Edit: Kim
Beta: Chanh
From Tiệm Nhà Kẹo (tiemnhakeocvk)
Chương 19: Cây kẹo mút
Anh đã từng có ý nghĩ điên cuồng rằng, muốn đi tìm cô, bắt cô lại, bẻ gãy chân cô, nhốt cô ở trong nhà.
Lục Chu day day huyệt thái tương, giữ chặt điện thoại di động.
Một lúc lâu sau mới trả lời:" Cái gì?"
Anh Đào:"Quần áo của anh đều ở bên này, khi nào anh đến lấy vậy?"
Em về đi:" Ngày mai anh đến tìm em."
"Ừ" Thẩm Diệc Hoan mím môi, không hài lòng lắm. Cứ thế này thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc mất, anh cũng không hỏi xem khi nào cô rảnh hay gặp ở đâu.
Cô không bỏ cuộc, suy nghĩ một lát lại gửi tiếp một tin nhắn:" Anh đang làm gì vậy?"
Anh không trả lời lại, cô tự hỏi liệu câu hỏi của mình có nhàm chán quá không.
Đợi thêm hai phút, Thẩm Diệc Hoan lại gửi một icon:" Ca ca, có đó ko?"
Vẫn không trả lời.
Tính tình của anh ấy sao lạ vậy?
Lần này gửi âm thanh, giọng nói nhỏ nhẹ, như là lấy lòng, mang theo chút cám dỗ: "Ca ca, anh có ở đó không?"
- -
Âm thanh nhỏ nhẹ của cô gái vang lên bên tai, toàn bộ dây thần kinh của Lục Chu ngay lập tức bị thắt lại, các cơ bắp trở nên căng cứng. Hơi thở dồn dập gấp gáp làm lồng ngực rung lên, nhưng anh lại không dám lên tiếng.
Sự nhiệt tình của Thẩm Diệc Hoan đã bị dập tắt hoàn toàn bởi một câu trả lời lạnh lùng.
Anh nói: "Ngày mai anh sẽ trở về Tân Cương."
Không đầu không đuôi.
Em cũng không hỏi ngày mai anh đi đâu, Thẩm Diệc Hoan đang rất giận dỗi.
Nhưng cô cũng biết Lục Chu đột nhiên nói câu này là có ý gì, đơn giản là em đừng quấn lấy anh, anh phải đi rồi.
Thẩm Diệc Hoan nhắm mắt lại, mệt mỏi ngã xuống giường.
Cô chợt nghĩ tới công ty của Thẩm Phó đã phá sản chỉ sau ba năm rưỡi. Một người từng là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh đã nhảy xuống từ tầng thượng của công ty vào một buổi sáng sớm. Thẩm Diệc Hoan tuy không chứng kiến cái chết tàn khốc, nhưng không thể tránh được hình ảnh trên mạng, máu thịt be bét của bố cô.
Trước đây, khi tên của Thẩm Diệc Hoan thường được nhắc đến, mọi người đều nói rằng cô chính là một phú nhị đại, cả đời không phải lo ăn lo mặc.
Thành tích của thì cô kém, tính khí thất thường, nhân duyên cũng chẳng thể nói là tốt, hồ bằng cẩu hữu cùng nhiều như những người nhức mắt cô.
Vậy thì sao?
Cô luôn rực rỡ, là sự tồn tại không thể nào bỏ qua trong đám đông.
Cô có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng đầy đủ khiến đàn ông mê muội, một người bạn trai được mọi người kính nể, có tiền tiêu không hết, và cả thời gian.
Cô được định sẵn là người đặc biệt.
Thẩm Diệc Hoan cũng từng nghĩ như vậy, nên cô kiêu ngạo, không coi ai ra gì, tiêu tiền như nước, được sủng mà kiêu.
Cái chết của Thẩm Phó chẳng khác nào một lưỡi dao sắc nhọn, xé toạc bộ mặt thật của thế giới này, lạnh lùng, vô tình, ích kỉ, méo mó và đen tối.
Nhờ vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp này, khoảng thời gian đó không hẳn là vô vọng.
Một số người dùng lời lẽ thô tục, muốn dùng tiền để có được cô.
Cô đã nghe quá nhiều, dĩ nhiên cũng quen rồi. Khi đó, góc cạnh đã bị mài mòn,tính cách cũng trở nên mềm mỏng như lẽ tự nhiên.
Kiêu ngạo của cô, sắc bén của cô, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đó bị xé tan thành mảnh vụn, chia bốn xẻ năm.
Sau khi có thể tự hàn gắn lại chính mình, cô bắt đầu được chăng hay chớ, bắt đầu nén giận, bắt đầu nhu nhược lùi bước, bắt đầu nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Ai có thể con mẹ nó nghĩ tới loại cuộc sống này?
Ai lại con mẹ nó phải sống cuộc sống đau khổ này?
- -
Phòng ngủ tối om có chút ánh sáng rọi lên từ màn hình điện thoại.
Thẩm Diệc Hoan tìm trong danh bạ số của Chu Ngụy, gọi tới.
"Alo? "
"Sếp Chu, em có chuyện này muốn nói với chị."
"Chị đang ở thẩm mỹ viện, tối rồi tìm chị có chuyện gì?"
Thảo nào, tiếng nói chuyện nghe như giọng mũi, thì ra ở thẩm mỹ viện.
"Em muốn xin chị nghỉ một thời gian."
"Bao lâu?"
"Một tháng, có thể chứ?"
"Một tháng!? Xin nghỉ đẻ à?" Chu Ngụy nói vài câu với người bên cạnh rồi ngồi dậy, "Em cũng biết studio thời gian này không đủ nhân viên?"
"Biết, hạng mục em phụ trách là đơn giản nhất. Em có thể nhờ những nhiếp ảnh gia khác mà em biết tới giúp đỡ. Sẽ không làm ảnh hưởng tới tiến độ."
"Không phải, trước tiên nói cho chị biết, em nghỉ lâu như vậy để làm cái gì?"
Cô im lặng.
Cô cũng không biết là làm cái gì.
Nổi loạn sao, cô dường như đã qua thời kì nổi loạn hoang đường đó rồi. Phản kháng sao, lại cũng không phải, nó giống như trốn tránh hơn, không muốn dính líu đến mớ hỗn độn ở đây.
Không có tiếng trả lời, Chu Ngụy mắng cô: "Ngu ngốc."
"..." Thẩm Diệc Hoan vẫn không biết phải nói gì, dừng một chút, mím môi nói: "Nếu không cho, em từ chức."
"Hợp đồng chưa đến hạn em còn muốn từ chức, muốn bồi thưởng phí vi phạm hợp đồng hả?" Chu Ngụy dạy bảo cô, "Em nói mau đi, em xin nghỉ để làm cái gì?."
"Em sẽ đi Tân Cương."
Nói ra khỏi miệng, Thẩm Diệc Hoan đột nhiên cảm giác được sự hạnh phúc chưa từng có, cơ thể như nổ tung.
Cúp điện thoại.
Chu Ngụy vẫn không đồng ý cho cô nghỉ, nhưng lại giao cho cô một nhiệm vụ mới, từ quay phim về đồ ăn địa phương thoải mái nhất chuyển đến quay chụp đồ ăn Tân Cương.
Việc này vốn được sắp xếp cho một người mới. Công việc này khó khăn, những tiền bối trong studio cũng không muốn đi, họ đều từ chối cả. Vậy là rơi xuống đầu thanh niên nhỏ tuổi nhất.
Thẩm Diệc Hoan không phải là người hay để ý đến tính cách người khác, chỉ nhớ mơ hồ là một cô gái trẻ trông rất nhỏ bé, tính cách có chút khúm núm, không dám cự tuyệt người khác, cũng không có gì lạ khi cô ấy nhận công việc này.
Cô không ngần ngại, đồng ý trực tiếp đi làm nhiệm vụ, Chu Ngụy một hồi câm nín.
- -
Ngày hôm sau.
Hoàng hôn buông xuống, buổi trưa vừa mới mưa. Thời tiết lúc này cực kỳ oi ả, nóng bức.
Xe taxi lái vào khu biệt thự, nơi này tấc đất tấc vàng, ánh mắt tài xế nhìn Thẩm Diệc Hoan như phát sáng.
Trên đường đi bắt chuyện không ngừng, Thẩm Diệc Hoan thuận miệng đáp lời, chưa từng nhìn kĩ anh ta.
Cô nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ, có thể cô thật sự rất may mắn, công ty Chấn Bình càng ngày càng lớn.
"Dừng lại trước sân."
Xe dừng lại.
Lúc Thẩm Diệc Hoan xuống xe đúng lúc mẹ cô vừa từ gara đi ra, phải là chân trước chân sau mới đúng. Khi thấy Thẩm Diệc Hoan ở đây, bà giật mình: "Sao con đến đây?"
Thẩm Diệc Hoan cau mày, nhìn chằm chằm một bên mặt bà. Dường như mẹ cô nhận ra có gì đó lạ đột nhiên nghiêng mặt đi.
Khi còn bé cô rất hay bị đánh, không thể không nhận ra vệt đỏ trên má trái của mẹ.
Thẩm Diệc Hoan lạnh giọng: "Ông ta đánh mẹ?"
Mẹ cô xua tay: "Sao thế đươc, đi nào, vào nhà trước, sao hôm nay con lại tới đây."
Thẩm Diệc Hoan không nhúc nhích, giơ tay lên giữ lấy tay mẹ, kéo mẹ đến gần hơn để nhìn rõ, đó rõ ràng là dấu tay.
"Mẹ nói nhanh đi, mặt mẹ sao thế này? "
"Bị va vào mặt thôi mà!" mẹ cô cũng khó chịu, cau mày, giọng nói cũng không nhỏ, "Sao con cứng đầu vậy! "
"Va đập sao có thể thành như vậy? Mẹ nghĩ con ngu à?"
"Mẹ và ông ấy cãi nhau." Mẹ thở dài, hai cuộc hôn nhân trong mấy năm này, đã sớm mài mất sự mãnh mẽ của bà, cũng chỉ còn có Thẩm Diệc Hoan là người có thể tâm sự.
Vào nhà, Thẩm Diệc Hoan nhận ly nước ấm từ người giúp việc.
Mẹ cô xua tay cho người làm trong phòng lui xuống hết.
"Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, dạo này việc sắp xếp tài sản của ông ấy có chút vấn đề, mấy lần mẹ đã nhắc với ông ấy chuẩn bị của hồi môn cho con, để về sau con có gả đi cũng không mất mặt, miệng lão thì đồng ý, mẹ muốn xem lão cho con thế nào, cổ phần bao nhiêu lão lại che che giấu giấu."
Thẩm Diệc Hoan nắm chặt ly nước, huyệt thái dương đau nhức.
"Chúng ta cho đến bây giờ chưa hề có ý định nhìn ngó tới tài sản của Thời Chấn Bình, mẹ không thấy cả nhà này đề phòng con đoạt mất tài sản của họ sao?"
"Con nói thế à!" giọng người phụ nữ trở nên bén nhọn, "Mẹ khổ sở lo cho tương lai của con như vậy, thái độ của con là sao hả!?"
Thẩm Diệc Hoan dập lửa, hỏi: "Sau đó ông ta liền đánh mẹ?"
"Đúng vậy!" bà vừa tức giận, vừa sốt rột.
"Mẹ, mẹ ly hôn đi." Thẩm Diệc Hoan bình tĩnh lại kiềm chế, "Cũng chẳng phải bây giờ con không có khả năng nuôi mẹ, con có công việc có thể kiếm tiền, không thể để cho bọn họ đánh được?"
Trên mặt bà là vẻ khiếp sợ: "Con nói gì vậy hả!? Con nghĩ là số tiền con kiếm được to lắm sao, con cũng không thèm nhìn xem từ nhỏ đến giờ được hưởng điều kiện tốt như vậy là nhờ ai, không có ông ấy thậm chí cả đại học con cũng không học xong! Thế mà còn nghĩ đến ly hôn, con nuôi mẹ sao, mẹ thấy con chính bản thân mình con chưa thể nuôi được, suốt ngày chỉ biết chơi đùa!"
Thẩm Diệc Hoan trầm mặc vài giây trước khi nở nụ cười.
"Mẹ, cả đời này mẹ không thể rời bỏ tiền đúng không?"
Giọng nói của cô bình tĩnh, lời nói ra lại như dao găm bén nhọn.
"Từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ thiếu tiền, nhưng là mẹ nuôi con sao? Tiền là ba con cho, người nuôi con là bà nội, có liên quan gì đến mẹ không?"
"Đừng có nhắc tới bà nội con!" bà đột nhiên cáu kỉnh.
Bà vừa dứt lời, huyền quan truyền đến tiếng mở cửa, Thời Chấn Bình nói: "Ồ, trong nhà náo nhiệt vậy!"
"Về rồi à, hôm nay có Diệc Hoan tới đó." Mẹ ngay lập tức mỉm cười, thay đổi sắc mặt.
Trời ạ.
"À, sao hôm nay Diệc Hoan cũng tới rồi, công việc gần đây có thuận lợi không?"
Thời Chấn Bình nói thật hòa ái, nếu không phải trên mặt mẹ còn đỏ ửng vết bị đánh, cô đã tin ông ta luôn rồi.
Thẩm Diệc Hoan không trả lời.
Mẹ bấm cô một cái, tươi cười nói: "Công việc của nó có gì mà nặng nhọc, ở đó có thể học được gì chứ, tôi đã sớm nói với ông tìm cho nó một vị trí trong công ty để mà học hỏi."
"Vậy bà cũng phải hỏi xem Diệc Hoan có hứng thú xử lý mấy công văn nhàm chán hay không đã." Thời Chấn Bình đem tây trang đưa cho người hầu, phân phó, "Gọi tiểu thư xuống đây, ăn cơm."
Mẹ đẩy cô, nói nhỏ: " Con nhanh nói đồng ý đi chứ."
Thẩm Diệc Hoan nói: "Không muốn, hôm nay con tới đây không phải để ăn cơm với mọi người, con chỉ muốn nói với mọi người một tiếng, thời gian tới con sẽ không ở đây."
Mẹ cô sững người: "Con đi đâu?"
"Tân Cương."
Vừa nói xong, ngay cả Thời Chấn Bình cũng ngừng mọi hành động.
Thẩm Diệc Hoan không để cho mẹ mở miệng: "Còn nữa, tài sản Thời gia một phân tiền con cũng không muốn, đừng có cả ngày đề phòng như đám nhà giàu mới nổi, lại còn nghĩ rằng ai cũng để ý đến tiền nhà ông à. "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...