Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào

EDIT: Kanalz

__________________

Người bây giờ không cần xuất hiện ở đây đã xuất hiện...

Quá kinh ngạc, Sở Hâm há hốc miệng cùng với biểu tình kiểu " thế khỉ nào thằng quỷ nhỏ này lại ở đây ", trông hơi buồn cười.

Khi nhìn thấy Sở Phong, đôi mắt của Sở Thanh Phong sáng rực lên. Ông nhìn anh một lượt từ đầu đến chân.

Thấy quần áo, kiểu tóc, đồng hồ cùng dáng vẻ của Sở Phong không khác gì lúc ở trong phòng tiệc, ông thở phào nhẹ nhõm. Sở Thanh Phong cất giọng hỏi " nãy giờ con đi đâu? Làm gì? "

Sở Phong lười biếng trả lời " ông nội à, con có nhu cầu, con chỉ đi vệ sinh thôi mà. "

" Đi vệ sinh nãy giờ hết bao nhiêu thời gian hả? " Sở Thanh Phong lớn giọng quát.

Sở Phong vẫn bình tĩnh trả lời " ông nội, đi vệ sinh thì ai lại canh từng giờ từng phút chứ ạ? Nãy giờ chắc cỡ tầm 15 phút."

" Sau đó thì sao nữa? "

" Trong phòng tiệc nhiều người, không khí ngột ngạt thế nên con ra ngoài hóng gió kết quả nhìn thấy một tiểu thư vấp cục đá gã trầy chân. Con đưa người ta đến phòng hoa xử lý vết thương. Sau khi xử lý xong con với cô ấy cùng đi ra ngoài thấy mọi người vây ở đây đông quá định đến xem xem có chuyện gì thì bị ông hỏi nè. "

" Là tiểu thư nhà nào? " Sở Thanh Phong không tha cho Sở Phong, ông quyết vặn hỏi tới cùng.

" Con không biết nhưng con nghe nói cô ấy là cháu gái của bà Lý ở công ty bất động sản, họ Tôn. " Nói xong Sở Phong quay đầu qua nhìn Sở Hâm " chú hai, nãy chú nói con cùng Trương Tam Lý Tứ có quan hệ gì à? "

Sở Hâm không nói nên lời, ông ta nhếch miệng cười trừ.

Tống Trí Viễn kêu Sở Phong lại, ông khó chịu chỉ vào Nhuận Vi Tử vẫn đang nằm trên mặt đất kể lại toàn bộ sự việc lúc nãy.

Nói xong, Tống Trí Viễn vỗ vào đầu Sở Phong một cái, đau lòng nói " con để ý một chút đi, con cho rằng mình vẫn còn nhỏ được mọi người bao bọc trong vòng tay à? Cả ngày ăn no ngồi rồi, bị người ta bán đi mà còn không biết. "

Sở Phong đau đớn " a " lên một tiếng, ấm ức nói " oan cho con quá! So với Đậu Nga* còn oan hơn! Cái người này là ai con còn không biết. "

* Đậu Nga là một nhân vật trong vở kịch " Oan Đậu Nga " nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Lúc này Điền Bá cũng trở lại, hai vệ sĩ phía sau ông còn vác trên vai một người đàn ông bất tỉnh.

" Lão gia, trong hang động quả thật có một người đàn ông đang nằm nhưng không phải là Sở nhị thiếu gia mà là cậu hai... " Nói xong Điền Bá nhấc khuôn mặt người đàn ông đang bất tỉnh kia lên.

Mọi người có mặt ở đây đều nhìn người đàn ông đó với vẻ mặt kỳ lạ nhưng bất quá cũng chẳng ai dám lên tiếng.


Sở Thanh Phong vẻ mặt thâm trầm, quay ra nói với các vị khách " đứa con rể này của tôi uống say không biết đông nam tây bắc, mọi người thứ lỗi. Đi đi, chúng ta vào trong cắt bánh kem. "

Mọi người rối rít hùa theo ông.

Tôn Miên Miên đứng đằng sau một cái cây cách đó không xa thở dài một cái.

