Có Chịu Lấy Anh không???
Tử Hoàng chạy theo nó tới phòng bệnh...
-" Minh Kỳ...Minh Kỳ... mở cửa ra đi em...có chuyện gì vậy em..." Hắn vô cùng sót ruột và lo lắng không biết nó bị làm sao...
-" Không...tôi không có gì muốn nói với anh hết...anh đi đi..." Nó quát to ra ngoài ...nó gục đầu vào cái gối khóc òa...
-" KHÔNG!!!!...anh sẽ không đi cho tới khi nào em mở cửa..." hắn đập cửa
-" Anh đi.... đi tôi.... không muốn.... gặp anh..." Nó nói kèm theo tiếng nấc ngẹn...
Tim hắn co thắt lại...đau lắm...hắn thật sự không muốn nó khóc...
-" minh kỳ ...minh kỳ có chuyện gì mở cửa ra từ từ nói..." Hắn hét to..
Không có tiếng trả lời...
-" Minh Kỳ...Em sao vậy..." Hắn hoảng loạn
Vẫn không có tiếng tl....
-" Bác Sĩ mở cửa phòng bệnh của vợ tôi ngay...tôi gọi mà cô ấy không tl..." Mặt hắn tái mét lại vì lo sợ...
Còn bác sĩ tái mét mặt vì bị hắn đe dọa... cửa phòng mở hắn lao vào chỗ nó đang nằm...Bác sĩ và y tá chạy vào sau...
-" Nhanh kiểm tra cho cô ấy đi " Khuôn mặt hắn làm cho ai nhìn thấy cũng sợ...
Bác sĩ gấp rút kiểm tra...
-" Thật ...thật ra...cô ấy chĩ ngủ thôi...." Bác sĩ toát mồ hôi hột
-".............." Hắn im lặng không nói gì...bác sĩ và y tá biết ý liền lui xuống để cho hắn ở lại với nó...
Trên khuôn mặt hắn xuất hiện những vệt nước mắt...Hắn khóc...khóc vì vui mừng...Hắn ngồi xuống giường...vén những lọng tóc dang vương trên mặt nó... hắn đưa tay dặt trên môi nó...đặt nhẹ nhàng một nụ hôn lên đôi môi mọng nước của nó... Hắn thật sự là muốn "ăn" thịt nó lắm...
-" Thật là cô bé thích làm người ta lo lắng.." Hắn vuốt tóc nó nhoẻn miệng cười
Hắn đi ra ngoài...đễ nó nằm trong phòng...
-" Ủa mà sao cô ấy lại khóc ????" Hắn vừa đi vừa nghĩ....Chợt có một nụ cười lóe lên trên khuôn mặt hắn...
Hắn mở cửa phòng đi vào và thấy nó dang ngồi ăn chỗm chệ....hắn thật là không khỏi bật cười
-" hahahaha" hắn cười to
hắn bị nó phi cho cái đùi gà chiên vào mặt...mắt hắn sám xít lại ...
-" Anh đi ra ngay cho tôi...tôi không muốn gặp anh " Nó hếch mặt
-" Thôi mà có gì từ từ nói... " Hắn hạ giọng
-" bây giờ anh có đi ra không??? " Nó tính phi cái dùi gà mà nãy nó mới ik mua zô mặt hắn...
Hắn bước ra ngoài cửa nói vọng vào
-" Em làm gì mà tự nhiên gét anh ???"
-" anh làm gì thì tự pik hứ "
-" anh có làm gì đâu..."
-" Anh ôm cô ta mà bảo không có gì hả "Nó tức giận quát
-" À..thì ra là em ghen..." hắn cười xảo chá
-" Em không có " nó đỏ mặt
-" Thật sự không có chứ " Hắn nghi ngờ hỏi
-" Thật mà ..." nó nói nhỏ
-" z anh vào dk hông ??? Hắn ngỏ ý
-" Không " nó tl thẳng thừng
-" Ồ...zậy là có người không mún ăn KFC đây.." Hắn cười gian xảo
-" Không ăn đâu " Nó từ chối..nhưng thật sự là rất muốn ăn
-" Ồ...vậy ném vào thùng rác nha... tiếc quá à..." Hắn cười gian xảo
Vừa dứt lời nó mở của đi ra
-" ai za!!! đau " nó lấy tay xoa xoa đầu
-" Em có sao không ???" Hắn lo lắng
-" Đau... chảy máu " nó mếu
-" Phù phù...hết đau hết đau "Hắn nũng nịu nó
Hắn nhấc bổng nó vào giường...lấy đá trườm cho nó
-" Em thật là...tự nhiên mở cửa làm dì không biết... "
Thật ra là nó mở cửa để lấy KFC nhưng ai dè hắn đẩy cửa đi vào...thế là cô nàng bị 1 cục u to tướng...
-" Tại anh ấy " nó chu chu cái mỏ
Lâm Giang đứng ngoài đả chứng kiến tất cả...Đúng ...dù anh có làm gì đi nữa thì cô chắc cũng không thuộc về anh nữa rồi...anh nên từ bỏ trước khi qá muộn...Nhưng thực sự anh không muốn chút nào....anh quay người đi ra khỏi bệnh viện...
-" Alo ba à . mai con sẽ về Anh Quốc...đặt máy bay cho con nha ..." anh nói bằng khuôn mặt buồn buồn
-" Con đã suy nghĩ kỹ chưa ??? " Ba Lâm Giang hỏi
-" Rồi ba!!! Cô ấy giờ rất hạnh phúc bên người cô ấy yêu...con không muốn làm cô ấy đau lần nữa..." Nước mắt hắn rơi...hắn khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...