Cô Chủ À! Anh Yêu Em!
Nó tỉnh dậy,mắt từ từ nhìn rõ,đây là một nhà hoang,mùi ẩm mốc khó chịu xộc vào mũi nó đến buồn nôn,tay nó được trói ngược ra đằng sau chiếc cột,nó đang nhìn quanh thì”Rầm”cánh cửa bật mở,một người con gái bước vào
-Cô là ai?-Nó
-Mày quên tao rồi sao?
-Tôi không biết cô!
-Tao là Uyên Uyên,Phạm Uyên Uyên và hôm nay tao sẽ trả thù cho chị tao và tao của 5 năm về trước!-Uyên Uyên (Chắc các bạn chưa quên Uyên Uyên đâu nhỉ?)
-Phạm Uyên Uyên?
-Đúng!
-Tôi không nhớ!
-Mày phải nhớ!-Uyên Uyên gọi thêm hai người con gái vào
-Đánh nó cho tao!-Uyên Uyên
Hai đứa con gái cầm gậy đập liên tiếp vào người nó,máu loang ra cả một vũng.Nó ngất đi
-Đổ nước đá vào!-Uyên Uyên
“Ào”Một xô nước đá dội vào người nó,nó lim dim mở mắt,cả người co lại vì lạnh,vết thương sót và càng rách ra.
-Được rồi!Đem súng đây!-Uyên Uyên
-Súng?-Nó lẩm nhầm, đầu nó đang tua lại những quá khứ như một cuộn băng”Nhớ rồi!”
“Pằng”Viên đạn bay ra, nó gục xuống,máu từ ngực trái chảy ra
-Tạm biệt!-Nó cười rồi nhắm mắt lại không còn biết gì nữa.
-Cuối cùng tao cũng giết được mày!Anh Thiên phải là của tao!-Uyên Uyên đang cười hả hê thì cánh cửa mở toang ra một lần nữa..
-BĂNGGGGG!!!-Hắn hét lên rồi chạy đến ôm lấy nó lay lay nó nhưng nó không tỉnh,cả người đầy máu
-Cô đã làm gì Băng?-Hắn đứng dậy tiến đến chỗ Uyên Uyên
-Em…em chỉ cắt đuôi hộ anh thôi mà!-Uyên Uyên
-Tôi thật sai lầm khi 5 năm về trước cứu cô để rồi cô giết người tôi yêu!-Hắn cho người bắt Uyên Uyên lại (Bây giờ mới nhận ra thì muộn rồi ông ạ) rồi bế nó đến bệnh viện cùng papa nó,Khánh,Khang.Trước khi ra hắn còn quăng một câu
-Tôi sẽ cho đau đớn gấp trăm lần Băng Băng!
-Hừm!Cô ta sẽ chết thôi!Tôi đã kết liễu cô ta rồi,bây giờ tôi chết cũng chả sao!Nhưng anh vẫn phải là của tôi!-Uyên Uyên
10 phút sau,nó đã được hắn đưa đến bệnh viện và hiện tại đang ở trong phòng phẫu thuật
Ai nấy lo lắng đi đi lại lại….
5 tiếng sau,đèn phẫu thuật vụt tắt bác sĩ đi ra,mọi người xúm lại hỏi
-Tôi thành thật xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng hết sức,viên đạn ngay sát tim,mất quá nhiều máu,cả người đầy thương tích,xương gần như vỡ vụn và não đã bị tổn thương!
-Cái gì?Ông muốn tôi san bằng cái bệnh viện này à?-Khang,Khánh
-Không thể nào!-Pa pa nó
-Không phải cô ấy vẫn còn sống!Ông nói dối phải không?-Hắn
-Chúng tôi thành thật chia buồn!-Bác sĩ cúi xuống rồi bước đi,nó được đẩy ra hắn đến cạnh nó quỳ xuống
-Là tại anh,nếu 5 năm trước anh không cản em giết cô ta thì em đã không như này!Tất cả là tại anh,anh còn chưa kịp nói lời yêu em mà!Đừng rời bỏ anh!
-Không phải tại em,đừng như thế,Băng ở thiên đưòng sẽ không vui đâu!Hãy để con bé yên nghỉ!-Khang
Ngày hôm đó kết thúc trong đau buồn,tang lễ của nó được nhiều người đến dự,tin Nữ Thần đã băng hà khiến nhiều người đau buồn và đó cũng là Nữ Thần cuối cùng mà người người kính trọng.
Tang lễ của nó diễn ra trong ba ngày và sau ba ngày mọi thứ trở lại bình thường.Uyên Uyên đã bị hắn hành hạ và bỏ đói đến chết.Và sau cái chết của nó hắn tự dằn vặt mình,nhốt mình trong phòng 1 tuần không ăn không uống cho đến khi Khang và papa nó sang khuyên bảo thì hắn còn chịu ăn cơm như bình thường và trở thành một con người lạnh lùng ai ai cũng sợ không một ai dám nhìn thẳng vào hắn.Hắn vùi đầu vào công việc để quên đi nó nhưng không được.Ở công ti mọi người đều khiếp sợ hắn”Một tảng băng” lạnh lùng không tan chảy.
3 năm sau
Ngày XX/Y
Hôm nay là ngày dỗ của nó,hắn đến cạnh mộ nó và kể những cuộc sống của hắn.Papa nó và Khang đã chuyển sang Mĩ sống.Khánh cũng đi Mĩ luôn từ lúc nó mất.Trang thì vẫn thường xuyên đến mang hoa để bên mộ nó.Đang định đứng lên thì điện thoại hắn reo
-Alo!
-Con cần sang Mĩ gấp!Đối tác làm ăn bên đó đang gặp ít rắc rồi nên nhờ chúng ta!Con ra sân bay luôn nhé,papa đặt vé rồi!
-Vâng!-Hắn cúp máy tạm biệt nó rồi lái xe ra sân bay
——
Đôi khi số phận không theo ý muốn nhưng ta phải luôn nắm bắt được nó
Và đôi khi muốn bắt đầu cuộc sống mới chúng ta cần phải kết thúc cuộc sống cũ…
…………………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...