Xem ra Sở lão gia vẫn còn sáng suốt.

Vừa rồi Sở Phong bảo cô về phòng tiệc trước, cô không yên tâm nên lén lút theo sau, nghĩ nếu Sở lão gia không tin thì cô sẽ lập tức đi ra làm chứng cho Sở Phong.

Tâm trạng lo lắng nãy giờ cũng được thả lỏng.

Mấy chuyện kiểu này chỉ cần dính vào một chút thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được hết. Sở lão gia lúc nãy chất vấn Sở Phong như vậy nhưng thật ra ông đang âm thầm giúp Sở Phong thoát tội.

Bằng chứng Sở Phong không có ở hiện trường rất rõ ràng.

Không để mọi người sinh ra một chút nghi ngờ nào về anh.

Một đám người từ từ đi về lại phòng tiệc, Sở Phong bỏ tay vào túi quần đi ở phía sau. Khi người cuối cùng vừa đi khỏi, anh bước chậm lại, nghiêng đầu hỏi " nhìn đủ chưa? "

Cứ như có mắt sau lưng ấy!

Đằng sau cái cây, Tôn Miên Miên từ từ đi ra, đến lúc còn cách Sở Phong cỡ ba bước thì cô đứng lại. Ngẩng đầu lên, cô làm bộ nháy mắt đáng yêu với Sở Phong " tôi không cố ý nghe lén mà, sợ Sở lão gia không tin anh nên mới theo sau có gì đi ra làm chứng cho anh thôi. "

Sở Phong nhướn lông mày, anh không nói gì, chỉ nói một câu " về thôi "

Sở Phong chân dài dĩ nhiên sẽ đi nhanh hơn Tôn Miên Miên. Đi cỡ ba bốn mét, anh quay đầu lại thấy cô không theo kịp mới chợt nhớ ra lúc nãy cô nàng vừa mới ngã trầy đầu gối, không đi nhanh được.

Anh đứng lại, xoay người đợi cô.

Anh thấy Tôn Miên Miên đứng yên tại chỗ, cô đang lục cái gì trong túi xách. Bỗng cô chạy chậm lại phía anh mỉm cười ngọt ngào " anh đưa tay ra đi. "

Sở Phong không nghĩ cô lục cái gì lúc nãy, rất nghe lời, lập tức đưa tay ra.

Bàn tay của anh lớn hơn cô rất nhiều, ngón tay hơi cong lên.

Đầu ngón tay của Tôn Miên Miên chạm nhẹ vào tay Sở Phong, đến khi anh nhìn lại thì trong tay đã có một viên kẹo bơ được bọc xinh xắn.

" Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. "

Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên cường.


Nói xong Tôn Miên Miên giơ tay lên làm động tác của mấy con mèo chiêu tài với Sở Phong, nở nụ cười rạng rỡ.

Sau đó cô nàng quay người chạy đi mất.

Có chút ngốc... nhưng lại vô cùng đáng yêu!

Tiệc sinh nhật của Sở Thanh Phong là một bữa tiệc tư nhân, khách khứa sẽ dựa vào quan hệ với Sở gia mà lựa chọn thời gian thích hợp để đến và về.

Quan hệ thân thiết sẽ ở lại lâu hơn một chút.

Lấy thân phận là bác ruột của Sở Phong, Tống Trí Viễn là người cuối cùng ở lại.

Tống Trí Viễn thở dài một hơi, ông nhìn về Sở Thanh Phong " bác trai, thằng bé Sở Phong này sống rất tình cảm, bố mẹ lại mất khi còn rất nhỏ, việc hôm nay xảy ra có lần đầu tiên cũng sẽ có lần thứ hai. Cô bé đó cùng Sở Phong rút cuộc có thù gì mà lại chọn ngay hôm nay, trước mặt các vị quan khách trực tiếp tạt một xô nước bẩn vào thằng bé, hành động này là muốn phá hủy cả đời nó. Dù sao con cũng là cậu của Sở Phong, có bác ở đây con cũng không cần ra tay nhưng lấy thân phận là người thân của thằng bé, con xin bác trai ít nhiều gì hãy để mắt đến thằng bé một chút! "

Sở Phong mang họ Sở thế nên người có thể bảo vệ thằng bé chu toàn nhất chỉ có Sở Thanh Phong. Tống Trí Viễn hiểu rất rõ điều này thế nên ông chơi trò " lạc mềm buột chặt " mong Sở Thanh Phong chú ý tới Sở Phong.

Sở Thanh Phong cắn cắn môi, ông khẽ nói " cậu yên tâm, có tôi ở đây thằng bé sẽ không phải chịu ủy khuất. "

Nói xong ông để Sở Phong thay mặt mình đưa Tống Trí Viễn ra tận bãi đỗ xe.

Một người đàn ông mặc đồng phục đeo bao tay màu trắng bước từ trên chiếc xe Rolls - Royce xuống, người đó mở cửa xe sau đó cúi đầu.

Tống Trí Viễn nói với anh ta " tôi cùng nhị thiếu gia nói chuyện một chút. "

Tài xế rất biết điều, đợi hai người lên xe sau đó đóng cửa lại, anh ta đứng bên ngoài đợi.

Bên trong xe rất rộng, sàn được trải 1 tấm thảm tối màu. Hệ thống nước hoa được tài xế mở lên từ trước, bây giờ không khí trong xe thoang thoảng mùi gỗ nhàn nhạt.

Tống Trí Viễn đưa tay nới lỏng cà vạt ra, vỗ vai Sở Phong một cái nói " vừa rồi nhìn thằng cha Sở Hâm kia há hốc miệng buồn cười thật haha, bọn họ cũng quá nóng lòng rồi, em bé vừa sinh ra chưa được bao lâu đã muốn loại trừ cháu. "

" Dám ở trước mặt bác nói xấu cháu, bọn họ xem bác như không khí à? "

" Hahahahahahahahahahahaha "

Khóe mắt Sở Phong cũng cong lên " bác là lợi hại nhất! bác tuyệt nhất! "

" Họ dùng chiêu cũng độc phết, dám bỏ thuốc ngủ vào ly rượu đó, hên là bác đổi lại kịp thời. Sở Hâm Hồng cũng không thấy đâu, cô ta dám để chồng mình đi xàm sỡ người ta trong bữa tiệc sinh nhật của bố mình, đó còn chưa nói đến việc Nhuận Vi Tử là bà con xa của họ. Bác chắc là Sở Hâm Hồng không để chồng cô ta vào mắt, đang cố gắng tìm cớ ly dị. Để bác chống mắt lên xem được bao lâu. "

" Con không nghĩ vậy, con đoán là sau chuyện tối nay ông nội sẽ cắt tất cả chức vụ của chú Chu Hạo trong tập đoàn, chú ấy sẽ phải tự lực cánh sinh. Nhưng chú Chu Hạo cũng không phải là người tầm thường đâu ạ, một tay chú ấy có thể nâng đỡ công ty sắp phá sản bước vào đường đua thương trường. Năng lực không thể xem thường được. "


Hai người nói chuyện trong chốc lát, Tống Trí Viễn đột nhiên nói " năm nay kế hoạch chia tiền thưởng của công ty là trả mười lăm nhân dân tệ mỗi mười vé cổ phiếu. Cổ phiếu của con sẽ được công bố vào ngày mai, con xem lại một chút sau đó đến công ty nhận thưởng. "

Tập đoàn nhà Tống cũng là một tập đoàn nhất nhì ở Nam Thành, mẹ của Sở Phong, Tống Tư Nhàn là con gái út trong nhà, bà được mọi người yêu thương hết mực. Khi kết hôn, gia đình cho bà rất nhiều của hồi môn trong đó bao gồm 5% cổ phiếu của tập đoàn, tương đương tám con số mỗi năm.

Sau khi Tống Tư Nhàn qua đời, những thứ này đều được chuyển qua dưới danh nghĩa của Sở Phong.

" Con cảm ơn bác. " Sở Phong thuận miệng hỏi " mấy hôm trước bác nói có đồ tốt, đồ tốt gì vậy ạ? "

Tống Trí Viễn thả lỏng, ông dựa vào ghế nói " mấy hôm trước bác đi Y quốc tham gia một buổi đấu giá quy mô nhỏ, định dẫn con theo, không nghĩ tới đột nhiên nhà thầu đưa ra một món đồ nữa, con đoán được là gì không? Là " Lâm Tiện Dán " đó. "

" Lúc đó bác cực kỳ kích động! So với năm đó Tống Phóng được sinh ra còn kích động hơn hahaha. "

Sở Phong "..... "

Tống Phóng là con trai duy nhất của Tống Trí Viễn, cũng tức là anh họ của Sở Phong, năm nay hai mươi hai tuổi, hiện giờ là thần tượng hàng đầu trong giới giải trí.

Trong mắt bố ruột, anh ấy còn không bằng mảnh giấy từ một ngàn năm trước...

" Chúc mừng bác, chúc mừng bảo vật bác thích. " Sở Phong phun ra câu nói miễn cưỡng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh dừng một lát " a từ từ, bác nói cái gì cơ? là Lâm Tiện Dán à?? "

" Đúng vậy là Lâm Tiện Dán, Lâm Tiện Dán đó! Bác không nghĩ là cả đời này bác có thể chính mắt nhìn thấy thứ bảo vật này. "

Tống Trí Viễn đang sung sướng khoe khoang thì bị Sở Phong cắt ngang " bác, theo con được biết thì lần cuối cùng Lâm Tiện Dán xuất hiện là từ hồi 300 năm trước bị Nguyên Châu Mẫn bỏ năm ngàn lượng vàng ra mua, từ đó đến giờ nó vẫn ở yên trong nhà họ Nguyên, chưa từng bị bán ra ngoài? "

Tống Trí Viễn kinh ngạc nói " bác nhớ là bình thường con đâu có hứng thú với mấy thứ đồ này, làm sao con biết được lần cuối cùng Lâm Tiện Dán xuất hiện??? "

" Bởi vì hơn hai mươi năm trước, Mẫn Gia Tướng dùng Lâm Tiện Dán xem như của hồi môn cho một cô gái, mà cô gái này lại là thím hai của con. "

Người thím hai mà Sở Phong nhắc đến không phải là người xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật hôm nay mà là người vợ đã mất của Sở Hâm, Mẫn Thế Anh.

Tống Trí Viễn nhướn lông mày, trên cổ tay lộ ra một cái đồng hồ, ông lấy ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu gối " Mẫn Thế Anh sau khi qua đời thì chắc Lâm Tiện Dán ở trong tay chú hai con, nhưng đã là buổi đấu giá chú đi thì chắc chắn phải là hàng thật 100%, Lâm Tiện Dán này chắc chắn là hàng thật, nói cách khác Sở Hâm đã sớm âm thầm mang nó đi bán? Sở Hâm này không thiếu tiền, tại sao lại đem món bảo vật trị giá 200 đồng vàng đi bán? Nói đi nói lại thì chỉ có một câu hỏi là tại sao ông ta lại bán đi? "

" Vậy thì con kính nhờ bác phí tâm tư đi tra một chút. "

Tống Trí Viễn gật đầu " bác biết rồi, đây không phải là số tiền nhỏ, nhất định phải có nguyên do của nó. "

Bên trong biệt thự Sở gia, Sở Thanh Phong vẫn chưa ngủ, khi còn trẻ ông là một người cuồng công việc, ít nhiều gì cũng làm việc 16 đến 17 tiếng mỗi ngày là bình thường. Khi ông về già, ông cảm thấy thời gian làm việc ngắn đi không ít.

Bên trong phòng ngủ, Điền Bá đứng cung kính ở trước mặt Sở Thanh Phong, hai người không ai nói gì, bầu không khí rất ngột ngạt vì vậy Điền Bá cũng cư xử thận trọng hơn một chút.

" Tôi sẽ đuổi Nhuận Vi Tử đi khỏi sau đó cắt hết tất cả các chức vụ của Chu Hạo trong tập đoàn, ông nghĩ thế nào? " Sở Thanh Phong hơi cụp mắt, giọng nói rất nhỏ.

Điền Bá thở mạnh, ông không dám lên tiếng.

Sở Thanh Phong đối xử với ông rất tốt, nhưng dù gì đi chăng nữa ông cũng không phải là một thành viên trong gia đình Sở, huống chi sự việc tối nay còn liên quan đến nhiều người như vậy.

Sở Thanh Phong biết Điền Bá sẽ không trả lời, ông ngước đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không nói gì nữa. Một lúc sau ông đi đến bên cạnh mép giường.


" Ông cũng đi nghỉ ngơi đi. "

" Lão gia... ngài. "

" Tôi không sao hết ông ra ngoài đi. "

" Vâng. "

Điền Bá đi ra, ông nhẹ nhàng khép cửa lại sau đó trở về phòng của mình. Ông nằm một mình ở căn phòng rộng lớn, thở dài nghĩ lão gia nhà mình lại mềm lòng rồi.

Đối với chuyện ngoài ý muốn xảy ra hôm nay ở Sở gia, các vị khách có mặt đều rất biết điều, cư sử bình thường xem như chưa có gì.

Tôn Miên Miên cùng gia đình Lý Uẩn Sóng về đến nhà đúng 10 giờ.

Xã giao cả một đêm, mọi người đều rất mệt, chúc nhau ngủ ngon sau đó Tôn Miên Miên về phòng mình.

Phòng của cô hướng từ Bắc xuống Nam, ánh sáng chiếu vào rất thuận lợi, phòng cũng rất rộng, có nhà vệ sinh riêng, từ rèm cửa đến đồ nội thất trong phòng đều được sắp xếp theo sở thích của Tôn Miên Miên.

Cô cùng dượng đối xử với Tôn Miên Miên cũng thật tốt!

Mặc dù rất mệt nhưng cô không tài nào ngủ được.

Tôn Miên Miên nằm nghĩ đến hai cuộc gặp của mình và Sở Phong trước đó.

Dưới tiếng cười huyên náo của chiến trường, chàng thiếu niên quật cường cùng đôi môi đầy máu đánh gục được cả một người đàn ông mạnh mẽ, trên con đường cao tốc bị bỏ hoang, người con trai ấy vẻ mặt lạnh tanh ngồi trong chiếc xe màu đen tuyền, không quan tâm sống chết ra sao, liều mạng lao như bay về phía trước.

Mà đêm nay, trong một bữa tiệc trang trọng, người thiếu niên ấy lại một mực đi theo sau ông nội, đóng vai thành người cháu ruột trong gia đình Sở, được mọi người chú ý.

Cũng chính vì vậy mà người chú kia tìm cách gây chuyện với anh sao?

Cho nên mới một mực đẩy anh vào hố đen.

Ở bữa tiệc sinh nhật của ông nội... xàm sỡ họ hàng xa, nếu mục đích thành công thì chẳng phải là hủy hoại toàn bộ danh tiếng khiêm tốn của Sở Phong, địa vị của anh trong lòng Sở Thanh Phong cũng giảm không ít?

Tôn Miên Miên nằm trên giường lật qua lật lại, đây là lần đầu tiên cô bị mất ngủ vì một người đàn ông ngoài bố cô ra.

Cho đến hai giờ sáng, bên ngoài trời bắt đầu mưa tí tách cô mới mơ màng mà ngủ mất.

Trong giấc mơ, Tôn Miên Miên như đi đến một thế giới tràn ngập màu trắng cùng xanh thẳm, không khí xung quang thoang thoảng hơi thở mùi gỗ nhàn nhạt của anh.

Đôi mắt của Sở Phong sâu thẳm, anh trầm lặng đứng phía cuối con đường đợi cô.

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Sở Phong đang ăn như lợn: aaaaa, hôm nay bé Miên Miên mơ thấy tôi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui