còn êm ái hơn chiếc giường của tôi nhiều.
Nhưng như vậy thì sẽ ko có cách nào ăn khuya với Hà Nhã rồi. Tôi biết ngay, thời khắc quan trọng thì lúc nào cũng xảy ra trục trặc. Trong lòng tôi lại kêu than,ông trời, ông làm ơn có chút sáng tạo được ko, đổi trò bịp khác có được ko, đã hai mươi lăm năm rồi, ông ko chán nhưng tôi cũng phát ngán rồi đây.
Tôi buồn rầu gọi điện thoại cho Hà Nhã.
“Bận thế à”. Bên kia điện thoại, giọng Hà Nhã cũng rất thất vọng: “Ôi vậy thì đành chịu thôi, a cứ làm cho tốt nhé, nhưng đừng để vất vả quá, làm ko xong cũng mặc kệ, trễ vài hôm chắc ko sao”.
Tôi lại than thở: “Tiếc là cô ko phải chị cô, có nói cũng như ko, nếu ko thì thật tình là tôi sẽ giao muộn vài hôm rồi”.

Cơm tối thì tôi gọi cơm hộp, vừa ăn vừa nghiên cứu cách tính đó, càng mày mò thì lòng tôi càng trở nên lạnh lẽo, thứ phức tạp như vậy, 3 ngày làm sao có thể, 3 ngày của 3 ngày thì còn tạm được.
Thời gian suy ngẫm luôn trôi qua nhanh vút, chớp mắt đã 10h đêm rồi, tôi vươn vai, chút ánh sáng mông lung đập vào khóe mặt tôi, Hà Nghệ đang mỉm cười nhìn tôi.
Tôi vội vàng đứng dậy, chào hỏi lễ phép: “Chào buổi tối Emma”
“Là tôi đây”. Thì ra là Hà Nhã.
“Là cô à”. Tôi thả lỏng lại, có chút phấn khởi: “Sao cô lại đến công ty?”
“Rảnh rỗi nên chạy sang đây”. Hà Nhã ngồi xuống bạn làm việc của tôi rất tự nhiên chất vấn tôi: “Chị tôi là con cọp ăn thịt người à? Tưởng là chị tôi thì hệt như chuột thấy mèo vậy, cẩn trọng như vậy làm gì?”
“Nhân viên sợ sếp là chuyên rất bình thường mà, hơn nữa chị cô còn là sếp to”.
“Nhát gan.” Hà Nhã khinh khỉnh, nhìn đồng hồ rồi nói: “10h rồi đấy, đừng vất vả như vậy nữa, đi ăn khuya với tôi nhé.”
Tôi mặt mày ủ rũ nói: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ làm ko xong việc”.
“Nghiêm trọng như vậy thật à? Vậy a làm thêm 1 chút, tôi chờ a được rồi”.
Tôi rất khó xử: “Ko được đâu, thời gian của tôi ko đủ, chờ vài hôm nữa nhé, chờ khi tôi làm xong cái này”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui