Trước ánh mắt ấy cô vẫn không thể nói lên tiếng từ chối, cô im lặng để mặc anh làm gì thì làm.
Gia Thành đút từng muỗng súp cho Giai Ý đến khi hết sạch, ăn đặt tô về lại bàn, cẩn thận lấy khăn cho Giai Ý.
Định rời khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng thở dài của Giai Ý kèm câu nói:
“ Gia Thành em biết hết rồi, anh đừng giả vờ nữa.”
Cô không muốn trốn tránh sự thật mãi, thôi thì cứ nói thẳng, dù sự thật ra sao cô cũng sẽ cố gắng chấp nhận.
Hiện tại cô không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Gia Thành giả vờ trước mặt mình, cảm giác ấy rất khó chịu.
Gia Thành im lặng, anh đang xoay lưng về phía cô nên Giai Ý không thể nhìn ra được biểu cảm của anh.
Cạch
Cánh cửa mở ra Gia Thành bước ra bên ngoài, cánh cửa một lần nữa đóng lại căn phòng trở về trạng thái trước đó, âm thanh thút thít một lần nữa vang lên.
Gia Thành đi thẳng ra ngoài vườn, anh đứng im nhìn những bông hoa được chăm chút kỹ lưỡng, trong lòng có nhiều suy nghĩ.
Câu nói của Giai Ý quanh quẩn trong đầu anh thì ra cô ấy đã biết tất cả, đây chính là câu trả lời hoàn hảo cho những thái độ khó hiểu của Giai Ý.
Anh không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào?
Giai Ý bất đắc dĩ bước vào cuộc đời của anh, ngay từ đầu cô ấy chưa từng xuất hiện trong kế hoạch của anh.
Thời gian đầu khi mới kết hôn, anh luôn tránh né Giai Ý, dự định của anh rất rõ, khi màn kịch này hạ màn, anh sẽ ly hôn Giai Ý để cô ấy có thể tìm được hạnh phúc thật sự của mình.
Nhưng một lần nữa kế hoạch của anh đã bị đảo lộn, Giai Ý có thai, hiện tại anh biết bản thân nên chịu trách nhiệm với cô ấy.
Vốn định sẽ tìm cơ hội để nói sự thật nhưng không ngờ cô ấy đã biết.
Gia Thành đứng đó rất lâu, anh cứ nhìn mãi vào những bông hoa kia, đến khi một người làm đi đến:
“ Thiếu gia người vào nhà đi, đứng mãi sẽ bị bệnh đấy.”
“ Ừm.”
Gia Thành trở lại dáng vẻ ngây ngốc, anh xoay lưng đi vào nhà, lợi dụng lúc người giúp việc không để ý, anh đi thẳng lên lầu.
Nơi Gia Thành dừng lại không phải là phòng của anh và Giai Ý mà là phòng của Gia Minh và Đảo Nhi.
Anh đưa tay lên gõ cửa, chỉ mất vài phút, người ở bên trong đã ra ngoài, người mở cửa chính là Gia Minh, hôm nay anh xử lý công việc tại nhà.
Gia Thành đi vào phòng, Gia Minh đóng cửa lại:
“ Có việc gì?”
Gia Thành đột nhiên tìm đến anh chắc chắn là có việc gì đó rất gấp, Gia Minh đi thẳng vào vấn đề.
“ Giai Ý đã biết sự thật về bệnh tình của em rồi.”
Gia Thành bình tĩnh nói, dù vậy anh vẫn cảm nhận được sự thật trong lòng của cậu ta không bình tĩnh như vậy.
“ Ngồi xuống ghế đi từ từ bàn bạc.”
Gia Minh ngồi vào bàn làm việc, anh muốn nghe cụ thể câu chuyện rồi mới suy nghĩ hướng giải quyết, đương nhiên chuyện bệnh tình của Gia Thành không thể giấu mọi người mãi, chỉ là anh không nghĩ cô em dâu này lại tài ba đến vậy chưa gì mà đã tìm ra sự thật rồi.
Chiếc xe dừng lại trước sân của Nghiêm Gia, Đảo Nhi bước xuống, cô xoa xoa thái dương cả ngày hôm nay đã làm việc liên tục, đầu cô cảm thấy rất nhức.
Đảo Nhi đi thẳng vào nhà, khi đi ngang qua phòng bếp, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của người làm trong nhà.
“ Này dạo gần đây mọi người có thấy đại thiếu gia với nhị thiếu gia rất thân với nhau không?”
“ Tôi thấy họ vẫn bình thường mà, bộ cô biết gì sao?”
“ Hôm nay tôi nhìn thấy nhị thiếu gia bước vào phòng của đại thiếu gia, ở trong đó rất lâu dường như bây giờ vẫn chưa ra ngoài.”
“Thật sao? Đúng là lạ thật bình thường đại thiếu gia rất ghét ai làm phiền… Thiếu phu nhân!”
Người làm kia định nói gì đó nhưng lại im bặt khi nhìn thấy Đảo Nhi, cô ấy chỉ là một người làm, việc bàn tán về việc của chủ nhân chính là một điều tối kỵ.
Họ đang bàn tán về việc của đại thiếu gia lại bị đại thiếu phu nhân nghe được, xem ra công việc này khó giữ rồi.
Những người kia im lặng cúi người, thầm cầu nguyện hình phạt nhẹ nhất sẽ đến với mình.
“ Mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi không muốn tình trạng này tái diễn.”
Đảo Nhi nói xong liền đi thẳng về phòng, trong đầu xuất hiện rất nhiều câu hỏi, từ bao giờ Gia Minh và Gia Thành lại thân thiết đến vậy?
Xem ra mọi việc không hề đơn giản như cô nghĩ.
Thang máy mở ra, Đảo Nhi nhìn thấy Gia Thành đang đứng trước cửa thang máy, vẫn gương mặt ngây ngốc ấy, anh ấy mỉm cười nhìn cô sau đó đi vào thang máy, bấm tầng và rời đi.
Đảo Nhi xoay người trở về phòng, Gia Minh vẫn đang ngồi làm việc như mọi ngày, cô đặt túi xách lên kệ sau đó đi thẳng đến chỗ của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...