Cố Chấp Ngọt

Editor: Trà Đá.

Đúng như những gì trợ lý Trương đoán, hôm nay có rất nhiều người đến đăng ký kết hôn, may thay anh ta đã đặt hẹn trước cho ông bà chủ, cho nên không chờ quá lâu đã đến lượt bọn họ.

Trước tiên, bọn họ nộp giấy tờ tùy thân theo quy định, sau đó đến chỗ chụp ảnh.

Lúc đến phòng chụp ảnh, trước bọn họ có một cặp đôi vừa mới chụp xong, nên bọn họ được người chụp hình sắp xếp vào chụp, đứng trước một phong nền màu đỏ nhung, chuẩn bị chụp ảnh.

Nam Từ có chút hồi hộp, ban đầu thì không cảm thấy gì, nhưng nghĩ đến chuyện qua hôm nay, thì cuộc đời cô đã rẽ sang một hướng mới, cô không khống chế được việc suy nghĩ vẩn vơ.

Nhưng mặt khác cô lại cảm thấy vui vẻ, mặc dù cuộc sống phía trước vẫn còn mờ mịt, nhưng cũng may người đi cùng cô hết chặng đường là người mà cô yêu nhất.

Nghĩ tới đây, sự bối rối của cô cũng dịu đi không ít.

Thợ chụp hình đứng ở phía trước hô hào: “Cười một cái, đúng, cười tươi lên nào.”  Đầu này, bàn tay của Hoắc Lâm cũng di chuyển nắm lấy bàn tay Nam Từ.

Lòng bàn tay ấm áp dính chặt lấy bàn tay cô, Nam Từ cũng bất giác nắm chặt tay anh, đáy mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và nụ cười càng lúc càng tươi hơn.

Thợ chụp hình ở cục dân chính coi như đã chụp qua cho rất nhiều cặp đôi mới cưới, nhưng lúc này lại không ngừng cảm thán trong lòng, đôi này bất kể là dáng dấp hay khí chất đều hoàn toàn xứng đôi.

Lúc ảnh chụp được in ra, nhân viên cười nhẹ nhàng giao tấm ảnh cho bọn họ.

“Rất xứng đôi, chúc hai bạn hạnh phúc.”

Nam Từ cũng cười tủm tỉm đáp: “Cảm ơn.”

Đứng bên cạnh họ là một cặp, hai người còn đang cho là trình độ chụp hình ở đây quá kém, khiến bọn họ trông vừa già vừa xấu.

Nhưng lúc thấy ảnh chụp của Hoắc Lâm và Nam Từ, thì ý định muốn chụp lại cũng bỏ qua.

Cô gái có chút bất mãn nhìn chàng trai: “Anh nhìn nhà người ta kìa, rồi nhìn lại anh kìa, ai da, thật sự là quá khập khiễng.”

Chàng trai cũng không phục, trả lời: “Nhìn vợ người ta cũng đẹp hơn cả em đó!”

“Anh có ý gì hả?”



Hoắc Lâm nghe được câu “Nhìn vợ người ta cũng đẹp hơn cả em”, lông mày không kiềm được nhíu một cái, nhưng cũng may Nam Từ nhanh chóng kéo anh đi, không để anh nghe thấy nữa.

Đi một đoạn khá xa, Nam Từ quay đầu lại liếc nhìn, thấy cặp đôi kia vẫn còn đang ầm ĩ, cô chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra.


“Hoắc tiên sinh, tướng mạo của anh có thể khiến gia đình người khác bất hòa, thân là bà xã tương lai của anh, em muốn bày tỏ sự kháng nghị mãnh liệt.”

Hoắc Lâm nhìn bộ dáng tinh nghịch của cô, không khỏi bật cười: “Kháng nghị cái gì?”

“Yêu cầu anh sau này ngoại trừ em, thì không cho phép lộ mặt với người phụ nữ khác.” Nam Từ cười tủm tỉm đùa giỡn, ngẩng đầu nhìn anh, “Hay là sau này ra ngoài đường anh đeo khẩu trang đi, giống như lúc anh đua xe á. Dạng yêu cầu nhỏ này anh đáp ứng được không?”

Hoắc Lâm nhướn mày, nhìn cô.

“Vậy thì thân là chồng tương lai của em, có phải cũng nên có chút yêu cầu nho nhỏ được không nhỉ?”  Hoắc Lâm cầm tay cô, đưa lên môi hôn một cái, “Hay là anh nói người làm một cái còng tay, sau này cho dù là ở nhà hay ra ngoài, chúng ta còng tay lại với nhau, như hình với bóng?”

“…” Nam Từ không nói gì, cô không thể đọ với độ biến thái của anh được. Cô thật sự là không thể tưởng tượng ra.

Hoắc Lâm nhìn thấy phản ứng của cô thì cực kỳ vui vẻ, sau đó lại mở miệng: “Sao nào?”

“Sao cái mà sao.” Nam Từ lôi kéo anh đi, “Nhanh đi làm thủ tục cho xong.”

Sau khi có ảnh chụp xong, thì đợi chưa bao lâu đã đến lượt lên ký tên xác nhận.

Sau khi hai người ký tên xong, thì nhân viên đóng một con dấu chạm nổi lên giấy đăng ký kết hôn, chứng nhận hai người là vợ chồng rồi giao cho bọn họ.

“Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.”

Lúc cầm giấy chứng nhận kết hôn ra khỏi cục dân chính, Nam Từ vẫn còn đang sững sờ.

Cứ như vậy là gả rồi sao?

Từ nay về sau, cô không còn là Nam Từ, mà là bà Hoắc rồi.

Cô còn chưa kịp hết bàng hoàng, thì bên cạnh có tiếng hét lên:

“Trời ơi! Anh mau nhìn phía đối diện!”

Người hét lên là một đôi vợ chồng mới cưới khác, cô gái cầm giấy chứng nhận kết hôn che miệng, một tay chỉ về phía tòa cao ốc đối diện.

Nam Từ cũng nhìn theo hướng cô gái chỉ, sau đó, hai mắt cô lập tức trừng to hơn.

Bên trên tòa cao ốc đối diện, vị trí lúc nào cũng được phát quảng cáo những thương hiệu xa xỉ, thì lúc này chỉ đơn giản xuất hiện vài chữ.

Bảo bối, tân hôn hạnh phúc.

Nhưng mà không chỉ có vậy, đại khái qua một hai giây sau, màn hình quảng cáo trên đầu xe taxi cũng xuất hiện dòng chữ ‘Bảo bối, tân hôn hạnh phúc.’


Cô gái vừa hét chói tai ở bên cạnh, lúc này ghen tỵ sắp khóc, cô nói với chồng mới cưới: “Ghen tỵ quá đi, cũng là một đôi đi đăng ký kết hôn cùng ngày, mà nhà người ta thì quảng cáo cho toàn thành phố biết, còn em chỉ được đãi một bữa bít tết mà thôi…”

Người chồng bên cạnh trông chất phát thật thà, lúc này nhìn thấy cô vợ nhỏ nhõng nhẽo cũng đành bó tay.

Nghĩ nghĩ, anh ta mở miệng thăm dò: “Hay là anh gọi thêm một phần trứng cá muối cho em nhé?”

Cô gái kia nhìn anh ta một chút, sau đó yếu ớt nói: “Còn có cả thịt cừu và gan ngỗng nữa.”

“Ừ ừ, cho em hết.”

“Sau đó em còn muốn hai ký cherry loại ngon nhất nữa.”

“Được, mua cho em hết!”

“À… Còn có…”

Cặp vợ chồng kia đi xa dần, tiếng nói chuyện cũng dần dần biến mất.

Nam Từ trầm mặc nửa ngày, giả bộ buồn bã nói: “Anh nhìn xem chồng người ta kìa! Đáp ứng tất cả luôn!”

Hoắc Lâm hơi nhíu mày: “Cô ta chỉ là đang ‘lợi dụng’ thôi.”

Nam Từ đương nhiên biết ‘Cô ta’ ở đây là ai.

Nghĩ nghĩ, cô ôm lấy Hoắc Lâm, chỉ chỉ vào dòng xe taxi có dòng chữ ‘Bảo bối, tân hôn vui vẻ’.

Cô ngẩng mặt lên, nhõng nhẽo với anh: “Em không biết đâu, sau này em nói gì anh cũng phải đáp ứng hết đó.”

“Được.” Anh đáp không chút do dự, nhưng chốc lát giống như nhớ ra gì đó, bổ sung tiếp: “Trừ việc ly hôn với anh.”

“Anh hay quá ha.” Nam Từ cười híp mắt nhìn anh: “Cưới thì cũng cưới rồi, sao có thể ly hôn được, mà coi như em có rời đi, thì cũng là do anh dọa em bỏ chạy! Đến lúc đó, em phải lấy được một nửa tài sản của anh mới được! Hứ!”

Hoắc Lâm ôm eo cô, khóe môi có chút cong cong, cúi đầu hôn lên chóp mũi hơi lạnh của cô.

“Cho em hết, đến lúc đó em có thể coi anh là ăn mày.”

“A, là anh nói đó nhé.”


“Ừ, ngày mai anh sẽ dẫn em đi công chứng, anh sẽ chuyển hết tất cả cổ phần, nhà cửa và tài sản sang tên của em.”

Mặc dù Nam Từ không quá giàu, nhưng cũng không thiếu tiền, nhưng nghe Hoắc Lâm nói thì trong lòng cũng có chút đắc ý.

“Vậy thì anh phải cẩn thận, sau này mà em làm nổi giận, thì em sẽ cắt tiền tiêu vặt một tháng!”

“Được.”

“Nếu như dám nhìn lén người phụ nữ khác, thì cắt tiền tiêu vặt nửa năm!”

“Được luôn.”

“Không cho phép anh lén hút thuốc, nếu có tiệc xã giao cần uống rượu thì cũng phải báo trước với em!”

“Ừ.”

“À…. Còn những điều khác tạm thời chưa nghĩ ra! À đúng rồi, phải toàn tâm toàn ý yêu em!”

Nam Từ nói xong, giống như đã đạt được ý nguyện, cười híp mắt nhìn anh.

Lần này Hoắc Lâm không cười, mà yên lặng nhìn cô, sau đó cầm tay cô, trịnh trọng hôn một cái.

“Anh thề bằng cả tính mạng của anh.”

Anh thâm trầm nhìn cô, nói gằn từng chữ.

Ánh mắt Nam Từ nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn trong con ngươi màu đen thâm thúy của anh phản chiếu lại hình bóng của chính mình, hốc mắt cô chợt nóng lên.

Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, hít hít mũi: “Hoắc tiên sinh, chúc anh tân hôn hạnh phúc.”

Hoắc Lâm ôm cô, cười yếu ớt, không nói gì.

“Với lại…”

“Hửm?”

“Em cũng toàn tâm toàn ý yêu anh.”

Cô cố ý dừng lại, sau đó học anh, trịnh trọng nói ra từng chữ: “Em thề bằng cả tính mạng của em.”

~

Sau khi trợ lý Trương đưa ông bà chủ đến cục dân chính xong, thì lập tức rời đi trước theo như ông chủ bảo.

Anh ta không phải đi làm chuyện khác, mà là…

Anh ta nhìn kẹo mừng ở trong tay, lại ngẩng đầu nhìn công ty khoa học kỹ thuật Tần thị, trong lòng không ngừng kêu ca.


Hôm nay ông chủ đi đăng ký kết hôn, lại còn gởi kẹo mừng cho tình địch nữa, chuyện thất đức như vậy lại muốn anh ra làm! Chẳng lẽ ông chủ đã quên anh ta bị trừ tiền thưởng lại còn suýt bị đày ra nước ngoài làm sao!

Độc ác với anh ta như vậy! Tại sao lại còn bắt anh ta làm mấy chuyện nguy hiểm này!

Anh ta lại nhìn hộp kẹo mừng trong tay, trong lòng thầm nhớ lại, trước đó ông chủ và tình địch đã đánh tay đôi với nhau… Mặc dù thực lực không bằng ông chủ, nhưng cũng không phải yếu kém.

Bây giờ anh ta đi lên như vậy có bị đánh hay không?

Nghĩ tới đây, anh ta lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho ông chủ.

[Ông chủ, nếu như hôm nay tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có được tính là tai nạn lao động không ạ?]

Nhưng đáp lại anh ta chỉ có sự im lặng lạnh lùng.

Trợ lý Trương muốn khóc, anh ta biết ông chủ nhà mình không có nhân tính! Không! Ông chủ hoàn toàn không phải là người!

Thảm quá rồi, anh ta chỉ là một chấm nhỏ… Á, cũng không tính là một chấm nhỏ, dù sao anh ta vì đồng lương, mà mỗi ngày đều đi sớm về khuya, bây giờ lại bị đặt vào tình huống nguy hiểm.

Ngẫm lại bà chủ cũng rất tốt với anh ta, cho nên anh ta thả lỏng, sẵn sàng hy sinh, đi vào bên trong công ty khoa học kỹ thuật Tần thị.

Cô gái ở trước sảnh rất nhiệt tình, biết thân phận anh ta thì gọi lên văn phòng tổng giám đốc, sau khi được cho phép rồi lại tự mình đưa trợ lý Trương đến thang máy.

Tần Dư cũng có ấn tượng nhất định đối với trợ lý Trương, dù sao năm đó chính anh ta là người dẫn Tần Dư đến sàn boxing gặp Hoắc Lâm.

Thấy anh ta xuất hiện, Tần Dư nở nụ cười đẹp mê người.

“Tiểu Tư, giúp tôi pha một ly cà phê cho khách quý.”

Ngũ Tiểu Tư gật đầu, vừa định ra ngoài thì bị trợ lý Trương ngăn lại.

“Không cần, tôi không định ngồi lâu.”

Nói xong, anh ta đẩy hộp quà tới trước mặt Tần Dư, mở miệng nói:

“Tổng giám đốc Tần, đây là kẹo mừng ông chủ tôi muốn gởi đến ngài, hôm nay ông bà chủ nhà tôi đi đăng ký kết hôn.”

Nói xong, anh cũng không cho đối phương có phản ứng, trực tiếp chào tạm biệt: “Không còn việc gì hết, chào tổng đốc Tần.”

Sau đó, anh ta rời khỏi văn phòng Tần Dư.

Ngũ Tiểu Tư không hiểu lắm, nhìn bóng lưng trọ lý Trương, lại nhìn Tần Dư, cuối cùng lựa chọn im lặng không lên tiếng.

Tần Dư nhìn chằm chằm hộp quà, sau một lúc lâu mới nhướn mày cười cười.

“Kết hôn à.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui