Cố Chấp Yêu Em
Lúc thay đồ Nhược Giang nhớ ra một ít chuyện của tối qua nào gặp được Sếp lớn còn nôn lên áo của người ta, đằng này chắc cô sẽ bị trừ lương cho mà xem.
Không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa, vừa đi vừa cầu nguyện bản thân sẽ không bị trừ lương.
" Ôi Nhược Giang con xuống rồi sao? cái váy này rất hợp với con đấy!"
" Bác là.
.
"
" Ta quên mất việc giới thiệu, ta là Lưu Thi mẹ của tên kia đấy"
" Con chào phu nhân ạ"
" Không cần phải lễ nghi gì hết! thời buổi nào rồi! mau mau vào trong ăn sáng thôi! chắc con đói bụng lắm rồi"
" Nhưng mà con.
.
"
" Cứ nghe theo lời của mẹ tôi đi"
Cuối cùng anh chịu lên tiếng, từ lúc cô xuống anh mãi lo ngắm bộ dáng xinh đẹp của cô, khi Lưu Thi nói bộ này rất hợp với cô anh nghĩ như vậy, thật sự rất đẹp.
Nhìn bà gắp thức ăn cho mình, cô cảm động không thôi, vì Lâm Như chưa bao giờ làm như vậy cả, biết cô đang suy nghĩ đến chuyện xưa, anh cũng gắp một miếng thịt vào bát cho cô.
" Cảm ơn"
" Con bé này mau ăn đi! đừng nói cảm ơn suốt buổi như thế chứ?"
" Dạ vâng"
Cô cảm nhậm được sự thân thiết toát ra trên người của Lưu Thi, cô muốn được hưởng cảm giác ấm áp này một chút, nói cô tham lam cũng chẳng sao.
Dùng bữa cô muốn phụ mọi người rửa bát nhưng lại bị anh và Lưu Thi ngăn cản, cô thấy mình làm phiền gia đình bọ.
họ bao nhiêu đây là đủ rồi nên muốn về nhà của mình.
" Để tôi đưa em về"
" Phải đấy! để nó đưa con về ta mới yên tâm"
" Vậy làm phiền Cố Tổng rồi"
" Lần sau con nhớ đến thăm ta đấy"
" Vâng ạ"
Sau khi tiễn cô lên xe bà cũng lên xe trở về nhà chính, chuyện hôm nay nhất định sẽ kể cho chồng bà nghe mới được.
Trong xe của anh vẫn là một không gian im ắng như vậy, nhìn gương mặt căng thẳng của cô làm cho anh có chút muốn cười.
Cô đang hồi hộp lắm rồi! trong đầu cô cố gắng suy nghĩ những từ để nói xin lỗi anh.
" Cố Tổng chuyện tối qua tôi thật sự xin lỗi anh nhiều lắm, tôi không cố ý nôn lên áo của anh đâu tại tôi không chịu được mới nên! còn nữa chiếc váy này sau này tôi sẽ trả lại cho anh"
" Em đang nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà trừ lương em sao?"
" Anh không định làm thế sao?" vẻ mặt lo lắng
" Đêm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi biết em không cố ý! còn nữa chiếc váy rất hợp với em nên cứ giữ lấy đi!"
" Tôi.
.
cảm ơn Cố Tổng"
" Không cần khách khí như vậy! chuyện về mẹ tôi, tính tình bà ấy luôn như vậy mong em đừng để ý"
" Không có gì ạ! Tôi thấy phu nhân rất thân thiện ạ"
" Ừm"
Không gian yên lặng quay lại một lần nữa, lúc này trong lòng cô đã bớt đi một phần gánh nặng rồi.
Chiếc xe dừng lại, cô vừa định mở cửa xuống xe liền bị một tay anh giữ lại làm cho cô có chút giật mình.
" Cố Tổng còn chuyện gì sao?"
" Lần sau gặp ở ngoài cứ gọi tên của tôi, không cần phải xưng hô kiểu đó"
" V.
.
vâng, còn chuyện gì sao?"
" Không có gì! năm mới vui vẻ "
" Năm mới vui vẻ" tươi cười đáp lại
Cô tưởng còn chuyện gì nghiêm trọng chứ, chỉ là nói lời chúc thôi mà có cần làm vẻ mặt đó không?
Nhìn chiếc xe đi xa dần cô mới thu lại nụ cười kia mà từng bước về nhà, vừa đi ngang chỗ Bà Trần cô liền đến chỗ bà để nói lời chúc và sẵn tiện đưa luôn tiền thuê nhà cho bà.
Về đến nhà thay một bộ thoải mái hơn liền đi ra ngoài để mua đồ trang trí, lựa qua lựa lại cũng mất mấy tiếng đồng hồ, vì đồ quá nhiều cô không thể ngồi xe buýt được đành bắt taxi chở về nhà.
Trước khi về nhà cô còn ghé đến căn nhà kia một chút, vừa hay lại gặp Lâm Nhu ở trước chung cư.
" Còn biết đường về sao?"
" Mẹ có khoẻ không?"
" Nhờ phước cô đi tôi mới được sống thọ, sao đây về đây làm gì? đón năm mới chung sao? nhà tôi không chào đón cô đâu! mau biến đi cho khuất mắt"
"Con có mua chút ít trái cây mẹ cầm lấy đi, còn đây là tiền con gửi cho gia đình để chuẩn bị năm mới"
" Ha nhiu đây cũng được! đưa xong thì đi đi"
" Con đi đây"
Tình thương gia đình này cô một chút cũng chẳng cần đến nữa, xem như đây là lần cuối cô đến đây, khi nghe những lời đó từ người mang nặng đẻ đau mình ra cô suýt đã không kiềm chế mà rơi nước mắt, sao bà ấy có thể tàn nhẫn như vậy với con ruột của mình! cũng đúng bởi vì cô đâu phải là con trai đâu chứ!
Nhận lấy tiền của cô Lâm Như liền có tinh thần lên nhà để nói cho mọi người biết, dạo này cuộc sống họ có chút khó khăn việc làm ăn cũng chẳng có lời là bao nhiêu, việc tiền học phí của Tô Vương ngày càng nhiều họ chưa xoay sở được, giờ đây Nhược Giang đưa tiền cho họ đúng lúc này họ có thể an tâm ăn mừng rồi.
" Xem như nó biết điều đấy!"
" Mẹ đưa tiền cho con đóng học phí đi"
" Được được! còn dư mẹ đi sắm đồ mới cho con"
" Mẹ nhớ giữ lời đấy"
" Đơn nhiên rồi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...